Siêu Cấp Tiên Y

Chương 413: Chương 413: Bị Hách Khóc




Vưu Giai vô cùng cảm động, cũng tiến đến bên tai Trương Văn Trọng dò hỏi: “Anh, nên làm gì mới tốt? Tiền họ quyên ra, chúng ta có thu hay không?” Nàng cũng hiểu được, tuy rằng số tiền những người này quyên ra không nhiều lắm, nhưng đã là một tháng, thậm chí là mấy tháng thu nhập.

Ánh mắt Trương Văn Trọng đảo qua trên mặt mọi người, cuối cùng mới nói: “Đều nhận lấy đi, lần này chúng ta thu nhận, không chỉ là tiền, còn là lòng nhân ái rất nặng a.”

“Ân.” Vưu Giai gật đầu, lập tức phân phó nhân viên công tác của quỹ hội y học, đem tiền mọi người quyên góp thu lại, đồng thời còn ghi lại tên tuổi cùng phương thức liên lạc với họ, sau này mỗi một khoản tiền của quỹ hội y học chi ra, đều có một phần hóa đơn giao cho họ, để bọn họ biết được, tiền mình quyên góp, rốt cục được dùng vào đâu, có thực sự rơi xuống những gì cần dùng hay không.

Sau một phen bận rộn, cuối cùng mọi người đã lập xong danh sách quyên tiền. Mà lúc này Uông bá lại đại biểu cho mọi người, hướng Trương Văn Trọng nói: “Tiểu Trương, mọi người cứ làm việc, chúng tôi cũng không ở lại quấy rối, xin cáo từ trước.”

“Chờ một chút.” Trương Văn Trọng vừa cười vừa nói: “Nếu mọi người đều tới, vậy ngồi xuống ăn bữa cơm rồi hãy đi.”

Uông bá nói: “Bữa cơm này đều dành cho các phú hào nổi tiếng dùng, dân chúng như chúng tôi sao có tư cách? Không ở chỗ này làm phiền nữa, sẽ gây rắc rối cho các vị…”

Hắn còn chưa nói xong, Trương Văn Trọng đã cắt đứt lời hắn: “Uông bá, sao bác lại nói như vậy? Bữa cơm này là tiệc tối từ thiện, chính dùng chiêu đãi nhân sĩ có lòng nhân ái. Mà các vị còn không phải là nhân sĩ nhân ái hay sao? Nếu như các vị cũng không có tư cách, còn ai có tư cách nữa?”

“Vậy…” Uông bá không khỏi do dự.

Trương Văn Trọng không khỏi cười khẽ, nói: “Được rồi Uông bá, mọi người cũng đừng do dự, đều lưu lại ăn một bữa cơm đi. Tin tưởng các vị ở giờ này chạy tới, hẳn còn chưa ăn cơm đâu.”

“Đã như vậy…” Uông bá do dự một thoáng, cùng những người phía sau thương nghị một phen, cuối cùng gật đầu, vừa cười vừa nói: “Vậy được rồi, chúng tôi đành da mặt dầy, ở lại chỗ cậu dùng cơm vậy.”

Nhìn mấy trăm người lần lượt ngồi xuống, rất nhanh đã đem những bàn ăn trong buổi tiệc ngồi đầy, đám người Lê thiếu cuối cùng cũng thanh tỉnh lại từ trong nỗi khiếp sợ, nhưng vẫn nhìn nhau, qua một hồi lâu mới có người không giải thích được nói: “Bọn người kia từ nơi này toát ra vậy? Lẽ nào tiểu tử Trương Văn Trọng này không chỉ phát thiệp mời cho những nhân vật phú hào nổi tiếng, còn phát thiệp mời cho những dân chúng bình thường này hay sao?”

Kỳ thực Trương Văn Trọng đối với việc này cũng không hiểu ra sao, lúc này hắn cũng đang nhìn Uông bá hỏi thăm: “Uông bá, vì sao các vị lại biết tôi khởi đầu một quỹ hội y học, và vì sao biết tôi tổ chức tiệc tối từ thiện ở nơi này?”

Uông bá hồi đáp: “Đây đều là do con gái tôi trên online nhìn thấy một bài post, mới biết được chuyện này, vì vậy thông báo cho tôi. Tôi suy nghĩ tiểu Trương cậu khởi đầu quỹ hội y học, khẳng định là làm chuyện tốt cho dân chúng, làm sao không giúp cậu chống đỡ đây? Vì vậy tôi gọi thêm hàng xóm láng giềng, cùng nhau đến đây. Mà ở dưới lầu của Ngọc Kiều tửu lâu, trùng hợp gặp được những người khác, bọn họ hình như cũng đọc được tin tức kia nên mới chạy tới. Nếu mọi người cùng chung mục đích, thì cùng nhau đi vào đây.”

Trương Văn Trọng bừng tỉnh hiểu ra, nói: “Thì ra là thế, kỳ quái, tin tức kia là ai phát ra vậy?”

Cuộc nói chuyện của hai người họ, cũng không tận lực đè thấp âm lượng, cho nên người chung quanh đều có thể nghe thấy. Tự nhiên đám người Lê thiếu cũng đồng dạng nghe thấy được. Vì vậy người vừa nhắn tin lên online bởi vậy mà đắc chí, cho rằng mình đã làm Trương Văn Trọng mất mặt khi đưa lên internet, sắc mặt nhất thời biến thành tương đương xấu xí.

Mắt thấy Lê thiếu cùng đồng bạn nhìn phẫn nộ, tên thương cảm kia rất nhanh lộ gương mặt khóc tang, cãi lại: “Đây cũng không thể trách tôi nha. Tôi cũng không biết sự tình biến thành như vậy. Trước đó đánh chết tôi cũng không tin tưởng, một tên giáo y lại có được năng lượng lớn đến như vậy.”

Lê thiếu trừng mắt nhìn hắn, lời nói lạnh nhạt: “Không sợ địch nhân như thần, chỉ sợ đội hữu như trư.” Những lời này nói thật đúng là có đạo lý! Cậu nghe cho tôi, từ giờ trở đi, khóa lại điện thoại! Đừng bày thêm trò gì thiêu thân nữa!”

“Dạ, dạ, tôi tắt máy ngay.” Người này nhanh chóng khóa điện thoại.

Nhìn cảnh tượng rầm rĩ náo nhiệt khắp bốn phía chung quanh, Lê thiếu không khỏi nhíu mày, nói: “Vốn luôn cho rằng, buổi tiệc tối từ thiện này của Trương Văn Trọng, sẽ thảm đạm kết thúc. Nhưng không ngờ tới, đúng là thoáng chốc lại toát ra nhiều người như vậy. Hiện tại trái ngược, không còn gì đáng chê cười để nhìn!”

“Lê thiếu, nói cũng không thể nói như vậy. Chê cười sao, chính mình tự thấy. Tuy rằng hiện tại rất nhiều người tới, nhưng đều là dân chúng không mời mà tới. Mà nhân vật có danh dự uy tín, căn bản không có mấy người trình diện. Nhìn xem chung quanh, có tiệc tối từ thiện nào lại biến thành thế này, đây không phải là đáng chê cười sao?”

“Ai, đúng rồi, lời này nói đích thật không sai. Buổi tiệc tối từ thiện này, dù có đông người hơn, chỉ cần không có người có thân phận, có nhân vật phú hào có địa vị để chống tràng diện, đó chính là thất bại.”

“Đừng xem hiện tại nhìn như náo nhiệt, theo ý tôi, phân minh là một trò khôi hài, lại chê cười! Người tới càng nhiều, trò khôi hài lại càng sai lầm thái quá, càng làm cho Trương Văn Trọng mất mặt!”

Lê thiếu không khỏi nở nụ cười, nói: “Ân, mấy người các cậu nói có đạo lý. Ai, các cậu có ai đem theo máy quay phim, đem một màn này quay lại, truyền lên internet, lấy một tiêu đề “Tiệc tối từ thiện lấy lòng mọi người” hay “Tiệc tối gạt tiền” gì gì đó, làm Trương Văn Trọng mất mặt lớn!”

“Tuy rằng tôi không mang theo máy quay phim, nhưng hiệu quả của điện thoại tôi không tệ đâu.” Người bị cưỡng chế tắt máy điện thoại nhanh miệng nói, muốn lập công chuộc tội.

Nhưng ngay lúc này, lại có người bước nhanh vào trong nhà hàng, lần này người tới cầm camera, cầm microphone, là ký giả đài truyền hình.

“Di, sao ký giả đài truyền hình cũng tới?” Lê thiếu không khỏi sửng sốt, sau đó nở nụ cười nói: “Ai gọi điện thoại kêu ký giả tới vậy? Làm cũng quá tuyệt tình đi thôi? Làm tiểu tử này bị hấp thụ ánh sáng trên truyền thông, danh dự hắn tích góp từng tí một trước kia, thật hoàn toàn lộ thành tên lừa gạt.”

Vài người bên cạnh hắn đều nhìn nhau, nói: “Chúng tôi không có gọi điện thoại.”

Lê thiếu ngây ngẩn cả người, vẻ mặt ngạc nhiên nói: “Không phải do các cậu gọi tới? Là ai gọi tới? Lẽ nào trong số những người ở đây, còn có người xem Trương Văn Trọng không vừa mắt?”

Ngay khi đám người Lê thiếu không hiểu ra sao, mấy ký giả đã vây quanh Trương Văn Trọng, Vưu Giai để phỏng vấn. Đối với việc bọn họ đến, Trương Văn Trọng bọn họ cũng cảm thấy kỳ lạ, nhưng rất nhanh bọn họ liền biết được nguyên nhân.

Thị trưởng Phan Văn Đào của Ung Thành, dẫn theo mấy quan viên Ung Thành bước vào trong nhà hàng, cười dài đi tới trước người Trương Văn Trọng, nói: “Trương tiên sinh, nghe nói hôm nay anh mở buổi tiệc tối từ thiện ở đây, chúng tôi không mời mà đến, anh sẽ không trách móc chứ?”

Trương Văn Trọng nói: “Sẽ không, Phan thị trưởng, mấy ký giả là ông gọi tới sao?”

Phan Văn Đào hồi đáp: “Đúng vậy. Trương tiên sinh làm những chuyện tốt đều là vì nước vì dân, đương nhiên phải mượn lực lượng truyền thông để tuyên truyền một phen.”

“Thị trưởng và phó thị trưởng Ung Thành đều tới? Trương Văn Trọng này thật cũng quá có mặt mũi đi thôi? Hắn không phải chỉ là một giáo y nho nhỏ thôi sao? Thế nào lại có mặt mũi lớn như vậy?” Đám người Lê thiếu nhìn thấy một màn như vậy, không khỏi khiếp sợ há to miệng. Vừa rồi bọn hắn còn nói, buổi từ thiện này không có nhân vật phú hào nổi tiếng đến giữ thể diện. Hiện tại thị trưởng cùng phó thị trưởng Ung Thành đều dắt tay nhau đến, không hề nghi ngờ, đã làm tăng thêm mặt mũi cho Trương Văn Trọng.

Nhưng sự khiếp sợ của đám người Lê thiếu, xa xa còn chưa kết thúc.

Ngay khi thị trưởng Phan Văn Đào bọn họ vừa ngồi xuống, Trương Văn Trọng bước lên sân khấu định nói vài câu, có mấy người vóc người khôi ngô mặc tây trang màu đen, cũng xuất hiện trong nhà hàng. Ngay khi Trương Văn Trọng bọn họ không hiểu ra sao, đang suy đoán thân phận cùng lai lịch và mục đích của mấy người áo đen, có hai người ngay sau đó xuất hiện trong nhà hàng.

Hai người này, một là người Trung Quốc, một là người Anh quốc. Đối với người Anh kia, trong số những người đang có mặt tại đây, chỉ có một số ít người biết thân phận của hắn. Nhưng đối với người Trung Quốc mái tóc hoa râm kia, những người ở đây cũng không có ai là không nhận ra.

Nhìn thấy người này, cả buổi tiệc từ thiện đang rầm rĩ náo nhiệt, nhất thời biến thành lặng ngắt như tờ. Bởi vì mọi người đều kinh ngạc há to miệng nhìn về phía lão nhân kia.

“Tổng…tổng lý?” Hồi lâu, có một người thất thanh kinh hô, sau đó tiếng hoan hô như sấm dậy.

Lúc này đám người Lê thiếu đã mềm liệt tại chỗ ngồi, ngơ ngác lăng lăng nhìn hai người đang đi vào, nỉ non nói: “Ta không có nhìn lầm đi? Hai người này, thật là tổng lý và ngài đại sứ Anh quốc sao? Điều này sao có thể? Hai người này vì sao lại chạy tới tham gia buổi tiệc từ thiện của một giáo y nho nhỏ tổ chức? Rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Ô ô ô, không khi dễ người đến như vậy nha.” Có thể bởi vì quá độ kinh hãi, Lê thiếu không ngờ lại khóc lên. Rất nhanh, tin tức tổng lý cùng ngài đại sứ Anh quốc đến dự tiệc tối từ thiện của Trương Văn Trọng, đã đi theo đủ loại con đường, truyền khắp đại giang nam bắc.

Sau khi nhận được tin tức này, phản ứng của mọi người cùng hoàn toàn khác hẳn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.