Hành động thân mật bất ngờ này của Tô Hiểu Hồng đã khiến cho Trương Văn
Trọng ngây ra. Nhưng hắn cũng không liên tưởng việc này thành chuyện
tình yêu nam nữ. Chỉ nghĩ rằng Tô Hiểu Hồng do quá đỗi vui mừng vì nhận
được hai kiện pháp bảo linh khí, bởi vậy nên mới làm ra phản ứng quá độ
mà thôi.
Dưới tình huống này, hắn cũng không có trách mắng Tô Hiểu Hồng, tránh việc lưu trữ cho nàng một bóng ma tâm lý không cần thiết. Trương Văn Trọng chỉ lắc đầu cười khổ, hơi có chút tự trách
nói: “Xem cô kìa, bất quá chỉ là hai kiện pháp bảo linh khí thôi mà. Thế nhưng lại hưng phấn thành ra cái bộ dạng như vậy! Tuy nhiên chuyện này
cũng phải trách tôi, cô yên tâm, sau này kiếm được nhiều linh tài cao
phẩm, tôi sẽ luyện chế cho cô một kiện pháp bảo cao cấp. Tốt xấu gì cô
cũng là đệ tử của Trương Văn Trọng này mà.”
Ngay cả
bản thân Tô Hiểu Hồng cũng không biết, tại sao vừa rồi mình lại có dũng
khí, để hôn trộm Trương Văn Trọng. Lúc này, ở trong lòng của nàng rộn
ràng như nai con ngơ ngác, sợ Trương Văn Trọng sẽ phát hỏa với mình. Thế nhưng, diễn cảm của hắn vẫn bình thản, dường như chẳng thèm đem chuyện
này để vào trong lòng. Điều đó, khiến cho Tô Hiểu Hồng nhẹ nhàng thở
phào một hơi, đồng thời cũng cảm thấy mất mác.
Cẩn thận điều chỉnh tâm tình xong, Tô Hiểu Hồng mới cười nói: “Cảm ơn sư phụ.”
Bất quá ở trong lòng nàng lại oán thầm không ngớt: “Chị Tử Mạn nói không sai, sư phụ mình quả nhiên là một tên đầu gỗ.”
Ngay khi Tô Hiểu Hồng đang miên man suy nghĩ, thì Trương Văn Trọng đã
thu hồi Minh Xà cùng Hỗn Độn Lô vào bên trong Càn Khôn Hồ. Buổi tu chân
đấu giá hội lần này, hắn có được một sự khởi đầu khá tốt, không chỉ trao đổi được hạt đào của Dao Trì Bàn Đào, càng trọng yếu hơn đó chính là
việc mua được Minh Hòe Hoa và Nam Hoa Linh Mộc , cũng chỉ còn thiếu ba
loại linh tài nữa thôi. Trương Văn Trọng tin tưởng, trong mấy ngày kế
tiếp, muốn thu thập đủ linh tài để luyện chế Đạo Cơ Đan, cũng không phải chuyện gì si tâm vọng tượng, mơ mộng hão huyền cả.
Trương Văn Trọng thu dọn thỏa đáng xong, thấy Tô Hiểu Hồng vẫn còn đứng
ngẩn ngơ, hắn liền nhắc nhở: “Cô đang nghĩ gì thế? Còn không nhanh mặc
bộ khải giáp vào cho Hắc Hùng Tinh đi.”
“À..dạ...”
Lúc này Tô Hiểu Hồng mới khôi phục thanh tỉnh, vẻ mặt thẹn thùng bẽn
lẽn. Nàng cũng không dám cãi lời Trương Văn Trọng, vội vàng giúp đỡ Hắc
Hùng Tinh mặc bộ hoàng kim khải giáp kia lên người.
Đầu Hắc Hùng Tinh này tuy đã có tu vi Kết Đan kỳ, nhưng còn chưa từng
được sở hữu qua pháp bảo. Nguyên bản nó tưởng rằng, lần này bị đám tu
chân giả nhân loại bắt được, sẽ rơi vào tràng cảnh cực kỳ thê thảm. Thế
nhưng không nghĩ tới, lại sẽ nhân họa đắc phúc.
Bởi
vậy, nó đối với chuyện tình mặc áo giáp lên người cũng tỏ vẻ rất tích
cực phối hợp. Ngay khi Tô Hiểu Hồng ra lệnh, nó liền dùng hai bàn tay
thô bạo, nhấc bộ khải giáp lên, cẩn thận mặc vào người.
Sau khi mặc xong bộ khải giáp, từng luồng hào quang màu vàng cũng nở
rộ lên. Đợi tới lúc ánh hào quang tiêu thất, hình thể của Hắc Hùng Tinh
cũng đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Nó biến trở thành một con chó săn lông vàng, phẩm chất hơi tệ.
“Ổn rồi! Quả
nhiên nhìn không có điểm gì đáng chú ý.” Tô Hiểu Hồng xoay vòng quanh
người con chó lông vàng do Hắc Hùng Tinh biến hóa thành, thỏa mãn gật
đầu nói: “Từ nay trở đi, ta sẽ gọi ngươi là Vượng Tài nhé!”
Khóe miệng Hắc Hùng Tinh rõ ràng là đang run rẩy. Nếu không phải, tạm
thời nó còn chưa nói được tiếng người. Chỉ sợ nó đã kháng nghị cái tên
Vượng Tài này rồi.
Trương Văn Trọng rút điện thoại ra xem đồng hồ. Lúc này đã là hơn năm giờ sáng, cho nên hắn cũng vội vàng
nói: “Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta mau quay về thôi. Còn Hắc
Hùng Tinh thì tạm thời lưu trữ ở đây, chờ đến sáng sẽ đón nó về nhà
sau.”
Mặc dù có chút không muốn, nhưng Tô Hiểu Hồng
vẫn nghe theo lời căn dặn của Trương Văn Trọng. Trước khi rời đi, còn
không quên an ủi Hắc Hùng Tinh: “Vượng Tài, ngươi thành thật chờ ở đây
nha! Đợi trời sáng, ta sẽ tới đón ngươi.”
Hắc Hùng
Tinh gật đầu tỏ vẻ hiểu rồi. Đồng thời cũng có điểm mếu máo, xem ra tên
Vượng Tài này, nhất định là muốn ở bên cạnh Tô Hiểu Hồng.
Khi Trương Văn Trọng cùng Tô Hiểu Hồng về đến nhà, thì mọi người vẫn
còn đang ngủ say chưa tỉnh. Hai người...kẻ rón rén trèo lên giường...kẻ
nằm phưỡn ở trên ghế sa-lon, nhắm mắt an dưỡng một chút. Thẳng cho tới
lúc cả nhà rời giường, thì hai người bọn họ mới giả bộ vươn vai tỉnh
giấc.
Dùng điểm tâm sáng xong, Trương Văn Trọng mượn
lí do đưa Vưu Giai và Tô Hiểu Hồng đi dạo xung quanh, liền cùng hai nàng rời khỏi nhà. Vốn đánh xe tới Mục Mã Trường đón Hắc Hùng Tinh trước,
rồi mới chạy thẳng về phía Vân Thai Thị.
Nhìn con
Vượng Tài ngồi chồm hổm ở ghế sau. Đầu tiên Vưu Giai khá sửng sốt, theo
sau mới tỉnh ngộ, thần tình nuối tiếc nói: “Con chó lông vàng này, chẳng lẽ chính là đầu Hắc Hùng Tinh ngày hôm qua Tiểu Muội mua được ở trong
hội đấu giá sao? Nói vậy, đêm qua hai người cũng không có ngủ, mà suốt
đêm ở Mục Mã Trường bận việc ư? Như thế nào không báo cho người ta biết
chứ? Đáng tiếc, người ta đang muốn xem quá trình luyện chế pháp bảo ah!”
Trương Văn Trọng cười nói: “Muốn xem anh luyện chế pháp bảo thì tùy
thời đều có thể. Nhưng hôm qua thấy em khá mệt mỏi, cho nên anh cũng
không muốn quấy rầy. Dù sao, hiện giờ em vẫn là người bình thường, nếu
thức qua đêm cũng sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe.”
Vưu Giai thở dài: “Em thực muốn nhanh chóng trở thành tu chân giả giống như hai người.”
Trương Văn Trọng khẽ cười: “Yên tâm đi, rất nhanh thôi em cũng sẽ trở
thành tu chân giả. Bởi linh tài luyện chế Đạo Cơ Đan, chỉ còn thiếu ba
loại nữa. Anh tin tưởng, ba loại linh tài này, đều sẽ thu thập được ở
trong những ngày đấu giá kế tiếp.”
“Vậy thì tốt rồi.” Vưu Giai nhẹ nhàng gật đầu, mỉm cười ngọt ngào.
Khi chiếc xe của Trương Văn Trọng chạy đến làng du lịch suối nước nóng. Thì nơi đây sớm đã chật kín người.
Chuyện tình ngũ phẩm linh khí và bát phẩm linh khí xuất hiện ở trong
buổi đấu giá lần trước. Chỉ qua một đêm đã truyền đi khắp đại giang nam
bắc. Trong lúc khiếp sợ, một số người nguyên bản không tính toán tham
gia hội đấu giá tu chân lần này, cũng vội vàng mang theo bảo bối của
mình, thông qua các loại phương tiện, thủ đoạn, chạy thật nhanh đến làng du lịch suối nước nóng.
Tại nhóm bọn hắn xem ra, nếu ngày đầu tiên khai mạc buổi đấu giá mà đã xuất hiện hai kiện linh khí
cao phẩm. Hiển nhiên, ở trong mấy ngày kế tiếp, nhất định sẽ có thêm
càng nhiều bảo bối trân quý hơn. Bởi suy đoán như vậy, cho nên rất nhiều đại nhân vật từ khắp nơi, cũng đi thâu ngày thâu đêm chạy đến làng du
lịch suối nước nóng ở Vân Thai Thị.
Đối với chuyện
này, người cao hứng nhất...hẳn sẽ chính là Xích Hà đạo trưởng đi? Sau
khi trông thấy cảnh tượng huyên náo, hắn đã cười rút mất cả chân răng.
Không thể nghi ngờ, cái tên Hà Phi Quan cũng sẽ theo buổi đấu giá hội tu chân lần này, mà lan truyền đi khắp đại giang nam bắc.
Chứng kiến từng nhóm người đông đảo, ùn ùn kéo tới làng du lịch suối
nước nóng. Tô Hiểu Hồng liền kinh hô liên tục: “Không ngờ nhân số ngày
hôm nay còn đông hơn hôm qua gấp mấy chục lần ah!”
Lúc này, Tôn Đình Quân ở phía sau bước tới chào hỏi, cũng mỉm cười giải
thích: “Những người này, đều nghe được tin tức, trong buổi đấu giá ngày
hôm qua có xuất hiện hai kiện pháp bảo linh khí cao phẩm. Cho nên mới
vội vàng chạy tới đây!”
Tuy ngoài mặt hắn đang tươi
cười, nhưng ở sâu trong nội tâm lại không hề cảm thấy thoải mái chút
nào. Bởi vì càng nhiều người tới đây tham dự buổi đấu giá, thì hắn lại
càng có thêm nhiều đối thủ cạnh tranh hơn. Lúc này, hắn đang phải gánh
chịu một loại áp lực vô hình tương đối lớn.
Tôn Đình
Quân bước tới bên người Trương Văn Trọng, sau khi hạ một đạo cấm chế
ngăn cản âm thanh, mới cẩn thận nói: “Trương tiên sinh, tôi đã đem
chuyện tình anh muốn thu mua Hoa Gian trà, hướng chưởng môn bẩm báo.
Trải qua thương nghị cao tầng, chúng tôi quyết định đáp ứng yêu cầu này
của anh!”
Trương Văn Trọng không hề cảm thấy bất ngờ, khẽ cười nói: “Đây là chuyện buôn bán hợp lí---Tôi nghĩ các vị cũng sẽ
đáp ứng thôi. Song phương đều hưởng lợi mà.”
Ngay lúc đó, một tiếng chuông thanh thúy ngân vang, đã thu hút ánh mắt của tất
cả mọi người ở trong làng du lịch suối nước nóng đổ về. Tiếng chuông
này, muốn báo hiệu...buổi đấu giá ngày thứ hai sẽ bắt đầu...