Khi hắn đi vào phòng y tế đại học Ung Thành, vẫn chưa đến thời gian làm
việc, bên trong phòng y tế không một bóng người. Sau khi tự nấu nước
nóng pha cho mình chén trà, hắn lấy ra tạp chí Liễu Diệp Đao, tinh tế
tìm hiểu tình hình cùng động thái gần đây của nền y học thế giới.
Không bao lâu, dần dần có người đến làm việc, nguyên phòng y tế đang
quạnh quẽ, bởi vì dần dần có sức sống. Cũng giống như ngày thường, những bác sĩ, hộ sĩ đi làm sớm cũng không tụ tập nói chuyện phiếm đùa giỡn,
đều lấy ra sách chuyên môn lật xem.
Thói quen này do hắn đưa
tới, hiện tại đã trở thành bầu không khí quen thuộc trong phòng y tế. Dù là các lĩnh đạo trong đại học Ung Thành, cũng không biết ở trong bao
nhiêu trường hợp, đã từng tán dương thái độ học tập này của mọi người.
Loại thái độ này cũng giúp cho họ có được nhiều ích lợi. Bọn họ không
chỉ thu được rất nhiều thành tích tốt trong các cuộc thi, đồng thời còn
phát biểu luận văn trong tạp chí, tập san y học toàn quốc, báo cáo
nghiên cứu lâm sàng, còn có người thi đậu nghiên cứu sinh.
Chính bởi vì nhận được ích lợi từ việc học tập này, bọn họ hoàn toàn ủng hộ
không khí như thế, từ từ phát triển thành một truyền thống tốt đẹp bên
trong phòng y tế.
Đương nhiên việc này đều nói sau, chúng ta tạm thời không đề cập tới.
Hắn vừa uống xong chén trà, chuẩn bị đứng dậy định rót thêm nước, một
trận bước chân rối loạn vang lên ngoài hành lang, từ xa đến gần, rất
nhanh, vẻ mặt kinh hoảng cùng sầu lo của Lý Minh Hiên xuất hiện trong
phòng.
“Lão sư…” Vừa nhìn thấy hắn, Lý Minh Hiên cũng nhịn không được nữa, “oa” một tiếng khóc lên.
Bên trong phòng y tế yên tĩnh sáng sớm, tiếng khóc vang dội cực điểm,
mọi người đều bị kinh động, đều đi ra kiểm tra xem đã xảy ra chuyện gì.
Khi họ nhìn thấy người đang khóc là Lý Minh Hiên, liền đi tới hỏi thăm
tình huống.
Cùng lúc đó, những nghiên cứu sinh đi theo phía sau
cũng vội vàng khuyên giải an ủi nói: “Minh Hiên, đừng khóc, có lão sư ở
đây, cô đem sự tình nói cho lão sư nghe, lão sư nhất định sẽ giúp được
các vị.”
Hắn đưa khăn tay cho Lý Minh Hiên, nói: “Minh Hiên, rốt cục xảy ra chuyện gì? Nói cho thầy nghe, chỉ cần thầy có thể giúp đỡ,
tuyệt đối sẽ không từ chối.”
Khi hắn nói lời này, đã dùng kỹ xảo Chúc Do Thuật, làm tâm tình Lý Minh Hiên từ từ khôi phục sự bình tĩnh.
Tiếp lấy khăn tay từ tay hắn, nàng lau khô nước mắt, lại điều chỉnh nội
tâm rối loạn, mới đem chuyện vừa đột phát kể ra.
Nguyên lai từ
khi con đường nối từ Ung Thành và Long Hóa Hương được khởi công, nguyên
bản Long Hóa Hương bởi vì giao thông bất tiện mà không được người coi
trọng, cũng từ từ vì có hoàn cảnh ưu mỹ nhã tĩnh nên làm người bên ngoài biết được. Trong đó, có một thương nhân xem trọng hoàn cảnh Long Hóa
Hương, dự định xây dựng cải tạo Long Hóa Hương thành một sơn trang nghỉ
hè.
Nhưng hương dân trong thôn vừa mới được Trương Văn Trọng trợ giúp xây dựng nhà mới, đồng thời chờ đợi sau khi cơ sở trồng trọt thuốc Đông y trên núi tiến vào sử dụng, còn có thể đến nơi đó làm công kiếm
tiền. Mắt thấy những ngày hạnh phúc sắp đến, tự nhiên không chịu đơn
giản dời nhà xuống thị trấn dưới chân núi để ở.
Dù sao nếu dời
xuống thị trấn dưới chân núi, bọn họ cũng không thể tiếp tục cày ruộng,
lại phải tìm công việc khác nuôi sống bản thân cùng gia đình. Mà hương
dân trong Long Hóa Hương, đại khái trình độ tri thức không cao, ở trong
thành thị xa lạ tìm việc làm thật sự không phải là một chuyện dễ dàng.
Càng làm cho hương dân trong Long Hóa Hương khó có thể tiếp thu chính
là, đối phương cấp ra điều kiện bồi thường, hoàn toàn có thể dùng hai từ “keo kiệt” để hình dung.
Dưới tình huống này, hương dân Long
Hóa Hương tự nhiên không chịu di dời, mà đối phương cũng không chịu đề
cao điều kiện bồi thường. Vì vậy song phương lâm vào giai đoạn giằng co, nhưng ngay đêm qua sự giằng co đã bị đánh vỡ.
Một chiếc máy ủi
đất thừa dịp bóng đêm xuất hiện tại Long Hóa Hương, đem trường học mới
xây dựng trong Long Hóa Hương san bằng. May mắn trường học mới xây xong, trường học cùng ký túc xá cũng không gần nhau, vì vậy cũng chưa xuất
hiện thương vong. Nếu như là trường học cũ ngày trước bị máy ủi đất đẩy
kiểu đó, chỉ sợ học sinh cùng thầy cô giáo đều bị chôn vùi dưới đống
hoang tàn đổ nát.
Sự phá hoại bạo lực kiểu đó, tự nhiên chọc
giận toàn bộ hương dân, mọi người đến lý luận với đám người cường sách
kia, lại bị một người lai lịch bất minh đánh bị thương. Không chỉ có như vậy, còn có vài xe cảnh sát chờ sẵn bên ngoài, còn nhảy xuống một đám
cảnh sát, không thèm phân trần, đã bắt đi một bộ phận hương dân.
Trong số người bị bắt, có cha của Lý Minh Hiên, cũng có cô giáo Đường Lam của trường trung học Long Hóa Hương.
Sau một phen hoảng loạn cùng bất lực, thẳng đến hừng đông, mẹ của Lý Minh Hiên mới nhớ tới việc gọi điện thoại cho nàng.
Khi nhận được điện thoại, hiểu được chuyện xảy ra trong thôn, Lý Minh
Hiên lập tức chạy tới phòng y tế, muốn xin Trương Văn Trọng giúp đỡ.
Khi nghe xong Lý Minh Hiên kể lại, Trương Văn Trọng còn chưa kịp mở
miệng, mọi người chung quanh lòng đầy căm phẫn, cũng đã lên tiếng mắng
chửi tên thương nhân vô lương tâm, cùng với những tên tham quan cấu kết
với hắn.
Trương Văn Trọng đứng dậy, nhìn Lý Minh Hiên nói: “Cô
yên tâm, chuyện này tôi nhất định sẽ quản. Đi thôi, hiện tại chúng ta đi Long Hóa Hương.” Dứt lời hắn dẫn theo Lý Minh Hiên đi nhanh ra khỏi
phòng y tế.
Nhìn bóng lưng hai người đi xa, mọi người không khỏi có chút lo lắng: “Chỉ Trương viện phó và Lý Minh Hiên đi vậy, thực sự
sẽ không sao chứ? Đối phương có tiền có thế, lại là thương nhân có tham
quan làm chỗ dựa nữa.”
Những người làm việc lâu trong phòng y
tế, lại có lòng tin mười phần: “Yên tâm đi, chỉ cần do Trương viện phó
ra mặt, chuyện này tuyệt đối được giải quyết thích đáng. Các vị mới tới, cho nên không biết, dù là Phan thị trưởng của Ung Thành chúng ta, ở
trước mặt Trương viện phó còn phải cung kính. Nhìn xem, lần này sẽ không biết có bao nhiêu tên bị rớt mũ quan, tiến ngục giam rồi. Hừ, quan
thương cấu kết làm bậy, đã sớm nên thanh lý từ lâu.”
Trên đường
chạy xe tới Long Hóa Hương, Trương Văn Trọng đưa điện thoại cho Lý Minh
Hiên, phân phó: “Gọi hỏi thăm mẹ cô một chút, xem bà có biết cha cô và
các hương thân bị nhốt ở đâu không. Chúng ta đi cứu người ra trước, đừng cho họ ở trong đó chịu tội. Sau đó đến Long Hóa Hương, nhìn xem rốt cục là ai gan lớn như vậy.”
Lý Minh Hiên gật đầu, gọi điện thoại
cho mẹ nàng, sau khi hỏi xong, đưa điện thoại lại cho hắn, nói: “Hỏi rõ
ràng rồi, cha em và cô giáo Đường Lam cùng hương thân hiện nay bị nhốt
trong cục cảnh sát tại huyện Tam Phong. Mẹ của em và thân nhân của hương thân bị bắt đang chờ ở đó, nhưng không ai quan tâm tới họ.”
“Ân, tôi đã biết.” Trương Văn Trọng nhận điện thoại, đáp lời. Sau một
lát trầm ngâm, cuối cùng gọi điện cho thị trưởng Phan Văn Đào của Ung
Thành.
Khi điện thoại vừa thông, thanh âm cung kính nhưng cũng
không có vẻ nịnh nọt của Phan Văn Đào truyền ra: “Trương tiên sinh, có
chuyện gì cần phân phó phải không?”
Nếu như để người ngoài nghe
được giọng nói của hắn, phỏng chừng sẽ bị dọa cú sốc. Có thể để một thị
trưởng cung kính như vậy, đối phương là nhân vật lợi hại cỡ nào a.
Sở dĩ Phan Văn Đào càng thêm cung kính với hắn hơn so với trước đây,
đều là vì ở lúc lễ mừng năm mới, hắn đến kinh thành chúc tết Tôn lão gia tử, từ trong miệng hắn nghe được chuyện về Trương Văn Trọng. Tuy rằng
Tôn lão gia tử cũng không chỉ rõ thân phận người tu chân của Trương Văn
Trọng, nhưng cũng đã ám chỉ với Phan Văn Đào. Mà những ám chỉ này, đủ
làm hắn khiếp sợ, cũng đủ làm cho hắn thêm cung kính.
Trương Văn Trọng cũng không nói thẳng, mà lạnh giọng chất vấn: “Phan thị trưởng,
các vị đang muốn ép tôi dời cơ sở trồng thuốc Đông y sang nơi khác phải
không?”
Phan Văn Đào không khỏi sửng sốt, thành công mời Trương
Văn Trọng đặt cơ sở trồng thuốc Đông y ở lại Ung Thành, không chỉ nhận
được khích lệ của lĩnh đạo, còn được Tôn lão gia tử khen ngợi, hắn làm
sao đem công tích tốt đẹp này bức ra ngoài? Hắn cũng là một nhân tinh,
rất nhanh hồi thần cẩn thận hỏi: “Sao Trương tiên sinh nói lời ấy? Chẳng lẽ xảy ra vấn đề gì phải không?”
Trương Văn Trọng đơn giản rõ
ràng đem chuyện xảy ra tại Long Hóa Hương nói cho hắn nghe, cuối cùng
nói: “Mặc dù không có chuyện tình cường sách bạo lực này phát sinh, một
ngày ở tại Long Hóa Hương kiến thiết sơn trang nghỉ hè, cũng sẽ hoàn
toàn phá hư tính chất cấu tạo đất đai của vùng núi đó. Ông nói, đó không phải đang ép tôi dời cơ sở trồng thuốc Đông y sang địa phương khác hay
sao?”
Chuyện xảy ra tại Long Hóa Hương, Phan Văn Đào thật sự
không hề hay biết. Lúc này sau khi nghe Trương Văn Trọng kể lại, hắn vừa giận vừa gấp, đang cố nén lửa giận trong lòng, hắn cung kính nói:
“Trương tiên sinh, anh yên tâm, chuyện này tôi chắc chắn cho anh một câu trả lời hài lòng.”
Sau khi cắt điện thoại, Phan Văn Đào vốn
muốn gọi tới huyện Tam Phong hỏi thăm tình huống, nhưng khi cầm điện
thoại lại thoáng do dự, cuối cùng đứng dậy đi nhanh ra ngoài phòng làm
việc, lại phân phó với bí thư đi theo: “An bài xe, đến huyện Tam Phong.
Tôi thật ra phải mau chân đến xem, đến tột cùng là tên đui mù nào cũng
dám chọc tới Trương tiên sinh, hừ, quả nhiên là một đám ngu xuẩn không
biết chết sống.”
Nhìn biểu tình âm trầm của Phan Văn Đào, nghe
lời nói đầy sát khí của hắn, bí thư không khỏi rùng mình, âm thầm phỏng
đoán: “Rốt cục là chuyện gì, không ngờ chọc cho Phan thị trưởng luôn ôn
hòa phẫn nộ tới vậy? Xem ra lần này có người gặp xui xẻo rồi…”