Khi hắn dẫn Lý Minh Hiên đi vào cục cảnh sát huyện Tam Phong, Lý mẫu và
vài thân thích của vài hương dân bị bắt đang vẻ mặt lo lắng cùng thấp
thỏm chờ đợi họ.
Những hương dân Long Hóa Hương đều là người
thành thật trung hậu, chưa từng gặp phải chuyện như vậy, vốn bọn họ muốn đến cục cảnh sát hỏi rõ, dựa vào tội gì lại không đi bắt kẻ đánh người
lại đi bắt người bị đánh? Thế nhưng từ sau khi họ đi tới cục cảnh sát,
cũng không có một ai đến hỏi chuyện bọn họ. Loại thái độ coi thường này, làm những hương dân Long Hóa Hương chưa từng trải qua kinh lịch nhất
thời thật không biết nên làm sao.
Nhìn thấy Trương Văn Trọng và
Lý Minh Hiên đi đến, Lý mẫu và các hương dân giống như gặp được cọng cỏ
cứu mạng, phần phật liền lao tới bên cạnh hai người, liên thanh nói:
“Trương tiên sinh, rốt cục anh đã tới, cầu anh cứu chồng tôi, ông ấy
không có đánh người, trái lại còn bị đối phương đánh vỡ đầu, thế nhưng
những cảnh sát lại không hỏi rõ ràng đã bắt giữ ông ấy…”
“Cô
giáo Đường Lam bất quá chỉ đưa ra lời nghi vấn này với những cảnh sát
chấp pháp, đã bị bọn họ bắt giữ luôn một lúc, thật không biết bọn người
kia là cảnh sát hay là thổ phỉ…”
“Những cảnh sát này không bắt
những kẻ đánh người thì thôi, trái lại còn bắt giữ hương dân chúng tôi,
chúng tôi đến nơi này tìm bọn họ lý luận, bọn họ lại không thèm hỏi tới. Trương tiên sinh, anh nhất định phải làm chủ giúp chúng tôi a…”
Ngay khi mọi người đang tố khổ cùng khẩn cầu Trương Văn Trọng hỗ trợ,
một tiếng hừ lạnh đột nhiên vang lên, ngay sau đó, một cảnh sát sầm mặt
xuất hiện ngay trước mặt mọi người, giọng nói bất thiện quát lớn uy
hiếp: “Những tên nhà quê như các người cũng không nhìn xem ở đây là địa
phương gì, lại dám ồn ào? Thức thời mau nhanh cút đi, bằng không tôi đem bắt giữ hết lại, cho các người đoàn tụ với thân nhân trong phòng giam
cho biết.”
Hương dân Long Hóa Hương vốn thành thực, bị cảnh sát
quát lớn uy hiếp hoảng sợ, trên mặt lộ ra biểu tình kinh hoàng, cũng
không biết nên làm gì mới tốt, chỉ đưa ánh mắt nhìn Trương Văn Trọng, kỳ vọng vị anh hùng từng cứu vớt Long Hóa Hương có thể lần nữa giúp đỡ bọn họ vượt qua cửa ải khó khăn.
Trương Văn Trọng cẩn thận an ủi
hương dân một lúc, mới xoay người lại nhìn thẳng tên cảnh sát, trầm
giọng hỏi: “Ở đây ai là người phụ trách?”
Tên cảnh sát quan sát Trương Văn Trọng từ trên xuống dưới một phen, chất vấn: “Ngươi là người nào?”
“Tôi là người thế nào, ông còn chưa có tư cách biết.” Trương Văn Trọng
hừ lạnh một tiếng, một cỗ khí thế như núi cao nhất thời từ trong thân
thể bắn ra, trùm lên trên người tên cảnh sát.
Mặc dù hắn đã
khống chế uy lực cỗ khí thế ở trình độ thấp nhất, nhưng tên cảnh sát vẫn bị ép tới hô hấp khó khăn, hai chân run lên. Ngay khi hắn sắp không
chịu nổi, ngồi bệch dưới đất, Trương Văn Trọng lại thu khí thế, lạnh
giọng nói: “Mau gọi người phụ trách ở đây tới cho tôi.”
Theo tên cảnh sát xem ra, người có loại khí thế kinh khủng thế này, tuyệt đối là đại nhân vật. Hắn cũng không dám tiếp tục chậm trễ, vội vàng xoay người chạy về phòng làm việc của cục trưởng trên lầu.
Không bao lâu,
cục trưởng cục cảnh sát huyện Tam Phong từ trong phòng làm việc đi ra.
Khi hắn nhìn thấy Trương Văn Trọng đang đứng trong nhóm hương dân, không khỏi hơi chau mày, thầm nghĩ: “Không phải nói có đại nhân vật tới sao?
Lẽ nào là tiểu tử này? Nhìn tuổi tác của hắn, cũng khoảng hai mươi tuổi
đi? Làm gì có thể là đại nhân vật?”
Bất quá hoài nghi thì hoài
nghi, Triệu Quảng Minh vẫn tồn tâm tư cẩn thận, trực tiếp đi tới trước
người Trương Văn Trọng, nói: “Tôi là cục trưởng Triệu Quảng Minh của cục cảnh sát huyện Tam Phong, anh là ai? Có việc gì cần?”
Trương
Văn Trọng lấy ra giấy chứng nhận sĩ quan, giao vào tay Triệu Quảng Minh, nói: “Tôi muốn hỏi một chút, hương dân Long Hóa Hương đã phạm tội gì?
Các anh dựa vào tội gì bắt giữ họ?”
Mở ra giấy chứng nhận sĩ
quan của Trương Văn Trọng, Triệu Quảng Minh lại càng hoảng sợ, vô ý thức muốn đứng nghiêm cúi chào, thế nhưng rất nhanh hắn liền lãnh tĩnh lại,
cau mày, quan sát hắn, lại quan sát giấy chứng nhận sĩ quan trong tay,
trong lòng nói thầm: “Quân hàm thiếu tướng? Đây khả năng sao? Nhìn dáng
dấp tiểu tử này, quan quân cấp bậc giáo úy còn có khả năng, nhưng có cấp bậc thiếu tướng, cũng thật là thái quá. Xem ra, giấy chứng nhận này là
giả, nhất định là vậy không sai.”
Triệu Quảng Minh tự cho là
đúng, không khỏi cười nhạt nói: “Tôi không chỉ bắt hương dân Long Hóa
Hương, tôi còn muốn bắt anh. Hừ, lá gan của anh cũng thật lớn, dám chạy
đến cục cảnh sát giả mạo thiếu tướng.” Hắn chỉ Trương Văn Trọng, nhìn
những cảnh sát chung quanh mệnh lệnh: “Còn suy nghĩ cái gì? Bắt hắn lại
cho tôi.”
Biến hóa thình lình xảy ra, làm hương dân trở tay
không kịp. Bất quá nhìn cảnh sát thật muốn bắt Trương Văn Trọng, bọn họ
vội vàng ngăn trở trước người hắn, thần tình xúc động phẫn nộ hét lên:
“Các ông không được bắt Trương tiên sinh.”
Nhìn thấy tình cảnh
này, trong lòng Triệu Quảng Minh mắng một tiếng “điêu dân”, lớn tiếng
quát: “Ai dám gây trở ngại cảnh sát làm việc, cùng bắt lại cho tôi.”
Ngay lúc này, một thanh âm từ bên ngoài truyền tới: “Tôi thật ra muốn
nhìn, trong các anh ai dám bắt người. Nhân dân giao cho các anh quyền
lực, là dùng như vậy sao?”
Lúc này cơn tức của Triệu Quảng Minh
đã lên cao, nghe thanh âm kia, không chút nghĩ ngợi trả lời một câu: “Là ai ồn ào? Tin hay không lão tử cả ngươi cũng bắt.” Vừa nói xong, mới
quay đầu nhìn về phương hướng thanh âm truyền tới, khi hắn nhìn thấy rõ
dáng dấp người kia, nhất thời sợ đến mặt mũi trắng bệch: “Phan…Phan thị
trưởng?”
“Muốn bắt tôi sao? Tôi đứng ở đây cho ông bắt.” Phan
Văn Đào âm trắc trắc nói một câu, lập tức không hề để ý tới Triệu Quảng
Minh đang hoảng sợ đến choáng váng, bước nhanh tới trước người Trương
Văn Trọng, cung kính nói: “Xin lỗi Trương tiên sinh, tôi đã đến chậm.”
Nhìn thấy thái độ cung kính của Phan Văn Đào đối với Trương Văn Trọng,
Triệu Quảng Minh khiếp sợ há to miệng, sắc mặt càng thêm tái nhợt, giống như tờ giấy trắng, không chút huyết sắc.
“Xong, lần này thật là xong…” Triệu Quảng Minh lầm bầm hai câu, chỉ cảm thấy trước mắt đột
nhiên tối sầm, thân thể ngã ra, phác thông một tiếng lại ngã xuống đất.
“Tố chất tâm lý như vậy, còn đi làm cục trưởng cục cảnh sát?” Trương
Văn Trọng dùng ánh mắt khinh thường nhìn Triệu Quảng Minh, nhìn Lý Minh
Hiên phân phó: “Minh Hiên, dùng châm đâm vào bốn huyệt Nhân Trung, Bách
Huyệt, Hợp Cốc, Túc Tam Lý, dùng thủ pháp lực mạnh kích thích.”
“Dạ.” Lý Minh Hiên lên tiếng, lấy ra hộp ngân châm tùy thân, theo lời
phân phó của Trương Văn Trọng, thi châm với Triệu Quảng Minh.
Việc mang theo hộp ngân châm trong người, là những nghiên cứu sinh học
tập từ Trương Văn Trọng. Lại không nghĩ rằng có công dụng trong trường
hợp hiện tại.
Trương Văn Trọng quét mắt nhìn những cảnh sát đang sợ hãi đứng chung quanh, nói: “Vài người đi vào thả hương dân Long Hóa
Hương.”
Thấy những cảnh sát còn đứng sững sờ tại chỗ, dáng dấp
còn chưa phục hồi lại tinh thần, Phan Văn Đào giận dữ, lớn tiếng quát:
“Còn đứng đó làm gì? Mau nhanh làm theo.”
Trong chốc lát, những
hương dân bị nhốt trong cục cảnh sát đều được thả ra. Thân thích bọn họ
liền vây tới, lôi kéo tay họ lau nước mắt, lại kéo họ đến trước người
Trương Văn Trọng, nói: “Lần này toàn nhờ Trương tiên sinh hỗ trợ, mới
cứu được mọi người ra.”
“Cảm tạ Trương tiên sinh.” Hương dân vây quanh hắn, đồng thanh cảm kích. Từ vẻ thành thực trên mặt họ, bọn họ vô cùng cảm kích hắn, chính phát từ nội tâm.
Hắn nói: “Được rồi,
lời cảm kích không cần nói nữa, mọi người mau nhanh đưa người bị thương
đến bệnh viện. Người còn lại cùng tôi quay về Long Hóa Hương.” Hắn chỉ
Phan Văn Đào giới thiệu: “Vị này là Phan thị trưởng của Ung Thành chúng
ta. Lần này ông ấy đến là muốn làm chủ cho mọi người. Có vấn đề gì, mọi
người có thể nói với ông ấy.”
Phan Văn Đào nhìn hắn với ánh mắt
cảm kích, sau đó nói: “Trương tiên sinh nói không sai, lần này tôi tới
là vì làm chủ cho mọi người. Mọi người yên tâm, tôi khẳng định sẽ cho
mọi người câu trả lời thuyết phục.”
Ngay lúc này, Triệu Quảng Minh được Lý Minh Hiên cứu tỉnh, gương mặt khóc tang nói: “Phan thị trưởng, tôi…tôi…”
Phan Văn Đào cắt đứt lời hắn nói, lạnh giọng: “Ông câm miệng cho tôi,
tôi không muốn nghe ông nói gì nữa. Từ giờ trở đi, tôi cách chức cục
trưởng cục cảnh sát huyện Tam Phong của ông, ông chờ kỷ ủy điều tra đi.”
“A…” Triệu Quảng Minh kêu rên một tiếng, lại hôn mê lần nữa.
Sau khi đi ra cục cảnh sát, huyện trưởng huyện Tam Phong vẻ mặt kinh
hoàng chạy tới.Bất quá Trương Văn Trọng và Phan Văn Đào cũng không nói
gì với họ, chỉ phân phó: “An bài xe, đưa mọi người về Long Hóa Hương.”
Chiếc xe rất nhanh chạy tới cửa cục cảnh sát, toàn bộ hương dân và
Trương Văn Trọng, Phan Văn Đào cùng nhóm người huyện trưởng huyện Tam
Phong một đường nhanh như chớp chạy tới Long Hóa Hương.
Khi họ
chạy tới Long Hóa Hương, cục diện tựa hồ đã được khống chế, một nhóm
cảnh sát đã đến trước, sớm khống chế bên phía nhóm người sử dụng bạo lực cường sách trường trung học.
Vừa bước xuống xe bus, Trương Văn Trọng đã nhận ra có một ánh mắt chằm chằm rơi lên người hắn.
Nhìn lại phương hướng ánh mắt kia, hắn nhận ra trong đám người thi công, không ngờ có một người tu chân có tu vi Nguyên Anh kỳ.
“Người tu chân?” Vùng lông mày hắn cau lại, thầm nghĩ: “Lẽ nào chuyện
xảy ra tại đây, do một tông phái tu chân ở trong bóng tối phá rối?”