Siêu Cấp Tiên Y

Chương 414: Chương 414: Chen Chúc Tới




Chỉ trong thời gian ngắn, tổng lý và đại sứ Anh quốc xuất hiện trong buổi tiệc từ thiện, liền qua điện thoại di động tản mát ra bên ngoài. Bọn họ ngoại trừ hưng phấn gọi điện thoại báo cho người quen, còn dùng điện thoại di động lên mạng, đem tin tức này tuyên bố trong những trang web lớn.

Bất quá bọn họ phát ra tin tức đều chỉ viết tin, thiếu đi lực thuyết phục, tự nhiên cũng không khiến người nào chú ý. Thỉnh thoảng có người nhắn lại, đại khái đều có vẻ nghi vấn. Thế nhưng không qua bao lâu, có người lấy điện thoại chụp ảnh truyền lên internet, lúc này mới khiến cho mọi người chú ý. Nhưng vẫn còn rất nhiều người hoài nghi, những ảnh chụp kia chỉ là giả mạo. Dù sao, ở thời đại toàn dân lên mạng online, chuyện cùng loại như thế đã nhìn mãi quen mắt.

Thẳng sau một lát, khi các trang web lớn đều cùng nhau đăng tin tổng lý và đại sứ Anh quốc xuất hiện tại buổi tiệc tối từ thiện, mọi người mới tin đây là sự thực. Đồng thời bọn họ cũng tràn ngập lòng hiếu kỳ đối với buổi tiệc từ thiện này, bắt đầu tích cực tìm tòi tin tức liên quan tới buổi từ thiện.

Khác với sự hiếu kỳ của người thường, nhưng phú hào nổi tiếng từng thu được thiệp mời lại tìm đủ mọi lý do từ chối không đi, lúc này hối hận đến mức ruột cũng biến xanh. Bởi vì lúc này bọn hắn đã dùng đủ loại quan hệ được biết, buổi tiệc tối này không chỉ được tổng lý quan tâm, dù là tổng bí thư cũng thập phần quan tâm, ưu ái vô cùng. Ngoài ra, còn rất nhiều lĩnh đạo trung ương, cũng dành đánh giá cùng sự quan tâm cao độ đối với việc này.

Không hề nghi ngờ, nếu có thể xuất hiện trong buổi tiệc tối từ thiện, hơi biểu hiện tốt một chút, như vậy cũng rất dễ lưu lại ấn tượng tốt trong lòng các lĩnh đạo trung ương. Điều này đối với việc phát triển sự nghiệp của bọn họ sẽ khởi lên tác dụng thật lớn. Đáng tiếc chính là, một cơ hội tốt như vậy, bọn họ không ngờ lại không quý trọng, không công cho lọt qua kẽ tay trốn mất.

Cho nên sau khi biết được việc này, những nhân vật phú hào nổi tiếng đã thu được thiệp mời lại không đến, đều bất mãn trong lòng lầm bầm: “Vì sao các ngươi không nói sớm có tổng lý đích thân đến buổi tiệc từ thiện này? Các ngươi vì sao không tiết lộ sớm có lĩnh đạo trung ương đều quan tâm tới buổi tiệc? Dù là các ngươi muốn điệu thấp, thế nhưng cũng không nên điệu thấp tới nông nỗi như thế đi? Các ngươi điệu thấp như thế, nhưng lại làm chúng ta có vẻ rất bị động nha!” Đương nhiên dù có bất mãn, bọn họ cũng đành oán giận vài câu mà thôi, tuyệt đối không dám nói ra ngoài.

Sau khi oán giận, những phú hào lập tức liền hành động.

Những ai đang ở Ung Thành, cùng người ở gần bên Ung Thành, nhanh chóng tìm kiếm thiệp mời bị họ xem như mảnh rác ném đi, trân trọng chà lau sạch sẽ, không nhiễm hạt bụi, bỏ vào lòng vội vã chạy tới Ngọc Kiều tửu lâu. Mà những người không tìm được thiệp mời, sau một phen lo lắng tấm tức, cũng bất chấp, trực tiếp chạy tới Ngọc Kiều tửu điếm. Ngoại trừ những người từng nhận được thiệp mời, còn có rất nhiều người không thu được thiệp mời, cũng liên tục chạy tới. Bọn họ quyết định chủ ý, nếu không có thiệp mời bị chắn ngoài cửa, bọn họ sẽ ồn ào tranh cãi mình đến quyên tiền làm từ thiện, dựa vào điều gì không cho vào? Sau đó cứ xông đại vào trong. Dù sao buổi tiệc tối nay bọn họ nhất định tham gia cho được! Nếu ai không cho họ tham gia, không cho họ quyên tiền, họ sẽ đánh người đó!

Ngay trên đường chạy đến Ngọc Kiều tửu lâu, bọn họ cũng phải vắt hết óc để nghĩ ra lý do trả lời vì sao đến muộn. Chuyện như vậy kể từ khi tốt nghiệp trong trường học, cũng chưa từng xảy ra. Thế cho nên trong số bọn họ có không ít người, thẳng thắn gọi điện thoại cho con cái mình, không ngại học hỏi kẻ dưới hướng con cái lãnh giáo lý do đến muộn.

Những phú hào nổi tiếng ở gần có thể đến được, thế nhưng những người bên ngoài tỉnh, những người cũng thu được thiệp mời, lại không có cách nào tự mình chạy đến buổi tiệc tối từ thiện. Bọn họ vừa hối hận vừa gọi điện thoại cho người phụ trách chi nhánh tại Ung Thành, lệnh cho họ vô luận như thế nào cũng phải đại biểu cho chính công ty, tập đoàn xuất hiện trong bữa tiệc! Nếu có thể áp qua được những công ty khác, khởi lên danh tiếng cho tập đoàn, đó chính là một đại công lao. Chuyện thăng chức tăng lương đều không nói chơi!

Trong khoảng thời gian ngắn, trong buổi tối mùa đông lạnh giá tận xương, rất nhiều xe cộ giống như nước thủy triều, từ bốn phương tám hướng chạy về hướng Ngọc Kiều tửu lâu. Không chỉ làm bãi đỗ xe của tửu lâu đầy tràn, đồng thời con đường trước tửu lâu cùng vài con đường bên cạnh cũng chen chúc chật như nêm cối. Rất nhiều người đến trễ, sau khi nhìn thấy xe cộ đầy nghẹt phía trước, thẳng thắn bỏ xe đón gió lạnh chạy bộ tới tửu lâu.

Rất nhiều người qua đường không hiểu rõ chân tướng nhìn thấy tràng cảnh như vậy, không khỏi rất ngạc nhiên, lại thì thầm cùng nhau: “Thế nào, ở gần đây mở chỗ bán vé xe lửa hay sao? Bằng không sao có nhiều người ở ngay thời tiết giá lạnh này lại đứng xếp hàng chờ đợi đây?”

Ngay khi tổng lý và đại sứ Anh quốc đến không được bao lâu, điện thoại Vưu Giai muốn nổ tung. Vừa mới bắt đầu là những người đã tìm đủ lý do để từ chối không đến dự tiệc từ thiện, vào lúc này, bọn họ không chỉ liên tục xin lỗi Vưu Giai, đồng thời còn bảo chứng sẽ lập tức xuất hiện ở nhà hàng tổ chức buổi tiệc. Sau đó lại khẩn cầu Vưu Giai lưu lại cho họ một chỗ ngồi, chỗ ngồi nào có thể ngồi gần tổng lý.

Vưu Giai cũng không vội vàng đáp ứng bọn họ, mà cười lạnh hỏi: “Không phải vừa rồi ông nói có công vụ cần xử lý gấp, nên đến không được hay sao? Sao lúc này đột nhiên có thể tới?”

Những người này đúng là da mặt rất dầy, nói dối mà không cần thở gấp: “Ác, đã xử lý xong công vụ, hơn nữa tôi đối với việc làm từ thiện cũng có hứng thú rất lớn. Cho nên muốn khẩn cấp tới tham gia. Còn hi vọng cô không nên tức giận, ở trước mặt Trương tiên sinh cùng tổng lý, thay tôi nói tốt vài câu, đừng cho họ vì chuyện tôi đến muộn mà giận tôi nhé.”

Vưu Giai tự nhiên là biết những người này đang trợn to mắt nói dối, nhưng nàng cũng không vạch trần, chỉ nói: “Hiện tại có tới cũng đã không còn chỗ ngồi…”

Những người này trầm mặc một thoáng, đều nói: “Không sao, không sao, không có chỗ ngồi thì đứng cũng được, dù sao lần này tôi đến là để làm việc thiện, vì lòng nhân ái…”

Vưu Giai cũng lười nhiều lời đối với những người này, chỉ nói: “Vậy ông cứ tới đây đi. Nhưng tôi xin khuyên ông một câu, tốt nhất là đến nhanh, bằng không ngay cả chỗ đứng ông cũng không có được.” Nói xong nàng cắt đứt điện thoại. Sau đó nàng nhìn thấy càng ngày càng có nhiều cuộc điện thoại gọi tới, thẳng thắn trực tiếp khóa máy, lười để ý đến bọn họ.

Ngay khi Vưu Giai tiếp điện thoại, đám người Lê thiếu cũng nhận được điện thoại của bậc cha chú trong nhà gọi tới.

Lê thiếu chuyển máy nghe, còn chưa kịp nói, thanh âm cha hắn từ bên trong truyền ra: “Con đang ở buổi tiệc tối từ thiện do Trương Văn Trọng tổ chức phải không?”

“Dạ, đúng vậy, sao thế cha?” Lê thiếu cẩn cẩn thận thận hồi đáp, hắn tạm thời còn chưa hiểu được cha hắn gọi điện thoại tới có ý tứ gì, cho nên cũng không dám nhiều lời.

Cha của Lê thiếu nói: “Tốt, tốt, tốt. Tên tiểu tử chỉ biết ăn chơi đàng điếm như con, hôm nay rốt cục làm được một việc tốt! Nghe, từ giờ trở đi, con chính là đại biểu của công ty khai thác mỏ chúng ta. Vô luận như thế nào con cũng phải nghĩ cách lấy lòng Trương Văn Trọng và tổng lý. Mặc khác có phải cần quyên tiền hay không? Tốt lắm, lúc đó con đừng tiết kiệm tiền! Nhất định phải để cho Trương Văn Trọng và tổng lý, còn có những lãnh đạo trung ương không tới biết được, cha cùng với công ty khai thác mỏ chúng ta, đều là người có lòng nhân ái, vui với sự nghiệp làm từ thiện, con hiểu chưa?”

Sắc mặt vốn xấu xí của Lê thiếu, lúc này càng thêm trở nên xấu xí. Nhưng hắn cũng không dám có ý tứ ngỗ nghịch cha hắn, chỉ có thể liên tục gật đầu: “Dạ, dạ, con hiểu được.” Cùng lúc đó hắn cũng nhịn không được thầm nghĩ trong lòng, nếu như để cha biết hắn đến đây là muốn bêu xấu Trương Văn Trọng, đồng thời cười nhạo châm chọc bỏ đá xuống giếng, không biết lão nhân gia sẽ có phản ứng như thế nào? Có thể giận dữ đá hắn ra khỏi cửa hay không? Mấy tên bên cạnh hắn, biểu tình cũng không khác gì hắn, đã biết cha chú bọn hắn hơn phân nửa cũng nói cùng một ý tứ giống nhau.

Tên thanh niên trước đó nói ra lời châm chọc Trương Văn Trọng, lúc này sợ đến gương mặt giống như than chì, run run nói: “Lê…Lê thiếu, anh nói, hiện tại chúng ta nên làm gì?”

Lê thiếu ngẩng đầu nhìn Trương Văn Trọng, cùng tổng lý đang kéo tay nói chuyện với hắn, yếu ớt thở dài một hơi, nói: “Còn có thể làm sao bây giờ? Tìm cách lấy lòng Trương Văn Trọng!”

Người này lại hỏi: “Nếu như hắn không chịu tha thứ chúng ta làm sao?”

“Làm sao? Đành chịu!” Lê thiếu trừng mắt, sau đó lại thở dài nói: “Hiện tại chúng ta cũng chỉ hi vọng hắn đại nhân đại lượng thôi, ai, mọi người nói, cũng là người trẻ tuổi, vì sao sự khác biệt giữa chúng ta và hắn lại lớn đến như vậy?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.