Hai ngày sau…
Trong sân bay quốc tế Kinh Thành, có ba thân ảnh một bên đang đứng trước quầy làm thủ tục xuất trình giấy tờ
nhập cảnh. Một bên ngẩng đầu nhìn lên màn hình Plasma treo ở trên cao,
xem bản tin thời sự quốc tế trong mấy ngày qua.
“Viện bảo tàng Anh quốc nằm trên quảng trường Russell thành phố London, một
trong ba viện bảo tàng lớn nhất thế giới, vào đêm ngày 7/9 đã bị một số
người không rõ thân phân xâm nhập, nhiều văn vật quý giá cũng không cánh mà bay. Theo tin tức chúng tôi thu thập được thì đây là vụ mất trộm
nghiêm trọng nhất trong lịch sử từ khi xây dựng bảo tàng cho đến nay.
Trước mắt, cảnh sát London cùng chính phủ Anh quốc sẽ tiến hành điều
tra, giới quan chức còn chưa phát biểu ngôn luận gì trước công chúng.”
Ba thân ảnh này không phải ai khác chính là Trương Văn Trọng, Tô Hiểu
Hồng, cùng Tôn Nguy. Sau khi thu thập văn vật xong, Trương Văn Trọng
cũng đem mọi thứ bỏ vào trong Hỗn Độn Lô, mang theo bên mình.
Chứng kiến bản tin thời sự quốc tế trên ti-vi. Tô Hiểu Hồng khẽ tủm
tỉm cười, nàng đang định mở miệng bình luận thì lại nghe thấy chuông
điện thoại của Tôn Nguy réo vang.
Tôn Nguy vội vàng chuyển liên lạc, nghiêm trang nói chuyện với người ở đầu dây bên kia một lúc. Theo sau cúp điện thoại.
“Trương ca, tôi vừa nhận được điện thoại của Dư Chưởng, hắn là thư kí
riêng của tổng bí thư. Hắn thông báo rằng chuyện tình lần này nhà nước
phi thường cảm tạ anh. Sau một cuộc thảo luận ban lãnh đạo cấp cao đã
quyết định trao tặng quân hàm thiếu tướng cho anh, Tô tiểu thư cũng được trao tặng quân hàm trung tá. Đặc biệt với số văn vật thu về, anh sẽ
nhận được một khoản tiền chiết khấu 5 tỉ usd. Tuy rằng mọi chuyện trao
tặng đều tiến hành bí mật, không công bố ra ngoài. Nhưng bọn họ cũng
mong anh đừng từ chối!”
Trương Văn Trọng lắc đầu cười khổ: “Mọi chuyện để sau hãy nói đi. Bây giờ chúng tạm thời chia tay
nhau. Tôi giao mọi văn vật cho cậu chuyển về nhà Vưu lão gia tử, người
nhà cậu tự xử lí chuyện này với giới quan chức nhà nước nhé!”
“Ok! Trương ca, tôi sẽ xử lí việc này cho thỏa đáng.”
Theo sau Tôn Nguy đi ra ngoài sân bay Kinh Thành, leo lên một chiếc xe tải nhỏ, một đường chạy thẳng vào trung tâm. Còn Trương Văn Trọng cùng
Tô Hiểu Hồng thì tự mua vé trở về Ung Thành.
Khi
Trương Văn Trọng cùng Tô Hiểu Hồng quay trở lại Ung Thành thì thời gian
vẫn còn khá sớm. Vì thế nên hai người thương lượng, rồi quyết định đến
trường đại học Ung Thành nhìn qua xem một chút. Dù sao hai người rời đi
cũng được chừng mười mấy ngày rồi. Cũng không biết học kì mới đã bắt đầu chưa, tình hình bên trong trường đến tột cùng là như thế nào.
Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Hồng kéo theo rương hành lý, nhanh chân đi ra khỏi sân bay Ung Thành, vẫy một chiếc taxi chạy hướng về phía trường đại học. Bởi vì hai người còn đang đội mũ và đeo kính râm, cho nên tài
xế cũng không nhận ra, bọn họ chính là danh nhân gần đây thường xuyên
được xuất hiện trên mặt báo.
Ngồi trên taxi, Trương
Văn trọng nhìn ra ngoài cửa kính ngắm phong cảnh ven đường, trông hắn có vẻ phi thường bình thản. Còn Tô Hiểu Hồng thì lại đang trộm đánh giá
hắn. Trong đầu suy nghĩ đến yêu cầu của Trương Văn Trọng đệ đơn lên xin
tổng bí thư.