Gia Cát liên nỗ?
La Thanh Yên như có vẻ suy nghĩ, nói:
- Ngươi nói Gia Cát liên nỗ là liên nỗ mà trí giả Gia Cát Khổng Minh phát minh ra cho Sở quốc ư?
Triệu Tử Văn cười nói:
- Không biết La tỷ tỷ có biết liên nỗ này hay không?
Thời kỳ Tam Quốc trong kiếp trước của Triệu Tử Văn, Gia Cát Lượng của nước Thục đã từng chế tác ra một loại liên nỗ, gọi luôn là Gia Cát liên nỗ, một lần có thể phóng ra mười mũi tên, hỏa lực rất mạnh, nhưng thể tích và trọng lượng khá lớn, một binh sĩ không thể sử dụng được, chủ yếu là dùng để phòng thủ thành trì và các doanh trại cửa ải thôi.
Nhưng trong thế giới này, Gia Cát liên nỗ mà Gia Cát Lượng chế tác ra lại là một loại liên nỏ cực kỳ tinh xảo, uy lực rất lớn, đơn binh tác chiến, tính cơ động rất cao. Liên nỗ này có thể bắn ra hơn mười mũi tên, từng là nỗi kinh hoàng của dân Hung Nô, khiến cho Hung Nô man di vô cùng e ngại nhưng cũng không biết tại sao mà Gia Cát liên nỗ lại đột nhiên biến mất không tăm tích ở Trung Nguyên.
- Loại liên nỏ này đã sớm biến mất cả mấy trăm năm nay rồi.
La Thanh Yên thản nhiên nói:
- Chẳng lẽ ngươi muốn trang bị cho kỵ quân Đại Kinh của ngươi loại liên nỗ này?
Triệu Tử Văn bĩu môi nói:
- Bọn Hung Nô có phục hợp cung. Nếu như kỵ quân Đại Kinh của ta không có vũ khí tầm xa thì tuyệt đối không thể đối kháng với bọn chúng được!
- Hiện giờ Kinh quốc căn bản là chỉ có thủ thành, kỵ binh thật ra có hơn ngàn người, đáng tiếc là kỵ quân chính quy không còn tồn tại nữa.
Ánh mắt La Thanh Yên thoáng có tia ảm đạm lướt qua, cười nhẹ.
La Thanh Yên vừa rồi quan tâm đến chuyện của An Ninh quận chúa, hiện giờ lại có vẻ cảm thán thực lực suy yếu của Đại Kinh. Chẳng lẽ Các chủ Vong Phu Các này lại chính là một người của hoàng thất?
Triệu Tử Văn rất muốn biết thân phận còn lại của La Các chủ, có điều là La Các chủ lại cực kỳ kiêng kỵ vấn đề này. Lại thấy La tỷ tỷ dường như cũng không biết chuyện về Gia Cát liên nỗ, Triệu Tử Văn thở dài, nói:
- Xem ra là ta phải thay phương pháp khác!
La Thanh Yên vẻ mặt bình thản, vẫn lạnh băng như trước, khuôn mặt động lòng người dưới ánh trăng ôn hòa nói:
- Xem ra ngươi thật sự là muốn tổ chức một đạo kỵ quân. Chẳng qua như thế cũng tốt. Lưu lại ở kinh thành vừa đúng có thể chế trụ được đám hắc võ sĩ ở Ám Kiếm Các.
Đôi mắt thâm thúy của Triệu Tử Văn chợt lóe lên ánh sáng lạnh. Hắn ngạo nghễ nói:
- Mục tiêu của kỵ quân Đại Kinh không phải là đám hắc võ sĩ nho nhỏ đó. Ta nhất định sẽ làm cho kỵ quân Đại Kinh nổi danh thiên hạ.
Triệu tướng quân này dù trên phương diện nào cũng xuất sắc không mấy người so được. La Thanh Yên lại nhớ tới cánh lượn hôm qua, sự hưng phấn khi bay lượn trong không trung, cho tới bây giờ vẫn chưa phai nhạt. Có lẽ hắn có thể sáng tạo ra kỳ tích.
La Thanh Yên cũng không có ý tán dương hắn để cho tên tiểu tặc vô sỉ này được như nguyện. Nàng cố ý hạ thấp hắn xuống, nói:
- Có lẽ khi ngươi nhìn thấy mấy vạn thiết kỵ Hung Nô sải bước thì ngươi sẽ không dám nói ra những lời này nữa đâu!
- Thế sao?
Triệu Tử Văn không cho là đúng, nói:
- Không biết La tỷ tỷ có từng nghe qua một câu?
Theo bản năng, La Thanh Yên hỏi lại:
- Câu nào?
Thân hình khôi vĩ của Triệu Tử Văn chợt phát ra một khí phách bao trùm thiên hạ:
- Cho ta mượn hai ngàn quân hổ kỵ. Khôi phục lại ta mênh mông cuồn cuộn Đại Kinh!
Nhìn vẻ tự tin trong ánh mắt hắn, La Thanh Yên khẽ run lên, trong mắt cũng thoáng hiện lên vẻ sùng kính, nhưng lướt qua rất nhanh. Nàng lại thản nhiên nói:
- Nếu như mỗi một tướng sĩ Đại Kinh đều có thể có hào khí và trí tuệ như ngươi thì bọn man di Hung Nô chỉ sợ là sớm đã không còn tồn tại!
Triệu Tử Văn nhìn chỉ như một sinh viên chưa tốt nghiệp, nhưng cha hắn là một quân nhân, đúng nghĩa là một hán tử cứng cỏi. Cha hắn đã giáo dục hắn từ nhỏ rằng là một nam nhân thì phải bảo hộ Tổ quốc. Tám chữ lớn "quốc gia lâm nguy, thất phu hữu trách" càng được hắn ghi nhớ từ nhỏ đến lớn. Hắn chưa bao giờ quên sự dạy dỗ của cha mình. Càng chưa bao giờ quên chuyện một nam nhân nên làm.
- Chỉ cần có kỵ quân Đại Kinh, ta tuyệt sẽ không để cho Hung Nô bước một bước vào Đại Kinh được!
Triệu Tử Văn cao giọng nói, lại biến sắc tiếp tục:
- Chẳng qua vấn đề khó khăn hiện nay, cần phải giải quyết được là dùng vũ khí tầm xa nào đối kháng lại phục hợp cung mà thiết kỵ Hung Nô đang dùng.
La Thanh Yên thong thả nói:
- Nghe nói cháu gái của Tô Thái sư là Tô Uyển Nhu trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, lại thông hiểu cổ kim. Ngươi thử đi tìm nàng ấy xem. Có lẽ nàng sẽ biết thông tin có liên quan đến Gia Cát liên nỗ.
Tô Tiểu Muội? Triệu Tử Văn lập tức sung sướng vô cùng. “Sao ta lại quên mất cô nàng này được nhỉ?”
Hắn đã từng xem qua một số thư tịch của Kinh quốc, có lưu tâm đến Gia Cát liên nỗ mà Gia Cát Khổng Minh chế tạo ra. Hôm nay vừa mới lập ra kỵ quân Đại Kinh, đương nhiên là cần trang bị cho các tướng sĩ kỵ quân nên đột nhiên hắn mới nhớ tới Gia Cát liên nỗ. Nay gặp Bạch Phát Ma Nữ này thì cũng không khỏi hỏi thăm nàng vài câu.
Nhớ tới thân hình đầy đặn của Tô Tiểu Muội và sự tiếp xúc kiều diễm trong khuê phòng của Đại tiểu thư, Triệu Tử Văn cũng không nhịn nổi cảm giác lưỡi khô miệng đắng. Hắn cười lớn, nói:
- Đa tạ La tỷ tỷ đã chỉ điểm!
- Hừ! Chúng ta chỉ có hỗ trợ nhau cùng có lợi mà thôi. Ngươi đã từng đồng ý là sẽ giúp ta diệt Ám Kiếm Các, hy vọng ngươi không quên lời đã hứa hẹn!
La Thanh Yên lạnh lùng nói.
- La tỷ tỷ xin yên tâm. Ngươi đã giúp ta nhiều chuyện như thế, ta sẽ không quên lời đâu. Mà La tỷ tỷ không phải là vì nhắc nhở ta mà đến đấy chứ?
Triệu Tử Văn cười đáp.
La Thanh Yên lạnh lùng nói:
- Ta luôn luôn ở xung quanh Triệu phủ bảo hộ Hạ Bình. Chẳng qua là nghe được đoạn đối thoại giữa ngươi và An Ninh thì mới đứng ra giáo huấn ngươi một chút thôi.
Hóa ra nguyên lai là do La tỷ tỷ này nghe lén ra được rồi chạy đến bênh vực kẻ yếu. Triệu Tử Văn dở khóc dở cười, nói:
- Chẳng lẽ tỷ tỷ chỉ là vì muốn giáo huấn ta mà đến thôi sao?
- Ta ......
La Thanh Yên muốn nói lại thôi, không khỏi đỏ mặt lên. Nhưng rất nhanh, nàng lập tức lại khôi phục thần sắc lạnh như băng:
- Khi nào ngươi có thể làm tiếp ra được một cái cánh lượn?
- Hả?
Triệu Tử Văn nghe mà ngẩn cả người, ngơ ngác nói:
- Ngươi còn muốn bay nữa ư?
Trước khi La Thanh Yên đi theo sư phụ của nàng thì đúng là truy cầu thiên đạo, có thể cảm thụ cảm giác bay lượn trên bầu trời, đương nhiên là giấc mộng bấy lâu nay của nàng. Nàng nhìn thẳng vào Triệu Tử Văn, nói:
- Sao nào? Chẳng lẽ lại không được sao?
"La tỷ tỷ này còn chưa biết sợ chết ......" Triệu Tử Văn xoa xoa mồ hôi lạnh trên đầu, nói:
- Cái cánh lượn này rất là nguy hiểm. Hôm qua là do thời khắc nguy nan nên ta mới phải mạo hiểm thử một lần. Cánh lượn không phải là để chơi đâu.
Thần sắc La Thanh Yên thoáng hiện lên nỗi thất vọng. Cả đời nàng vô dục vô cầu, đột nhiên cảm nhận được lạc thú bay lượn thì tự nhiên cũng hy vọng một lần thử lại cảm giác đang bay lượn.
Nhưng Triệu Tử Văn có khổ mà không nói ra được. Ta cũng không phải là kẻ chuyên nghiệp gì cho cam. Hôm qua cánh lượn rơi xuống còn bị quăng cho ngã chổng võ ra. Nói không chừng lần sau mà còn muốn thử nữa thì sẽ trực tiếp rơi từ trên không trung xuống mất. Thôi thì không mạo hiểm nữa vẫn hay hơn.
Nhìn ánh mắt La Các chủ thoáng có chút buồn bã, Triệu Tử Văn lại như nhìn thấy thời điểm bạch phát tiên nữ thương cảm. Lại còn muốn Bạch Phát Ma Nữ luôn ở bên cạnh bảo hộ Bảo Nhi nữa. Không có công lao thì cũng có khổ lao, hắn không kìm nổi, mềm lòng nói:
- Chờ khi nào xong những chuyện ở kinh thành, ta sẽ làm một cái cánh lượn nữa. Thế nào?
La Thanh Yên vui hẳn lên, nhưng khẩu thị tâm phi vẫn nói:
- Coi như tiểu tặc nhà ngươi thức thời!
- Chẳng qua ......
Triệu Tử Văn lại chuyển giọng, cười lớn nói:
- Chẳng qua La tỷ tỷ trước hết phải đáp ứng một điều kiện của ta!
Bắt gặp tên tiểu tặc cười dâm đãng, La Thanh Yên thầm cảm thấy không ổn, chậm rãi hỏi:
- Điều kiện gì?
Triệu Tử Văn ý vị thâm trường nhìn La Các chủ, nói:
- Ta muốn biết thân phận thực sự của La tỷ tỷ!
Thân phận thực sự? La Thanh Yên biến sắc, trầm tư một lúc rất lâu mà không nói gì cả.
- Tỷ tỷ, ta và tỷ đều đã từng cùng chiến đấu, chung hoạn nạn. Còn cái gì không thể nói được ra?
Triệu Tử Văn thấy nét mặt La Thanh Yên có vẻ lơi lỏng, thì thêm tí gia vị:
- Ta thề, ta tuyệt đối sẽ không nhắc tới thân phận của tỷ tỷ với bất kỳ ai!
La Thanh Yên vẫn như tiên tử không nhiễm chút bụi trần, lẳng lặng ngắm nhìn ánh trăng, nhìn những ngôi sao, thật lâu không thốt một lời.
Triệu Tử Văn quả thực rất ngạc nhiên với thân phận thực sự của La Các chủ, bởi vì nàng có cất giấu rất nhiều bí mật. Tỷ như Lý chưởng quầy rốt cuộc là ai? Thấy La Các chủ không nói một lời nào, hắn thầm nghĩ, "La tỷ tỷ này không phải là định xử tử ta đấy chứ?"
Sau một thời gian ước chừng uống cạn chung trà, La Thanh Yên mới buồn bã nói:
- Ta từng ...... Có thân phận giống như của Hạ Bình....
Giống như Bình Nhi ư? Công chúa! Triệu Tử Văn như sét đánh ngang tai, đầu ngắn tũn lại hồi lâu không khôi phục tinh thần lại được, nghẹn họng nhìn nàng trân trối, nói:
- Tỷ tỷ là công chúa!
Hắn khôi phục lại tinh thần nhìn về La Thanh Yên nhưng bạch phát tiên tử dưới cây cổ thụ sớm đã biến mất vô tung vô ảnh.
- Nhớ kỹ, nếu ngươi còn dám ức hiếp An Ninh nữa, ta sẽ không tha cho ngươi đâu!
Trên nóc Triệu phủ có một vị bạch phát tiên tử, y phục màu trắng bồng bềnh, mặt mày như tranh vẽ, làn da trắng như tuyết. Mái tóc dài bạc trắng của nàng tung bay phóng khoáng trong gió xuân, vô cùng hấp dẫn.
Hóa ra ngay trong khi Triệu Tử Văn còn đang xuất thần thì La Thanh Yên sớm đã nhảy lên trên nóc nhà của Triệu phủ. Nàng nói xong câu đó thì thân ảnh yêu kiều chợt lóe lên trong đêm đen, biến mất trong màn đêm u tối.
Triệu Tử Văn lại ngơ ngác xuất thần tiếp. Hắn nghĩ đi nghĩ lại cũng không thể nghĩ ra được là đường đường Các chủ Vong Phu Các lại chính là công chúa Đại Kinh!
Chẳng qua La Các chủ đã từng nói là hiện giờ không phải! Hơn nữa nàng có vẻ như cũng không có mấy hảo cảm với đương kim Hoàng đế. Hiện giờ công chúa Đại Kinh cũng chỉ có mình Hạ Bình là tư sinh như thế. Chẳng lẽ nàng là viên minh châu của một vị Hoàng đế trước kia của Đại Kinh sao?