“Ta nói, ta nói.” Sắc mặt Xu Na Gwen Weier trắng bệch, không dám chậm
trễ, vội vã đem chỗ mật thất nói cho Trương Văn Trọng, chỉ hi vọng hắn
có thể đại phát từ bi sau khi nghe câu trả lời thành thật của cô ta thì
tha một con đường sống. Nhưng cuối cùng cô ta đã thất vọng, ngay khi cô
ta vừa trả lời xong, Trương Văn Trọng huy vũ Tam Xích kiếm, chém đứt đầu cô ta.
Ngay khi đầu của Xu Na Gwen Weier rơi xuống
đất, một đoàn hỏa diễm hừng hực thiêu đốt từ trong đầu và thân thể cô ta bốc lên, trong nháy mắt đã thiêu thi thể cô ta thành tro tàn. Loại hỏa
diễm này chính là Tam Muội Chân Hỏa! Không nói nữ tu sĩ này có đúng thật là Xu Na Gwen Weier hay không, nhưng từ cách cô ta sử dụng thuật pháp
mà xem, cô ta tám chín phần mười là một Vong Linh pháp sư, chỉ chém đầu
cô ta xuống còn chưa đủ, phải dùng Tam Muội Chân Hỏa của pháp thuật tiên gia mới có thể triệt để tiêu diệt cô ta.
Khi Tam
Muội Chân Hỏa gần tắt, Trương Văn Trọng lấy ra phù chú ném về phía Tam
Muội Chân Hỏa, phù chú trong nháy mắt bị thiêu hủy hơn phân nửa, chỉ còn lại một chút cặn rơi lả tả trên mặt đất.
Làm xong
tất cả, Trương Văn Trọng cúi người nhặt lên cây thập giá màu đen, thân
thể Xu Na Gwen Weier bị thiêu thành tro tàn, nhưng cây thập giá màu đen
lại hoàn hảo không tổn hao gì, bởi vậy có thể thấy được, đây là một kiện bảo bối hiếm có.
Vuốt ve cây thập giá màu đen, cảm
thụ được linh khí ôn nhuận từ bên trong phóng ra, Trương Văn Trọng chợt
hiểu ra lẩm bẩm: “Nguyên lai là Hắc Diệu Thạch Tinh. Thảo nào có thể bảo tồn hoàn hảo trong Tam Muội Chân Hỏa. Ân, một kiện tài liệu tiên linh
hiếm có như vậy, vừa lúc có thể dùng để luyện chế pháp bảo.”
Thu kiện tài liệu tiên linh vào trong túi, Trương Văn Trọng thả người nhảy từ trên lầu hai xuống dưới.
Quả nhiên đúng như lời Trương Văn Trọng nói, ngay khi Xu Na Gwen Weier mất mạng, ba Thạch Tượng Quỷ và bốn Thanh Đồng Khôi Lỗi cũng tự ầm ầm
đổ nát, hóa thành một đống sắt đá rơi đầy đất. Tô Hiểu Hồng tuy đang thở hồng hộc, nhưng tinh thần lại mạnh hơn sự uể oải của cơ thể, nhìn thấy
Trương Văn Trọng nhảy xuống tới, nàng vội vã chạy tới hỏi: “Lão sư, hiện tại chúng ta làm gì?”
Nhìn Tô Hiểu Hồng, Trương Văn
Trọng gật đầu. Hiển nhiên đối với biểu hiện của nàng rất hài lòng. Lúc
này nghe nàng hỏi, mỉm cười hồi đáp: “Còn có thể làm gì? Đương nhiên
phải đi dời đồ vật rồi. Thế nào tiểu muội, cô còn chưa đánh đã ghiền
sao?”
Trương Văn Trọng vốn chỉ nói đùa, cũng không
lường được Tô Hiểu Hồng lại cười hì hì gật đầu hồi đáp: “Phải nha, lão
sư, vừa rồi khi em dẫn chúng nó chạy lòng vòng, kết hợp với tri thức lý
luận trước đây, lại lục lọi ra được mấy kỹ xảo hữu hiệu. Vốn em dự định
mượn chúng thử nghiệm xem sao, đáng tiếc chúng nó đều biến thành nát
vụn.”
Thấy biểu tình vẻ mặt tiếc nuối của Tô Hiểu Hồng, Trương Văn Trọng biết lời nàng nói là thực sự, cũng không phải nói đùa.
“Đây rốt cục là chuyện tốt hay chuyện xấu?” Trương Văn Trọng cười khổ
lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ than thở: “Được rồi tiểu muội, cô cũng đừng
lo giỡn nữa, làm chính sự quan trọng hơn.” Dứt lời hắn đi về phía mật
thất gửi văn vật Trung Hoa, Tô Hiểu Hồng thè lưỡi vội vã đi theo sát sau lưng hắn.
Hôm qua Trương Văn Trọng giống như đi dạo
trong bảo tàng Anh, trên thực tế chỉ là đi tán phát chân nguyên, đem
những bố trí bên trong nhà bảo tàng hiểu rõ ràng, nhất là mật thất cất
văn vật Trung Hoa, đã bị hắn hoàn toàn tìm thấy. Lúc này hắn dẫn theo Tô Hiểu Hồng, rất nhanh đi vào trong mật thất được phòng hộ nghiêm ngặt.
Mấy mật thất tuy rằng được công nghệ cao phòng hộ, nhưng đối với
Trương Văn Trọng là một nhân sĩ tu chân mà nói, uy hiếp cũng không lớn,
thậm chí còn kém hơn cả sự uy hiếp của Xu Na Gwen Weier, Lancelot, Thạch Tượng Quỷ và Thanh Đồng Khôi Lỗi. Dưới tác dụng của đạo thuật, những
công nghệ cao phòng hộ rất nhanh liền mất đi hiệu quả vốn có.
Nhưng sau khi giải trừ phòng hộ công nghệ cao, Trương Văn Trọng cũng
không vội vã thông tri cho Tôn Nguy bọn họ đến vận chuyển cổ vật, mà
trước tiên lấy ra Hỗn Độn Lô, biến trở thành nguyên dạng, sau đó truyền
chân nguyên vào bên trong đỉnh lô.
Dưới sự tác dụng
của chân nguyên, một mảnh sương mù năm màu dày đặc từ trong Hỗn Độn Lô
phóng ra, đem toàn bộ cổ vật bao trùm bên trong mảnh sương mù năm màu
dày đặc kia. Qua chừng mười lăm phút, sương mù năm màu mới quay trở về
bên trong Hỗn Độn Lô.
“Lão sư, thầy đang làm gì?” Tô Hiểu Hồng khó hiểu, hiếu kỳ dò hỏi.
“Như thế này cô sẽ biết.” Trương Văn Trọng cười cười, cũng không trực
tiếp trả lời vấn đề này, sau đó hắn lấy điện thoại gọi cho Tôn Nguy, bảo hắn đưa người đến vận chuyển cổ vật.
Mười chiếc xe
vận tải che kín mít chạy vào nhà bảo tàng Anh. Đồng thời hơn mười người
ẩn núp chung quanh đã lâu cũng nhận mệnh lệnh đi vào trong nhà bảo tàng, bắt đầu dời cổ vật đưa ra xe.
Ngay lúc này, bên cạnh dòng sông Thames của London, bên trong Westminster Quảng trường Quốc
hội ở Westminster Abbey, đức tổng giám mục Canterbury Paredes đang ngủ
say, đột nhiên bị một trận thanh âm ầm ĩ đánh thức.
“Xảy ra chuyện gì?” Đức tổng giám mục Canterbury Paredes trầm giọng hỏi.
“Bẩm đức tổng giám mục, có người xông vào nhà bảo tàng, đánh chết tinh linh Xu Na Gwen Weier trong bức tranh.” Người trả lời lộ vẻ kinh hoảng
trong giọng nói.
Vẻ buồn ngủ của đức tổng giám mục
trong nháy mắt biến mất, khiếp sợ kêu lên: “Cái gì? Tinh linh ngàn năm
trong bức tranh đã chết? Đến tột cùng là ai làm?”