Mọi người vừa cười nhạt trào phúng quà tặng của Trương Văn Trọng rất lỗi thời, rất già nua, giá tiền bình thường, lúc này quả thực chỉ hận không thể xé miệng mình ra. Một chuỗi hạt có thể hóa thành dãy ngân hà đầy ánh sáng như vậy, không thể nghi ngờ là quà tặng đẹp nhất, là chuỗi hạt thần bí nhất. Không biết có bao nhiêu cô gái sẽ vì nó mà si mê.
Đây căn bản là một vật báu vô giá!
“Thật đẹp.” Vưu Giai cúi đầu nhìn chuỗi ngọc ngân hà trên cổ mình, cả người không khỏi ngây dại, thật lâu mới thì thầm than thở. Sau đó nàng đột nhiên như hồi tỉnh lại, vẻ mặt e thẹn xấu hổ ghé sát bên tai hắn, dùng thanh âm chỉ có hắn nghe được, nhỏ giọng oán giận nói: “Trọng ca, chuỗi hạt này sợ tốn không ít tiền của anh đi? Tuy rằng gần đây anh dựa vào việc buôn bán Dưỡng Nhan Đan lời số tiền lớn, nhưng cũng không nên lãng phí như vậy. Kỳ thực, vô luận anh tặng tôi quà gì, dù cho không tặng quà, chỉ cần là anh tới, tôi đều rất cao hứng, rất thỏa mãn.”
Nếu như là những người khác, có thể sẽ tranh thủ cơ hội này, vỗ ngực nói ra những lời như: “Chỉ cần là vì em, đừng nói là một chuỗi hạt, dù là ánh trăng, anh cũng sẽ tìm cách hái xuống cho em.” Cùng những lời lãng mạn tương tự như thế. Nhưng đáng tiếc chính là, trong từ điển của một đầu gỗ như Trương Văn Trọng, tựa hồ không có từ ngữ “lãng mạn“.
Cho nên vào lúc này, câu trả lời của hắn có chút phá tan phong cảnh hiện tại.
“Yên tâm, chuỗi hạt này cũng không có xài bao nhiêu tiền, cũng chỉ mấy ngàn nguyên mà thôi.” Trương Văn Trọng đạm mạc cười, như thực chất hồi đáp. Nhưng lời nói thật thà của hắn, cũng không có mấy người chịu tin tưởng. Thậm chí còn làm cho mọi người đứng chung quanh nhìn hắn với ánh mắt hèn mọn. Càng không hẹn mà cùng khe khẽ nói nhỏ trong lòng:
“Một chuỗi hạt như vậy chỉ mấy ngàn nguyên? Ngươi đang gạt quỷ sao? Đừng nói mấy ngàn nguyên, hay mấy vạn nguyên, hơn mười vạn, trăm vạn, ngươi cũng đừng hòng mua được.”
“Mấy ngàn nguyên? Đằng sau thiếu một chữ “vạn” phải không? Mẹ ơi, muốn tán gái cũng không cần giả vờ đến như thế đi?”
“Ngươi thật cho rằng mình là vua đào bảo tàng sao? Mấy ngàn là có thể đào được một chuỗi hạt như vậy? Nếu không thì thế này, ta cho ngươi tiền triệu, ngươi đào ra một chuỗi hạt như thế cho ta đi, dù có kém hơn một chút cũng được.”
Trong lòng những người chung quanh tự nghĩ những gì, Trương Văn Trọng và Vưu Giai cũng không biết được. Nhưng suy nghĩ trong lòng Vưu Giai cũng không khác gì mọi người, cũng không tin tưởng chuỗi hạt có thể hóa thành ngân hà sáng lạn thế này lại dùng mấy ngàn nguyên mua được như lời Trương Văn Trọng. Nhưng nàng cũng không hề tức giận, trái lại mỉm cười, vờ hờn dỗi nói: “Anh nha...”
Trong tay Vưu Tình còn cầm chìa khóa xe, ở phía sau chen tới trước người Vưu Giai, gần gũi quan sát chuỗi hạt trên cổ nàng, sau một thoáng than dài thở vắn, mới xoay người lôi kéo Trương Văn Trọng, dò hỏi: “Trọng ca, chuỗi hạt “Thôi Xán Ngân Hà” này anh mua được ở đâu vậy? Chỗ đó còn hàng nữa không? Dù kém hơn cũng được! Chuỗi hạt này thật quá đẹp! Tôi cũng muốn mua một chuỗi.” Nàng tự đặt cho chuỗi hạt tên là Thôi Xán Ngân Hà, nhưng cũng vô cùng chuẩn xác.
Những người phụ nữ đang có mặt ở đây ai không muốn có được một chuỗi hạt mỹ lệ lại thần bí như thế? Những người đàn ông cũng muốn có một chuỗi hạt như vậy, bởi vì chỉ cần có nó, sau này muốn tán gái phỏng chừng luôn luôn sẽ chiến thắng.
Cho nên khi Vưu Tình hiếu kỳ đặt câu hỏi, mọi người có mặt đều dựng lỗ tai, chờ đợi câu trả lời của Trương Văn Trọng.
Trương Văn Trọng tự nhiên sẽ không nói cho mọi người, chuỗi hạt này kỳ thực chỉ là một mặt hàng bình thường, chỉ là do trải qua sự luyện hóa, mới biến thành dáng dấp như hiện tại. Đôi mắt hắn xoay động, mỉm cười hồi đáp: “Chuỗi hạt này tôi mua được trong buổi đấu giá ngầm tại Cẩm Kim Thành, mua từ tay một người tham gia buổi đấu giá. Chỉ là không biết vì sao hắn không đem chuỗi hạt ra bán đấu giá, mà lại ngầm bán lại cho tôi.”
Hội đấu giá ngầm cũng luôn có những tình huống giống như vậy, cũng không hiếm thấy. Bởi vì hội đấu giá ngầm lấy tiền hoa hồng rất cao, tuy rằng bán ra với giá cũng rất cao, nhưng cũng không phải ai cũng nguyện ý tiếp nhận. Cho nên trong đấu giá ngầm, cho tới bây giờ cũng sẽ không ít chuyện giấu diếm bảo bối bán riêng tư lẫn nhau. Đương nhiên, trong những chuyện buôn bán riêng tư này, thực sự cũng tồn tại chuyện hàng giả. Đến tột cùng tự đào được bảo bối hay là bị lừa, thì phải tự nhìn tầm mắt cùng vận khí của ngươi.
“Vận khí của anh thật là tốt, sao tôi không được vận khí tốt như vậy chứ?” Vưu Tình thở dài một hơi, cảm khái nói. Mọi người đồng thời gật đầu, trên mặt hiện lên thần tình đáng tiếc. Ở trong mắt bọn họ, Trương Văn Trọng quả thật là người may mắn vì đào được bảo bối.
Bởi vì sự xuất hiện của Thôi Xán Ngân Hà, những thanh niên xum xoe vây quanh Vưu Giai lúc này đều tự cảm thấy xấu hổ, hơn nữa biểu hiện lúc này của Vưu Giai rõ ràng có hảo cảm rất lớn đối với Trương Văn Trọng, cho nên bọn họ đành im lặng, cho dù có cam lòng hay không, cũng đành phải lựa chọn tạm thời rút lui. Bởi vì có làm mặt dày ở lại bên người Vưu Giai, chỉ biết làm cho nàng phản cảm, còn không bằng rút lui để chờ đợi thời cơ mới. Dù sao chỉ cần Vưu Giai còn chưa kết hôn, những người này cũng sẽ không chịu bỏ qua sự truy cầu đối với nàng.
Bên cạnh đã không có những con ruồi chọc người tâm phiền, cuối cùng Vưu Giai cũng đã có thể mặt đối mặt với Trương Văn Trọng. Nhưng hiện tại bên trong đại sảnh có rất nhiều người, những người đó luôn đưa tới ánh mắt hiếu kỳ, làm cho nàng cảm giác có chút không quá tự tại.
Vưu Giai cầm ly rượu thủy tinh trong tay, đặt lên khay của một bồi bàn đi ngang qua, thản nhiên cười hỏi: “Trọng ca, đi với tôi ra vườn hoa một chút được không?”
“Được.” Trương Văn Trọng suy nghĩ một chút, lại gật đầu cùng Vưu Giai đi ra biệt thự, đi tới vườn hoa đủ sắc màu rực rỡ, ở phía sau bọn họ, Đàm Thanh khẽ thở dài một tiếng yếu ớt, thầm nghĩ: “Giai Giai tỷ, ngày hôm nay là sinh nhật của chị, cho chị cùng Trương ca một đêm. Đợi qua khỏi ngày hôm nay, tôi sẽ bắt đầu khởi xướng tiến công Trương ca. Đến lúc đó tôi và chị ai bắt được trái tim Trương ca, thì phải xem bản lĩnh của mỗi người.”
Bên trong vườn hoa, tuy rằng cũng có vài vị khách nhân đến tham gia yến hội đi dạo, nhưng so sánh với tình huống rộn ràng nhốn nháo trong đại sảnh, cũng thanh tịnh hơn rất nhiều. Trương Văn Trọng và Vưu Giai đi dạo một vòng trong vườn hoa, cuối cùng ngồi xuống bên chiếc ghế đá cạnh hồ cá, mỉm cười khe khẽ trò chuyện.
Trên một cửa sổ ngay lầu ba biệt thự Vưu gia, Vưu Tình đang nhìn xuyên qua cửa sổ, nhìn chăm chú vào Trương Văn Trọng và Vưu Giai đang ngồi bên nhau bên cạnh hồ cá, trên mặt nàng tràn đầy dáng tươi cười vui vẻ vì Vưu Giai.
“Chị của tôi và Trọng ca thật đúng là rất xứng đôi, Alan, anh nói đúng không?” Vưu Tình cũng không quay đầu lại hỏi.
“Ân.” Alan Smith trả lời rất ngắn gọn. Thanh âm của hắn có chút không quá thích hợp, mơ hồ như lộ ra một loại thống khổ.
Vưu Tình rất bất mãn đối với cách trả lời này của hắn. Nhưng là bất mãn với vẻ thống khổ trong thanh âm của hắn lộ ra. Nàng nhíu mày xoay người lại, nhìn chằm chằm Alan Smith, vừa mở miệng định chất vấn hắn: “Alan, giọng nói của anh có ý tứ...” Ngay lúc này, nàng rõ ràng nhìn thấy tình huống của Alan Smith.
Sắc mặt Alan Smith biến thành cực kỳ tái nhợt, cả người hắn đã sớm vô lực ngồi xổm trên mặt đất, hai tay ôm cứng ngay bụng, hàm răng va vào nhau lộp cộp, vùng lông mày cau chặt lại, trên tràn nổi đầy gân xanh, làm cho người ta nhìn qua liền biết hắn đang phi thường thống khổ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Vưu Tình không khỏi thất kinh, thất thanh kinh hô lên: “Ác, trời ạ, Alan, anh bị làm sao vậy?”
Alan Smith lúc này đã đau đớn đến mồ hôi lạnh toát ra nhễ nhại, hắn vô lực thở hổn hển, hồi đáp: “Tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, bụng của tôi đột nhiên quặn đau kịch liệt. Thật giống như có hàng ngàn con dao đang cắt trong bụng của tôi vậy. Nó cũng giống như viêm ruột thừa, nhưng không đau ở một chỗ, mà đau hết cả bụng, ác, thượng đế, tôi muốn chết, tôi không muốn sống nữa, đau đớn quá đi...”
“Anh có ăn nhầm món gì không?” Vưu Tình vừa hỏi vừa bước nhanh về phía hắn.
Alan vô lực hồi đáp: “Không có, tôi chưa ăn gì cả, chỉ mới uống một ít rượu mà thôi.”
Bởi vì Vưu Tình di động, làm một tia sáng bên ngoài cửa sổ bắn vào, chiếu lên trên người của Alan.
Vừa mới bắt đầu, Alan cũng không có cảm giác gì khác thường. Thế nhưng khi Vưu Tình nhìn tình huống của hắn, sau đó nói: “Tôi đi gọi bác sĩ cho anh.” Hắn đột nhiên cảm giác được, da thịt bộc lộ bên không khí đột nhiên sản sinh ra một mảnh đau đớn. Hắn cúi đầu vừa nhìn, thấy trên lớp da thịt bỗng nhiên xuất hiện những phao nước, thậm chí còn có một ít bong bóng máu!
“Thượng đế, cơ thể của tôi xảy ra vấn đề gì vậy?” Tuy rằng Alan là học sinh của y học viện hoàng gia Anh quốc, nhưng hiện tại hắn cũng không rõ ràng mình đã bị bệnh gì.
Bệnh trạng cổ quái của Alan cũng làm Vưu Tình hoảng sợ đến mặt hoa thất sắc, nàng vội vã nói: “Alan, anh kiên trì một chút, tôi chạy đi gọi Trọng ca.” Nói xong nàng xoay người chạy nhanh xuống dưới lầu.
Alan thở hổn hển từng hơi, cố nén sự đau đớn kịch liệt, đợi Vưu Tình chạy đi mời Trương Văn Trọng.
Mà ngay lúc hắn đang chờ đợi, cũng đột nhiên kinh ngạc phát hiện, nguyên lai hắn chỉ cần trốn vào trong góc tối không có ánh sáng, như vậy da thịt lõa lồ bên ngoài không khí sẽ không bị nổi bong bóng nước cùng bong bóng máu như khi nãy.
Phát hiện này, làm cho hắn phải vội vã lấy hết lực lượng còn sót lại trong cơ thể, lết lại góc âm u trong phòng ẩn núp.