Vưu Tình chạy với tốc độ thật nhanh, nàng cũng từng tham gia những buổi
vận động trong trường học, vì vậy chỉ trong mấy phút đồng hồ, nàng đã
chạy tới trước người Trương Văn Trọng, thở hổn hển nói: “Trọng ca, không xong rồi, Alan đột nhiên phát bệnh. Anh nhanh đến xem cho hắn đi, bệnh
của hắn thật là rất cổ quái, rất dọa người.”
“Tình
nhi, Alan bị bệnh gì?” Mặc dù lúc ban đầu, Vưu Giai đối với việc Vưu
Tình chạy tới quấy rầy sự yên tĩnh của nàng và Trương Văn Trọng khi thật vất vả nàng mới được ở chung một chỗ với hắn cảm thấy bất mãn, nhưng
khi nàng nghe được nguyên nhân, chút bất mãn trong lòng nhất thời liền
tiêu tan thành mây khói. Ngược lại nàng còn lo lắng hỏi thăm bệnh tình
của Alan, dù sao nàng cũng không mong muốn Alan có chuyện gì xảy ra
ngoài ý muốn ngay trong buổi tiệc sinh nhật của nàng.
Vưu Tình lắc đầu đáp: “Em cũng không biết hắn bị bệnh gì, nhưng đột
nhiên bụng hắn quặn đau, a, còn có, cổ quái nhất chính là hắn lại sợ ánh sáng! Khi tiếp xúc ánh nắng, trên da thịt của hắn sẽ sinh ra từng tảng
lớn bong bóng nước hay máu!”
“Hắn đang ở đâu? Tôi đi xem hắn.” Trương Văn Trọng từ trên ghế đá bật người đứng lên, bước nhanh về hướng biệt thự.
“Trong một căn phòng trên lầu ba.” Vưu Tình đi theo sát phía sau hắn, vội vã hồi đáp.
Nhìn hai người đi nhanh tới biệt thự, Vưu Giai cũng vội vã kéo lên chiếc váy dài, đi theo sát phía sau bọn họ.
Khi ba người Trương Văn Trọng lên tới lầu ba, Vưu Lương, Đàm Thanh
cùng ba người khác cũng đã chạy tới. Vẻ mặt Vưu Lương cùng Đàm Thanh lo
lắng u sầu vây quanh bên người Alan, ba người khác ngồi xổm trên mặt
đất, đang vội vàng kiểm tra thân thể cho hắn.
Nhìn thấy những người này đã có mặt, Vưu Tình không khỏi hiếu kỳ dò hỏi: “Anh hai, Thanh tỷ, sao mọi người cũng ở đây?”
Vưu Lương hồi đáp: “Mới thấy em hoang mang rối loạn từ trên lầu chạy
xuống, gọi em cũng không đáp, anh đoán trên này đã xảy ra chuyện, vì vậy cùng tiểu Đàm chạy lên xem tình huống. Kết quả nhìn thấy chàng thanh
niên người Anh này đang thống khổ nằm trên mặt đất, vừa lúc ba người bạn của anh đều là bác sĩ, cho nên mời bọn họ nhìn xem tình huống của hắn.”
Đàm Thanh nhìn Trương Văn Trọng, nói: “Trương ca, tôi đã biết Tình nhi sẽ đi tìm anh, anh đến là tốt rồi.”
Ngay lúc bọn họ đang nói chuyện, ba bác sĩ đang kiểm tra tình huống
của Alan đã đứng lên, cau mày thảo luận: “Bụng quặn đau kịch liệt, đồng
thời còn có triệu chứng muốn nôn mửa, lại thêm sắc mặt cùng tròng trắng
mắt của hắn cũng có chút ố vàng. Tổng hợp mấy triệu chứng bệnh trạng,
tôi cho rằng người Anh này bị bệnh sỏi mật! Tôi kiến nghị, tạm thời tiến hành trị liệu giảm đau cho hắn, sau đó mau chóng chuyển giao đến bệnh
viện gần đây để tiến hành kiểm tra để xác nhận chứng bệnh của hắn có
phải đúng là bệnh sỏi mật hay không.”
“Cũng không thể bài trừ bệnh lao cấp tính phát tác, dù sao bụng của hắn đau nhức không
xác định. Hơn nữa trước khi phát bệnh hắn còn uống rượu, rốt cục có thể
là nguyên nhân dẫn đến căn bệnh phát tác hay không?”
“Da thịt bộc lộ bên ngoài của hắn khi tiếp xúc ánh sáng, lại phát sinh
ra những bong bóng nước cùng bong bóng máu, lại vì nguyên nhân gì? Chẳng lẽ bị bệnh viêm da dị ứng? Dị ứng ánh sáng mặt trời? Tôi còn chưa từng
gặp qua bệnh dị ứng với ánh mặt trời bao giờ.”
Ba vị
bác sĩ đã hoàn toàn tiến nhập trạng thái thảo luận, quên cả Vưu Lương và Đàm Thanh đang đứng bên người bọn họ, càng thêm không có chú ý tới
Trương Văn Trọng và Vưu Giai, Vưu Tình vừa mới đến. Toàn bộ tinh lực và
tâm tư của họ, đều đặt lên trên người của Alan Smith. Ở ngay lúc này, ba người bọn họ giống như đang ở trong bệnh viện, đang vì bệnh nhân mà
tiến hành hội chẩn.
Sau một thoáng thảo luận ngắn
ngủi, ba bác sĩ cùng đạt được nhận thức chung. Sau đó lại có một bác sĩ
tiến đến trước mặt Alan, dùng tiếng Anh bảo hắn há miệng ra, muốn kiểm
tra khoang miệng cùng lưỡi của hắn.
Nhưng ngay khi vị bác sĩ này vừa mở miệng bảo Alan há miệng, trên gương mặt vốn đang vô
cùng thống khổ của Alan không ngờ hiện lên biểu tình kinh khủng. Hắn vừa bật lui ra sau, vừa quơ hai tay như muốn xua tan không khí ngay trước
mặt hắn. Đồng thời còn lớn tiếng chất vấn: “Ác, thượng đế, ông ăn cái
gì? Mùi vị từ trong miệng ông, làm bụng của tôi càng thêm quặn đau, thậm chí còn làm tôi không hít thở được.”
“Ân?” Vị bác sĩ không khỏi sửng sốt, lúc này mới kịp phản ứng, chính mình hiện tại cũng không phải tại bệnh viện, mà đang tham gia yến hội sinh nhật của Vưu
Giai. Hồi tưởng lại những gì hắn vừa mới ăn, nói: “Tôi hình như không ăn gì nhiều, uống hai ly rượu, ăn một miếng thịt bò nướng tỏi…”
Alan Smith nhất thời hét lên: “Tỏi? Ác! Không sai! Mùi vị trong miệng
của ông chính là mùi tỏi! Chết tiệt, tôi ghét mùi này, nó làm bệnh tình
của tôi càng nặng thêm, càng nặng thêm.” Hắn thở dốc lên từng hơi, tâm
tình bắt đầu biến đổi có chút táo bạo bất an.
“Sắc
mặt tái nhợt, sợ tỏi, sợ ánh mặt trời.” Một vị bác sĩ cau mày, thuận
miệng lầm bầm: “Những mao bệnh của thanh niên người Anh này, thế nào lại giống hấp huyết quỷ trong Đao Phong Chiến Sĩ* như vậy?” ( phim sẽ trình chiếu trong năm nay đó. Hay lém. Or Tiêm Đao Chiến Sĩ.)
Tuy rằng hắn chỉ thuận miệng lầm bầm những lời này rất nhỏ, còn là
dùng tiếng Hoa, nhưng vẫn bị Alan Smith nghe thấy được. Tuy rằng tiếng
Hoa của Alan không giỏi, nhưng vẫn nghe hiểu được những lời này của hắn. Nhất thời, thần tình Alan chợt biến đổi lên, cổ họng hắn phát ra một
thanh âm làm kẻ khác dựng đứng tóc gáy. Từ trong miệng Alan chợt truyền
ra: “Hấp huyết quỷ sao? Không sai. Con mẹ nó với dáng dấp của tôi hiện
tại, cũng không phải giống hấp huyết quỷ sao? Máu…hút máu…đúng, không
sai, thân là hấp huyết quỷ, tôi hẳn nên hút máu! Có thể, khi tôi hút
máu, những thống khổ đang dằn vặt sẽ rời khỏi tôi đi…”
Tiếng Anh của ba vị bác sĩ cũng không tệ, cho nên bọn họ đều nghe hiểu lời của Alan nói. Bọn họ nhìn nhau, đồng thanh nói: “Người Anh này
không phải bị phát điên rồi chứ?”
Nhưng ngay lúc này, Alan vốn đang cuộn mình ôm bụng đau đớn, cũng không biết có được lực
lượng từ đâu, đột nhiên từ dưới mặt đất bắn đứng lên, quơ hai tay chụp
về một bác sĩ trong đó, nhìn tư thế của hắn, thực sự như muốn cắn cổ vị
bác sĩ kia để hút máu hắn.
“A…” Viên bác sĩ kia lại
càng hoảng sợ, vội vã thét lên bật lui về phía sau. Hai bác sĩ khác cùng Vưu Lương, cũng bị hù dọa đến hoảng sợ, sắc mặt tái nhợt bật lui ra
sau. Chỉ có Đàm Thanh vẫn không hề sợ hãi, khi chuyện này đột nhiên phát sinh, nàng không tuyển chọn lui ra sau, trái lại còn dùng tốc độ cực
nhanh bước tới một bước, vung chân trái tung một cú đá sắc bén về hướng
Alan Smith.
“Rầm!”
Alan Smith nhất thời bị một cú đá của Đàm Thanh văng ra té xuống mặt đất.
Ngay lúc này, Trương Văn Trọng bước tới trước người Alan, đè hắn xuống mặt đất. Đồng thời lấy hộp ngân châm mang theo trong người, rút ra vài
cây ngân châm, phân biệt đâm vào huyệt Nhân Trung, Bách Hội, Đại Chuy,
Nội Quan, Thần Môn, Hậu Khê sáu huyệt vị, đồng thời dùng trọng thủ pháp
hành châm*. Dưới tác dụng của sáu ngân châm, Alan vốn đã lâm vào trạng
thái điên cuồng cũng từ từ bình tĩnh trở lại. (*:đâm sâu)
“Trọng ca….hăn vừa bị thế nào vậy?” Cả Đàm Thanh cùng Vưu Giai đồng
thời hỏi. Lúc này còn đứng ngay phía sau Trương Văn Trọng, cũng chỉ có
hai nàng. Những người còn lại đã sớm tản ra thật xa. Nhất là vị bác sĩ
suýt chút bị Alan cắn phải, hắn đã chạy ra chỗ thang lầu. Chỉ cần tình
huống không thích hợp, hắn lập tức sẽ giành đường mà chạy.
Đàm Thanh và Vưu Giai nhìn nhau, đều nhìn đối phương mỉm cười, sau đó
lại đưa mắt nhìn về phía Alan. Tuy rằng hai người họ dám ở lại nơi này,
đều bởi vì có lòng tin mạnh mẽ đối với Trương Văn Trọng, nhưng Đàm Thanh cũng cảm thấy bội phục Vưu Giai. Bởi vì nàng tốt xấu cũng là một cao
thủ địa cấp hậu kỳ, bản thân cũng có chút công phu. Nhưng Vưu Giai căn
bản chỉ là một thiếu nữ trói gà không chặt, nhưng vẫn dám ở lại nơi này, thực sự làm cho nàng bội phục.
Không đợi Trương Văn
Trọng mở miệng trả lời, Vưu Tình vốn đã bị hù dọa hoảng sợ chạy ra thật
xa, đồng thời cũng không kiềm chế được lòng hiếu kỳ, dò hỏi: “Trọng ca,
Alan không phải thật sự là hấp huyết quỷ chứ?”
“Hắn
không phải là hấp huyết quỷ gì.” Trương Văn Trọng cũng không quay đầu
lại đáp: “Hắn bị một loại tật bệnh có tên là hội chứng Scaredphobia! Vừa rồi sở dĩ hắn đột nhiên nói mình là hấp huyết quỷ, đồng thời muốn nổi
bạo cắn người, chính bởi vì loại tật bệnh này làm cho tinh thần sản sinh dị thường, sản sinh ra ảo giác!”
“Hội chứng Scaredphobia? Đây là bệnh gì vậy?” Vưu Tình hiếu kỳ dò hỏi.
“Là bệnh hấp huyết quỷ!” Ba vị bác sĩ nghe được câu trả lời của Trương văn Trọng, sự sợ hãi trong lòng nhất thời tiêu tán sạch sẽ. Tuy rằng
bọn họ sợ yêu ma quỷ quái hay hấp huyết quỷ, nhưng bọn họ không sợ bệnh
nhân. Huống chi, hội chứng Scaredphobia là một loại tật bệnh cực kỳ hiếm thấy. Bọn họ thân là bác sĩ, làm sao có thể bỏ qua? Cho nên ở lúc này
bọn họ nhanh chóng quay trở lại bên người Trương Văn Trọng.
“Bệnh hấp huyết quỷ? Đó là bệnh gì?” Vưu Tình không hiểu ra sao.
Vị bác sĩ suýt chút bị cắn hồi đáp: “Hội chứng Scaredphobia có rất
nhiều bệnh trạng, đều rất tương tự như hấp huyết quỷ trong truyền
thuyết. Tỷ như: sắc mặt tái nhợt, bởi vì đại đa số người bệnh đều bị
thiếu máu nghiêm trọng, e ngại ánh sáng mặt trời. Bởi vì ánh sáng mặt
trời sẽ làm cho da thịt họ nảy sinh bong bóng nước, bong bóng máu, do đó làm cho da thịt thối nát, cần máu, truyền máu cùng hồng huyết cầu đều
có thể giảm bớt bệnh trạng cho họ hữu hiệu. Có người nói thời cổ đại
người bị Hách Lâm Chứng thậm chí dùng việc uống máu để làm cho mình
thoải mái hơn một chút, đương nhiên đó chỉ là truyền thuyết. Nhưng có lẽ vì vậy mới sinh ra khởi nguyên của cố sự về hấp huyết quỷ, lại còn có
răng nanh sắc nhọn. Sau khi họ tiếp xúc ánh mặt trời sẽ chuyển hóa thành độc tố thôn phệ ăn mòn cơ thể, một trong những biểu hiện chủ yếu là sẽ
ăn mòn môi và hàm răng của người bệnh, khiến cho bọn họ lộ ra răng nanh
sắc nhọn. Vùng lợi bị hư thối nhìn qua luôn chảy máu đầm đìa, thật giống như họ mới vừa hút máu người, vì thế trong dân gian Âu Mỹ, có cách nói
bênh hội chứng Scaredphobia* là bệnh hấp huyết quỷ. Trong lịch sử, người bị bệnh này mà nổi danh nhất chính là “Vị vua điên, George III.”
*: Hội chứng Scaredphobia là một căn bệnh kì lạ, hoặc nói nó là nhiều
căn bệnh kì lạ. Gọi chung là Scaredphobia, tuy rằng y học hiện đại không chấp nhận loại bệnh này. Nhưng một cuốn sách giải thích về người Ai Cập cổ đại từng đề cập qua chứng bệnh này. Tuy nhiên vẫn chưa có nhiều
thông tin cho lắm.
Giới quý tộc Ai Cập ngày xưa từng
mắc phải bệnh sợ bẩn, cũng được liệt vào trong danh sách hội chứng này.
Mình chỉ biết chút thông tin đó thui.
George III:
George William Frederick (4 tháng 6 năm 1738 - 29 tháng 1 năm 1820). Là
con của George II. Ông lên ngôi vua năm 1760, lấy danh hiệu George III.
Cái chết của ông là một bí ẩn chưa có lời giải thích hợp lí. Người nói
ông mắc bệnh dại, người nói ông chết vì trúng độc. Khá bí ẩn!