Siêu Cấp Tiên Y

Chương 267: Chương 267: Là Ai Làm?




Nhìn thấy Lancelot bị chín đóa liên hoa trong nháy mắt biến thành bột mịn, Xu Na Gwen Weier nhất thời cảm giác được toàn thân rét lạnh, trong nháy mắt trải rộng khắp trên dưới toàn thân, làm cô ta sâu sắc cảm nhận được thế nào là băng giá cả người. Tuy nói Lancelot được cô ta triệu hoán sống lại, không phải là Lancelot chân chính, chỉ là một Tử Vong Kỵ Sĩ có được một bộ phận ký ức của Lancelot mà thôi, thế nhưng thực lực của hắn ít nhiều gì cũng có được ba thành của Lancelot ở thời kỳ đỉnh phong, trên thế giới linh khí cực loãng hiện nay cũng được xem là phi thường mạnh mẽ, không ngờ vẫn ngã quỵ trước chín đóa liên hoa nhìn qua có vẻ thật mềm mại kia.

Xu Na Gwen Weier nhịn không được suy đoán, nếu như chín đóa liên hoa đẹp đẽ vừa rồi không phải tấn công Lancelot mà là chính cô ta, như vậy sẽ có kết quả như thế nào?

“Chỉ sợ hạ tràng cũng không khác gì Lancelot.”

Kết quả suy đoán làm Xu Na Gwen Weier cảm thấy tuyệt vọng, cô ta cảm giác cho dù mình kiệt lực khởi động toàn bộ ma lực trong cơ thể, cũng tuyệt không khả năng chống đỡ nổi sự oanh kích của chín đóa liên hoa.

“Đây đến tột cùng là ma pháp gì, uy lực lại đáng sợ đến như vậy? Ta chưa từng nghe nói qua, còn có loại Lôi Hệ ma pháp có thể hóa thành hình dáng liên hoa. Còn có, người này đến tột cùng là ai?” Trong sự tuyệt vọng, Xu Na Gwen Weier cũng nhịn không được suy đoán lai lịch của Trương Văn Trọng.

Ngay lúc này, một mảnh lộp cộp thanh thúy vang lên, vừa mới bắt đầu, Xu Na Gwen Weier còn đang ngạc nhiên đó là âm thanh gì, thế nhưng cô ta rất nhanh phát hiện, đó chính là thanh âm hàm răng cô ta đang va vào nhau.

“Không ngờ ta lại sợ thành như vậy? Đây thật đúng là quá mất mặt, không, không thể như vậy, ta phải xuất ra dũng khí!” Xu Na Gwen Weier cắn chặt khớp hàm, đồng thời run rẩy giơ lên cây thập giá màu đen, chuẩn bị niệm tụng chú ngữ đổ thêm một lần với Trương Văn Trọng, dù không thể thoát chết, nhưng cũng có thể cùng hắn hợp lại cá chết lưới rách.

Thế nhưng ngay khi trong miệng cô ta vừa niệm ra câu chú ngữ đầu tiên, một đạo hàn ý phiêu phù ngay cổ họng cô ta, làm cô nàng không dám tiếp tục niệm tụng chú ngữ. Nghiêng đầu nhìn Tam Xích kiếm đang gác trên cổ mình, Xu Na Gwen Weier toát đầy mồ hôi lạnh cũng không còn quản đến tôn nghiêm cùng danh dự, lập tức quỳ sụp xuống trước người Trương Văn Trọng, cầu xin nói: “Đừng giết ta, van cầu ngươi đừng giết ta.” Khi chân chính đối mặt với sự uy hiếp của cái chết, cô ta đã hoàn toàn nghĩ thông suốt. Chỉ cần không chết, như vậy vẫn còn có hi vọng, nhưng nếu như phải chết, thì vĩnh viễn không còn cơ hội xoay người.

Trương Văn Trọng vốn không để ý tới lời cầu xin của Xu Na Gwen Weier, chỉ lạnh lùng dò hỏi: “Mật thất gửi văn vật Nhật Bản nằm ở đâu?” Vốn tiếng Anh của hắn nói ra cực kỳ tiêu chuẩn, nhưng hắn lại cố ý xuất hiện mấy từ phát âm lệch lạc.

Trong ánh mắt Xu Na Gwen Weier hiện lên một đạo quang mang kỳ dị, phảng phất như suy đoán được điều gì, chợt lóe rồi mất. Tuy rằng Trương Văn Trọng nhìn thấy, nhưng cũng không nói gì, trái lại còn giả ra biểu tình không hề phát hiện.

Sau thoáng do dự ngắn ngủi, Xu Na Gwen Weier tráng lá gan, nói: “Ta…ta không biết.” Trương Văn Trọng lạnh lùng cười cười, cũng không nói thêm lời vô ích với cô ta, trực tiếp đâm Tam Xích kiếm vào cổ họng cô nàng tạo ra một lỗ hổng, máu tươi nhất thời tuôn ra. Cô ta đau đớn kêu lên thảm thiết, liên tục nói: “Đừng giết ta, van cầu ngươi đừng giết ta. Ta biết, ta biết mật thất ở đâu.”

Trương Văn Trọng quát to: “Còn không nói mau!”

“Ta nói ra, ngươi có thể tha chết cho ta sao?” Xu Na Gwen Weier ngẩng đầu nhìn Trương Văn Trọng, hai mắt đẫm lệ mông lung, biểu tình điềm đạm đáng yêu chọc người thương tiếc. Loại biểu tình mị hoặc chúng sinh này của nàng ta, đủ làm cho rất nhiều nam nhân phải buông vũ khí đầu hàng, nhưng đáng tiếc chính là, hiện tại cô ta lại gặp phải một người có tâm trí rất mạnh, lại có lực miễn dịch cực cao đối với nữ sắc.

Trương Văn Trọng cười lạnh nói: “Ngươi không có tư cách bàn điều kiện với ta, nếu như ngươi không chịu nói, như vậy ta tìm từng mật thất, tuy rằng phí thêm thời gian, nhưng vẫn có thể tìm ra được.” Dứt lời hắn định huy động Tam Xích kiếm trong tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.