Sau khi dạy phương pháp vun trồng Dao Trì Bàn Đào cho Thiềm Thử Tinh
xong, Trương Văn Trọng lại căn dặn nó cần phải chú ý một số việc: “Trong quá trình vun trồng Dao Trì Bàn Đào, một khi xảy ra sự cố. Bất kể như
thế nào, đều phải hướng ta bẩm báo trước tiên, nhớ chưa?”
“Nhớ rõ.” Thiềm Thử Tinh dùng sức gật đầu nói: “Thỉnh tông chủ an tâm, tôi nhất định sẽ trông nom hạt đào này cẩn thận. Cho dù có phải mất
mạng cũng không nề hà đâu.”
Trương Văn Trọng thỏa mãn vuốt cằm. Theo sau ngoảnh mặt nhìn Tiêu Đồ thương thế chưa khỏi hẳn,
nói: “Ngươi cùng Minh Xà theo ta ra ngoài một chuyến.”
Tuy rằng không biết vì sao Trương Văn Trọng lại muốn mình ra bên
ngoài. Nhưng Tiêu Đồ cũng không dám hỏi nhiều. Vội vàng cùng Minh Xà,
bám theo phía sau hắn rời khỏi thế giới trong Càn Khôn Hồ.
Trong hồ bơi, đám đệ tử Phong Sơn phái đứng canh gác cách đó không xa. Đột nhiên trông thấy Tiêu Đồ xuất hiện thì đều giật mình cả kinh. Mặc
dù không có nhiều người nhận ra Tiêu Đồ, nhưng cái bộ dạng xấu xí hung
ác của nó, cũng đã khiến cho mọi người biết, nó không phải là cái thứ gì dễ chọc. Huống chi, trên người Tiêu Đồ còn tản mát ra uy khí cường đại, thiếu chút nữa đã áp bức cho bọn hắn hụt hơi.
“Con
yêu quái khủng bố này từ đâu hiện ra thế nhỉ?” Trong lúc đang kinh ngạc, chúng đệ tử Phong Sơn phái cơ hồ theo bản năng, đều tự xuất pháp bảo,
phù chú ra phòng vệ. Tuy biết mình không phải là đối thủ của con yêu
quái khủng bố này, nhưng bọn hắn lại không hề sợ hãi chút nào.
Khi chúng đệ tử Phong Sơn phái chuẩn bị xông lên liều mạng. Thì một
cái thanh âm quen thuộc đột ngột vang lên: “Đừng khẩn trương, Tiêu Đồ là người một nhà. Mau thu hồi pháp bảo trong tay các ngươi về hết đi.”
Chúng đệ tử Phong Sơn phái đưa mắt nhìn lên, người đang nói cũng không phải ai khác, mà chính là Trương Văn Trọng. Giờ phút này, hắn đã xuất
hiện ở bên cạnh Tiêu Đồ.
“Hóa ra là sủng vật của tông chủ....”
Chúng đệ tử Phong Sơn phái lúc này mới hiểu ra. Theo sau bình tĩnh thu hồi pháp bảo về. Đồng thời, bọn hắn cũng nhịn không được, tò mò trộm
liếc nhìn bộ dạng xấu xí hung ác của Tiêu Đồ, âm thầm tự nhủ: “Không
biết con yêu thú này, đã tới cấp bậc nào rồi. Mà khí thế nó phát ra,
thực khiến cho người ta cảm thấy bị áp bức. Tuy nhiên, lợi hại nhất vẫn
là tông chủ, ngài ấy có thể thuần dưỡng con yêu thú khủng bố kia làm
sủng vật cưng chiều, đến khi nào thì ta mới lợi hại như tông chủ đây
ah....”
Trương Văn Trọng cũng không biết suy nghĩ
trong lòng đám đệ tử. Hắn vừa dẫn Tiêu Đồ cùng Minh Xà ra khỏi Càn Khôn
Hồ, tức thì đã muốn bắt tay vào công việc luyện chế pháp bảo.
Chứng kiến hành động này của Trương Văn Trọng, ban đầu Tiêu Đồ hơi
ngạc nhiên, theo sau mới tỉnh ngộ. Ở trong lòng âm thầm cảm kích: “Đây
là chủ nhân muốn thực hiện lời hứa ngày trước, luyện chế cho ta một bộ
giáp lưng hoàn mỹ, xem ra hắn cũng có chút đạo nghĩa! Mặc dù ta bị hắn
đánh trọng thương, đồng thời còn mất đi Cửu Phẩm Tiên Liên. Nhưng không
thể nghi ngờ, chỉ cần ta theo sát hắn, ta sẽ có được những thứ còn trân
quý hơn cả Cửu Phẩm Tiên Liên đi!”
Không tự chủ được, nó lại nghĩ tới lời hứa hẹn lúc trước của Trương Văn Trọng ở trong Càn
Khôn Hồ. Thì nhiệt huyết trong lòng không khỏi trào dâng, âm thầm hạ
quyết tâm: “Vì có thể trở thành yêu tiên. Ta phải theo sát bên cạnh chủ
nhân, đem hết khả năng hoàn thành những việc mà hắn giao phó mới được!”
Ngay khi Tiêu Đồ đang thất thần mơ mộng cảnh tượng mình phi thăng tiên giới, trở thành yêu tiên. Thì Trương Văn Trọng đã kêu Minh Xà phóng
xuất Đại Tảo hung hỏa, thiêu đốt Hỗn Độn Lô đỏ rực lên. Theo sau lại ném số địa cấp thất phẩm linh tài vào trong đỉnh lô. Cũng khoanh chân ngồi
xuống, chuyển hóa số linh tài ở trong đỉnh lô trở thành linh khí.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Trương Văn Trọng tựa như một
lão tăng nhập định, ngồi im không hề nhúc nhích. Lúc này, Tiêu Đồ cũng
theo trong ảo tượng thanh tỉnh lại, mở to hai mắt ra nhìn Hỗn Độn Lô,
trong ánh mắt lộ vẻ mong chờ tột đỉnh.
Hai giờ rất
nhanh trôi qua, Trương Văn Trọng vẫn luôn nhắm mắt khoanh chân, lúc này
đột nhiên đứng lên, tay phải bắt quyết chỉ về phía Hỗn Độn Lô, trong
miệng quát nhẹ một tiếng.
Nhất thời nắp lô bắn thẳng lên, một chiếc giáp lưng màu xích hoàng cũng theo trong lô bay ra, rơi xuống ở trước mặt Tiêu Đồ.
Trương Văn Trọng ném bình đan dược cho Minh Xà, để nó bổ sung linh khí tiêu hao, chuẩn bị luyện chế pháp bảo lần kế tiếp. Đồng thời cũng xoay
người lại, nhìn Tiêu Đồ hỏi: “Tiêu Đồ, cái giáp lưng này ngươi có hài
lòng không?”
“Hài lòng, ta phi thường hài lòng. Chủ
nhân, cảm tạ ngài đã ban ân.” Tiêu Đồ quan sát chiếc giáp lưng do Trương Văn Trọng mới luyện chế ra, trên mặt nó lộ vẻ hưng phấn tột đỉnh.
Trên bề mặt chiếc giáp lưng này, phủ đầy những đường hoa văn huyền ảo. Tuy rằng Tiêu Đồ không hiểu rõ ý nghĩa của những đường hoa văn này,
nhưng nó có thể cảm ứng được linh khí tinh thuần sung mãn tản mát ra từ
đó. Không thể nghi ngờ, cái đồ án này hẳn sẽ phải là một cái trận pháp
uy lực bất phàm đi?
“Đây là Liệt Diễm Vẫn Tinh Trận.” Nhìn ra nét nghi hoặc trong ánh mắt của Tiêu Đồ, Trương Văn Trọng liền
chỉ vào chiếc giáp lưng, giải thích: “Trên bề mặt tầng giáp này, được sở hữu ba mươi sáu hoa văn phù chú thuật. Mỗi đạo hoa văn chú thuật là một tử trận, ba mươi sáu tử trận hợp thành trận pháp, có công năng thuộc
tính của hai tầng Thổ - Hỏa. Mà Liệt Diễm Vẫn Tinh Trận còn rất nhiều
diệu dụng, chỉ dựa vào ta giải thích là không được, còn phải do ngươi tự mình suy ngẫm, nắm giữ, mới thấu triệt được nó.”
Tiêu Đồ chính là yêu quái thuộc tính Thổ. Khi Trương Văn Trọng luyện chế ra cái giáp lưng này cũng đã tính toán trước cả rồi. Sở dĩ công năng
của chiếc giáp lưng là hai tầng Thổ-Hỏa, ngoại trừ vì thuộc tính của
Tiêu Đồ ra, thì còn dựa theo Ngũ Hành, hỏa thổ tương liên nhau nữa.
Tiêu Đồ dùng sức gật đầu, hồi đáp: “Thỉnh chủ nhân yên tâm! Ta sẽ
nghiên cứu thấu triệt những hoa văn ở trên giáp lưng này trong khoảng
thời gian nhanh nhất.”
Dứt lời, nó nhe hàm răng sắc nhọn, phun một cỗ yêu khí lên trên chiếc giáp lưng này.
Bỗng nhiên, chiếc giáp lưng màu xích hoàng tản mát ra từng đạo hào
quang chói lóa, tựa như một ông mặt trời nhỏ bé. Trong sự bao bọc của
ánh hào quang, chiếc giáp lưng chậm rãi bay lên, rơi xuống tấm lưng
trỗng rống của Tiêu Đồ, cũng dung hợp cùng nó, trở thành một bộ phận
trên người Tiêu Đồ.
Trương Văn Trọng thấy thế, liền
gật đầu phân phó: “Được rồi, ngươi hãy quay về Càn Khôn Hồ đi. Nhân tiện cũng tranh thủ thời gian nghiền ngẫm, nắm giữ kĩ năng thao túng chiếc
giáp lưng mới này nhé. Trong tương lai, còn có rất nhiều việc phải nhờ
ngươi hỗ trợ.”
Trong đầu Trương Văn Trọng không tự
chủ được hiện ra thân ảnh của nữ tử thần bí áo trắng. Tuy khoảng thời
gian này, nàng ta biến mất không để lại một chút dấu vết gì, nhưng
Trương Văn Trọng biết, nàng ta nhất định là đang tiềm phục ở đâu đó,
chuẩn bị trù hoạch ra một cái hành động lớn hơn.
Cho nên, Trương Văn Trọng phải tranh thủ thời gian, gia tăng thực lực của chính mình cùng bằng hữu.
“Đa tạ chủ nhân ban thưởng.” Tiêu Đồ hướng Trương Văn Trọng khấu đầu
tạ ơn. Lúc này mới hứng trí quay trở về thế giới bên trong Càn Khôn Hồ.
Bắt đầu nghiên cứu công hiệu của chiếc giáp lưng.
Sau khi luyện chế giáp lưng cho Tiêu Đồ xong, Trương Văn Trọng cũng chưa
nghỉ ngơi. Mà tiến hành tinh luyện khẩu Desert Eagle, và một bộ khải
giáp toàn thân cho sủng vật gấu đen của Tô Hiểu Hồng.
Đến khi Tô Hiểu Hồng dựa theo phương pháp giảng dạy của Trương Văn
Trọng, đem con Hắc Hùng Tinh thu phục xong, cũng chạy tới gần hồ bơi.
Thì Trương Văn Trọng đã tinh luyện xong mấy thứ pháp bảo này rồi.
Từ xa nhìn thấy Trương Văn Trọng, Tô Hiểu Hồng đã khẩn cấp nói: “Sư
phụ, hiện giờ con Hắc Hùng Tinh này đã ngoan ngoãn nghe theo mệnh lệnh
của em rồi! Bất quá trình độ phối hợp còn chưa được ăn ý cho lắm, em
muốn ma luyện thêm mấy ngày nữa.”
“Không thành vấn
đề.” Trương Văn Trọng gật đầu cười nói. Bởi vì loại thái độ cầu tiến này của Tô Hiểu Hồng, hắn tương đối ủng hộ!
Đồng thời,
hắn còn ném khẩu Desert Eagle mới tinh luyện cho Tô Hiểu hồng, cũng chỉ
vào bộ hoàng kim khải giáp nằm dưới mặt đất nói: “Giáp bảo hộ cho Hắc
Hùng Tinh đã luyện chế xong rồi! Ta cũng khắc một trận pháp lên trên bề
mặt bộ khải giáp này. Chỉ cần nó mặc vô người, lập tức sẽ biến thành một con chó lông vàng. Dùng việc này để che mắt thiên hạ, tránh đưa tới
những phiền toái không cần thiết.”
Tiếp nhận khẩu
Desert Eagle, cảm thụ được linh khí tinh thuần phát ra từ khẩu súng. Tô
Hiểu Hồng kinh hỉ kêu lớn: “Oa, khẩu súng của em thăng cấp lên thành tam phẩm linh khí rồi!”
Nàng lại đưa mắt xuống nhìn bộ khải giáp dành cho Hắc Hùng Tinh: “Đây...đây cũng là nhất phẩm linh khí nha!”
Bất quá, Trương Văn Trọng vẫn lắc đầu thở dài: “Đáng tiếc, chúng ta
còn thiếu thốn nhiều Địa cấp linh tài liệu. Nếu như có đủ các loại để
phục vụ quá trình tinh luyện, thì hai thứ này sẽ còn cao phẩm hơn nữa.”
Trong lúc kinh hỉ, Tô Hiểu Hồng làm ra một cái hành động khiến cho
Trương Văn Trọng không kịp tránh né------Đột nhiên nàng nhanh chân bước
tới trước mặt Trương Văn Trọng, lấy xu thế sét đánh không kịp bưng tai,
hôn trộm lên khuôn mặt của hắn.
“Cảm ơn sư phụ!” Tô Hiểu Hồng thần tình đỏ ửng nói.