- Bạch Phát Ma Nữ chết tiệt! Làm sao cũng không nói ra cho rõ ràng được đã bỏ chạy mất rồi chứ?
Triệu Tử Văn căm giận nói nhỏ. Trong lòng hắn lại thấy kỳ quái, thầm nghĩ, "Lúc trước cứ yên ổn làm công chúa đi thì sao, tại sao lại phải đi làm Các chủ cái Vong Phu Các này chứ?"
Hắn cũng đã từng nghĩ rằng, La Thanh Yên có thể là công chúa của tiền triều hay không. Có điều là tiền triều với Kinh triều cách nhau đến mấy trăm năm, làm sao có thể là tiền triều được. Hiện giờ có phán đoán thì cũng chỉ có thể đoán rằng nàng là công chúa của một Hoàng đế trước lão Hoàng đế này mà thôi.
Triệu Tử Văn nghĩ đến câu nói cuối cùng mà La Thanh Yên đã lưu lại, thần sắc buồn bã lại nhìn lên bầu trời đầy sao. Đối với An Ninh quận chúa, hiện giờ hắn cũng chỉ có thể làm như vậy mà thôi. Bởi vì Hạng An Ninh là một người rất có tâm kế, thủ đoạn cũng rất ác độc. Một kiếm đâm vào yết hầu tràn ngập sát ý lúc trước cũng đã đâm sâu vào trái tim Triệu Tử Văn làm hắn vô cùng đau đớn.
- Ngủ, ngủ, nghĩ nhiều như thế làm gì chứ!
Vốn là người theo chủ nghĩa lạc quan, hắn cũng không muốn nghĩ lắm chuyện phiền não như thế nữa, xoay người trực tiếp đi về sương phòng.
Mấy ngày sau, trong thư phòng ở Triệu phủ, Triệu Tử Văn đang ngồi trước thư án, nghiêm túc cân nhắc việc huấn luyện kỵ quân Đại Kinh, và hồi tưởng mô hình sơ lược của Gia Cát liên nỗ nữa.
Kiếp trước ở trên TV, Triệu Tử Văn đã từng nhìn thấy mô hình liên nỏ ở thời kỳ Tam Quốc, lại căn cứ vào những ghi chép trong thư tịch của Đại Kinh về Gia Cát liên nỗ thì hình như hai mô hình đó rất gần nhau. Có lẽ cứ vẽ ra mô hình rồi có thể để cho các thợ mộc tạo ra xem sao.
Mấy ngày nay đều là Điền Hổ tiếp tục huấn luyện hai ngàn kỵ quân Đại Kinh, còn hắn thì tranh thủ cơ hội trốn tránh phong ba. Bởi vì vừa kết thúc luận võ ở giáo trường xong, cả đất nước Đại Kinh đều chấn động, đều biết Triệu Tử Văn không chỉ là đương kim Tể tướng mà còn là Triệu tướng quân trong trận chiến đấu bảo vệ Hàng Châu khi trước.
Ngay sau hôm luận võ giáo trường, những người đến Triệu phủ bái phỏng Triệu tướng quân thiếu chút nữa chèn phá tan hoang cả cánh cửa Triệu phủ. Cũng may mà lão Hoàng đế kịp thời phái rất nhiều Ngự Lâm Quân thủ hộ nên những người đến bái phỏng thấy Ngự Lâm Quân đang đứng trước cửa thì cũng chỉ đành phẫn nộ mà ra về. Một hồi "bạo động" mới dần dần bình ổn lại. Thậm chí, vô số các công tử, tiểu thư ở ngoại tỉnh cũng đi xe ngựa đến Hàm Đan, hy vọng có thể gặp được Triệu tướng quân vô cùng lợi hại trong truyền thuyết này một lần. Dòng người làm nhiễu loạn toàn bộ thành Hàm Đan. Thiếu chút nữa cả đến trạm dừng chân cũng chẳng có, chẳng khác nào một lễ hội diễn xướng với quy mô khổng lồ.
Chuyện này làm cho lão Hoàng đế vừa bực lại vừa buồn cười. Bất đắc dĩ lão phải hạ ý chỉ, không cho phép dân chúng các tỉnh tự tiện tiến vào Hàm Đan. Thánh chỉ hạ xuống mới tạm thời giải quyết được tình cảnh cùng quẫn ở thành Hàm Đan.
Triệu Tử Văn cũng chỉ còn biết tạm thời ở trong phủ trốn tránh dư luận, trong lòng không khỏi cảm thán, người sợ nổi danh, heo sợ ngải...... Đến giờ Lăng Nhi với Lâm hồ mị tử cũng không có chút tin tức nào. Thám tử Điền Hổ phái đi không mang về tin tức nào cả, Triệu Tử Văn cũng chỉ có thể lo lắng suông mà thôi. Hắn đến cả cánh cửa cũng không thể bước ra được chứ đừng nói là đi tìm hai tiểu thư này.
Vương tử Hung Nô Thác Bạt Khuê vẫn đang ở lại thành Hàm Đan. Lão Hoàng đế cũng không tích dầu thắp đèn làm gì. Nếu như Thác Bạt Vương tử đã thua trong trận luận võ ở giáo trường thì đương nhiên sẽ phải thực hiện lời cá cược. Trước khi Hung Nô trả lại toàn bộ các thành trì của Đại Kinh, lão Hoàng đế nương theo danh nghĩa của Triệu tướng quân, trực tiếp vây khốn Thác Bạt Vương tử ở trong thành Hàm Đan. Triệu Tử Văn rất căm giận bất bình với hành động này. Lão Hoàng đế này rõ ràng là lấy mình ra làm cái bình phong đây!
Ngay trong lúc hắn đang trầm tư thì bên người có tiếng đập cửa bình bịch, rồi giọng Hạ Vũ Tình nhẹ nhàng cất lên:
- Tử Văn, chàng có ở bên trong không?
Tử Văn đang vẽ liên nỗ, cũng không ngẩng đầu lên, nói:
- Tình Nhi à, ta ở bên trong, vào đi!
Cửa thư phòng kẹt lên một tiếng, mở ra, một bóng người đầy đặn tha thướt đi tới. Hôm nay Hạ Vũ Tình vận một bộ đồ màu vàng nhạt, bộ ngực sữa cao ngất, kiều đồn rất tròn, mặt mày như vẽ, nụ cười quyến rũ, thật sự là xinh đẹp không gì sánh được.
Triệu Tử Văn duỗi lưng một cái. Buổi sáng luyện thương xong thì ở tịt trong thư phòng làm việc, đúng là cũng cảm giác thấy hơi mệt mỏi. Hắn nhìn Đại tiểu thư xinh tươi, cười nói:
- Sao rồi? Đại tiểu thư tìm ta có việc gì?
- Cái gì mà lúc thì Tình Nhi, lúc thì Đại tiểu thư? Đã là Tể tướng Đại Kinh rồi còn sửa không được cái tính khí của nô tài!
Về sau chỉ cho chàng gọi ta là Tình Nhi thôi. Hạ Vũ Tình nhìn hắn, gắt gỏng trách cứ.
Tính khí của nô tài? Triệu Tử Văn tức giận tóm lấy Đại tiểu thư, bắt để ngồi trên đùi hắn.
- Chàng đúng là cái đồ phóng đãng!
Đại tiểu thư phản ứng không kịp, kiều đồn tròn căng đã hạ cánh ngay trên đùi dâm tặc này rồi.
- Nàng đúng là Đại tiểu thư!
Nàng đỏ cả mặt, nụ cười như mang cả mùa xuân, khi xấu hổ lại phập phồng run rẩy. Triệu Tử Văn tâm thần rung động, trêu lại nàng một câu rồi nhắm ngay làn môi đỏ mọng của Đại tiểu thư, hôn sâu xuống.
Đôi môi như lửa nóng của Triệu Tử Văn mút mát đôi môi anh đào của Đại tiểu thư, hơn nữa lại dời xuống một chút, xẹt qua cái cần cổ thon dài trắng nõn, làm cho Đại tiểu thư ngượng ngùng, da thịt ửng hồng hết cả lên, vành tai trong suốt cũng như bị thiêu đốt, đỏ bừng.
Hạ Vũ Tình vừa thẹn vừa sợ, chỉ cảm thấy toàn thân có một cảm giác mềm mại, tê tê như điện giật. Nàng không khỏi hơi run rẩy, thanh quản phát ra tiếng rên rỉ như có như không:
- Chàng ...... Đồ tồi này. Cũng chỉ có ...... Ức hiếp ta thôi!
Nàng vùi vào trong lòng kẻ phóng đãng này, không nói ra lời được, chỉ còn đánh vào bộ ngực của hắn, khí lực lại càng lúc càng nhỏ.
- Nam nữ phối hợp, làm việc không phiền lụy.
Triệu Tử Văn cười ha hả nói.
Vô tình, y sam của Hạ Vũ Tình hơi lộ ra, da thịt mịn màng nõn nà như tơ lụa, lại hơi ửng hồng lên. Xuyên qua lớp quần áo mơ hồ như thấy được khe rãnh thật sâu. Dưới cái yếm đỏ tươi kia lại như nửa kín nửa hở, bộ ngực sữa sung mãn ẩn hiện, nụ anh đào mê người nổi bật, như xé toạc ánh mắt nhìn của người ta.
Bàn tay tác quái của Triệu Tử Văn âu yếm tiến vào dưới cái yếm của Tình Nhi, cảm thụ bộ ngực sữa vừa trắng vừa mềm mại, âu yếm nhẹ nhàng, cảm giác co giãn trong lòng bàn tay không sao nói hết sự tuyệt vời. Một màn xoa bóp khiêu khích làm cơ thể Tình Nhi không chịu nổi sự kích thích phải giãy dụa, hơi thở hổn hển, không kìm nổi tiếng rên rỉ nho nhỏ.
- Đại tiểu thư đúng là lớn thật!
Triệu Tử Văn vỗ về bộ ngực sữa cao ngất. Một bàn tay còn không nhịn được, thỉnh thoảng lại vân vê hai điểm đỏ bừng, cho đến lúc cảm thấy huyết mạch bành trướng, thật muốn làm một màn đại chiến trong thư phòng luôn.
Hạ Vũ Tình cố nén nhịn tiếng rên rỉ xấu hổ, khẽ nói:
- Đừng mà ...... Ta còn có việc muốn nói!
Bàn tay to tướng của Triệu Tử Văn trượt lên cặp mông tròn vểnh của Đại tiểu thư, nhẹ nhàng vuốt ve cái khe giữa hai khối thập phần co dãn, lại càng cảm thấy hạ thân bừng bừng lửa nóng. Hắn cười nói:
- Chuyện gì? Chờ chúng ta làm xong việc rồi nói sau......
- Tử Văn, chẳng lẽ chàng đã quên hôm nay phải đến Học Viện dạy học rồi sao?
Dạy học à? Triệu Tử Văn nghe xong thì tâm lý chợt nảy lên một cái, dừng ngay bàn tay đang làm chuyện xấu, lẩm bẩm nói:
- Thực sự là phải đi à?
- Chẳng phải là chàng đã đáp ứng với Tần Học sĩ là sẽ đến Hàn Lâm Viện giảng bài rồi hay sao?
Hạ Vũ Tình ửng hồng cả mặt, ánh mắt quyến rũ như sắp tuôn ra nước, khẽ khàng nhắc.
Mấy ngày trước, Hàn Lâm Viện Học sĩ Tần Quán và Tô Thái sư đã đến Triệu phủ, mời Triệu Tử Văn đến dạy học ở Hàn Lâm Viện. Lúc đó Triệu Tử Văn không tiện cự tuyệt, coi như là đáp ứng bừa đi cho xong. Không ngờ là Tần học sĩ này lại muốn hắn phải đi thật.
Triệu Tử Văn nhìn Tình Nhi, nói:
- Tần học sĩ hôm nay bảo ta đi à?
Thấy kẻ phóng đãng này kinh ngạc thì Hạ Vũ Tình không cười nữa, gật đầu đáp:
- Nha hoàn ở phủ Tần học sĩ sáng sớm nay đã chuyển lời, bảo là đến giờ Thân thì chàng tới thư viện dạy học mà.
Triệu Tử Văn cảm thấy như khóc không ra nước mắt. Tần lão đầu nhi này thật biết đùa. Ta đây mới là sinh viên còn chưa tốt nghiệp nữa, lại đến dạy học cho tài tử nhà người ta, làm như ta là tiến sĩ không bằng!
Không có cách nào nữa rồi, coi như là đi nói nhăng nói cuội một phen vậy. Dù sao thì nói láo cũng đâu có phạm pháp. Triệu Tử Văn ngẫm nghĩ rồi cười nói với Đại tiểu thư:
- Tình Nhi, nàng đến là để nói với ta những việc này ấy hả?
Hạ Vũ Tình hai má đỏ bừng nói:
- Đương nhiên là vì chuyện này mà đến rồi. Chẳng lẽ lại vì để chàng ......khi dễ sao?
Dạy học, dạy học cái chết tiệt gì! Liệu có phải chuẩn bị tài liệu không nhỉ? Triệu Tử Văn vừa cân nhắc vừa ôm Đại tiểu thư vuốt ve, nói:
- Tình Nhi, nàng nói ta nên giảng cái gì bây giờ?
Thấy hắn không tác quái nữa, Đại tiểu thư vừa vui vẻ, lại vừa hơi thất vọng, ngượng ngùng đáp:
- Thiếp làm sao mà biết được chàng nên giảng cái gì ......
Giờ mới là buổi sáng, còn lâu mới đến buổi chiều, Triệu Tử Văn cũng không vội vàng gì cả, trêu chọc Đại tiểu thư:
- Nếu không chúng ta sẽ giảng một bài về vấn đề vệ sinh sinh lý cho các tiểu thư ở đó?
- Cái gì mà vệ sinh sinh lý. Chàng chỉ ăn nói lung tung thôi!
Đại tiểu thư cấu vào cánh tay hắn, xấu hổ gắt gỏng.
Ngựa chết còn đi cứu ngựa sống nữa. Tần lão đầu chết tiệt này! Triệu Tử Văn đã cảm thấy hối hận khi đáp ứng lời đề nghị của lão nhanh như thế.
Tiểu ny tử Hạ Bình tung tăng vui vẻ đi vào trong thư phòng, nói:
- Tử Văn, hôm nay thật sự là huynh phải đi dạy học sao?