Tốn một phen công phu cùng lời khuyên, Trương Văn Trọng mới có thể làm
các cư dân trong Cửu Phong trấn giải tán đi. Lúc họ rời đi, còn không
quên quay đầu lại mời Trương Văn Trọng: “Bác sĩ Trương, nếu như có rảnh
rỗi, mời đến nhà của tôi ngồi chơi, để gia đình tôi có cơ hội cảm ơn sự
giúp đỡ…”
Nhìn sóng người rời khỏi, Lâm Phong cảm khái nói: “Nhìn ra được, địa vị của Trương tổ phó trong lòng họ rất được kính trọng.”
Trương Văn Trọng mỉm cười, nói: “Chỉ cần anh thật tình đối đãi thế
nhân, như vậy thế nhân tự nhiên cũng sẽ thật tình đối đãi anh. Nhưng nếu như anh mang lòng khinh thường với họ, như vậy họ cũng sẽ khinh thường
đối đãi anh thôi.”
Lâm Phong gật đầu, trầm ngâm không nói, biểu tình như có hiểu ra.
Trương Văn Trọng lấy điện thoại ra xem thời gian, nói: “Thừa dịp vẫn
còn thời gian, tôi muốn đến quặng mỏ nhìn xem. Chuyện bên trong trấn,
tôi nhờ các vị giúp vậy.”
Lâm Phong “ba” một tiếng
đứng nghiêm, cung kính nói: “Thỉnh Trương tổ phó yên tâm, chúng tôi
tuyệt đối sẽ không làm anh thất vọng.” Sau đó lại hỏi: “Cần chúng tôi
đưa anh lên núi không?”
“Không cần đâu, tôi và Trần
Hi tự đi là được.” Trương Văn Trọng từ chối lời đề nghị của Lâm Phong,
để Trần Hi lái xe, thừa dịp sắc trời còn sáng, chạy tới quặng mỏ trên
sườn núi. Vừa chạy được nửa đường, đã thấy Trần Nhàn cùng mấy đệ tử
Phong Sơn phái đuổi theo. Những đệ tử này, ngay lúc Trương Văn Trọng rời khỏi Phù Bảo Tông, đã gọi điện thoại cho Trần Nhàn dẫn tới. Mỗi một
người đều có công việc buôn bán ở bên ngoài, đều liên quan tới chuyện
làm quặng mỏ. Sau này, Trương Văn Trọng dự định đem chuyện tại quáng
trường giao cho bọn họ quản lý.
“Chị, chị không biết
đâu, lần này tông chủ thật vô cùng uy vũ. Một mình đã đem một môn phái
tu chân có gần ngàn đệ tử hoàn toàn san bằng. Sảng tới mức làm mọi người nhìn thấy đều choáng váng…” Vừa nhìn thấy Trần Nhàn, Trần Hi liền khẩn
cấp kể lại chuyện Trương Văn Trọng một mình đấu Phù Bảo Tông.
Miệng mồm tiểu tử này thật khá tốt, làm Trần Nhàn và những đệ tử khác
đều nghe như say như mê, không ngừng khiếp sợ đối với thực lực cường hãn của Trương Văn Trọng, đồng thời cũng sinh ra một cảm giác kiêu ngạo tự
hào. Dù sao, Trương Văn Trọng đã là chưởng môn nhân của Phong Sơn phái,
đồng thời còn là tông chủ của Trần gia, vinh nhục của bọn họ đã sớm liên hệ chặt chẽ với Trương Văn Trọng. Hiện tại, Trương Văn Trọng bày ra
thực lực mạnh mẽ làm kẻ khác nghẹn họng nhìn trân trối, bọn họ tự nhiên
cũng phải đi theo kiêu ngạo cùng tự hào.
Không bao
lâu, đám người của Trương Văn Trọng đã đi tới quặng mỏ trên sườn núi,
lúc này cũng không dừng lại, trực tiếp chui vào trong quặng mỏ.
Bên trong quặng mỏ đen kịt một mảnh, ngoại trừ Trương Văn Trọng, những người còn lại đừng mơ tưởng nhìn thấy rõ tình huống quanh mình. Trần
Nhàn cùng mấy đệ tử đã sớm có dự liệu, chuẩn bị đèn pin sẵn sàng, lúc
này liền có công dụng.
Vừa đi vào quặng mỏ, Trương
Văn Trọng đã đem linh lực tản ra ngoài, tra xét đầu nguồn tai hại của
phóng xạ. Hắn khẩn cấp muốn tìm hiểu rõ ràng, phóng xạ tán ra, đến tột
cùng do nguyên nhân gì. Bất quá ở đoạn đầu tiên của quặng mỏ, cũng không có phóng xạ tồn tại. Nhưng càng vào sâu dưới đáy, phóng xạ cũng đã có,
từ ít tới nhiều, thậm chí cả Trần Nhàn, Trần Hi và đệ tử Phong Sơn phái, cũng đã nhận ra linh lực của bản thân bị phóng xạ ảnh hưởng, bắt đầu
xuất hiện dấu hiệu hỗn loạn.
Bọn họ không dám chậm
trễ, liền đem việc này nói cho Trương Văn Trọng, cũng lo lắng hỏi: “Tông chủ, đây không phải điềm báo tẩu hỏa nhập ma chứ?”
Trương Văn Trọng giải thích: “Phóng xạ bên trong quặng mỏ quá nồng, mà
linh lực trong cơ thể các ngươi lại yếu nhược, cho nên mới bị ảnh hưởng. Tuy rằng sẽ không tẩu hỏa nhập ma, nhưng phải gia tăng đề phòng, miễn
làm tổn hại tu vi hoặc thân thể các ngươi.” Hắn lấy ra một bình Tị Độc
Đan giao cho Trần Nhàn, phân phó nàng cho mọi người ăn vào, đồng thời sử dụng Cố Linh Phù tam phẩm, làm linh lực của những đệ tử Phong Sơn phái
có thể khôi phục lại bình thường.
Những đệ tử nhất thời thở dài một hơi, đồng thời càng thêm cẩn thận.
Một nhóm người rất nhanh đã đến dưới đáy quặng mỏ, ở chỗ này, độ dày
của phóng xạ đã cao tới mức làm kẻ khác líu lưỡi. Nếu như không có Tị
Độc Đan và Cố Linh Phù bang trợ, chỉ sợ những đệ tử theo Trương Văn
Trọng đi vào sớm đã bị linh lực hỗn loạn mà kinh hoàng rút lui từ lâu.
Cảm thụ được độ dày của phóng xạ khắp bốn phía, Trương Văn Trọng khẽ
thở dài: “Thảo nào những thợ mỏ làm việc ở đây đều bị bệnh…trong hoàn
cảnh thế này, dù là người tu chân bình thường, cũng không dám ở lâu.
Phiến Lục cùng Phù Bảo Tông thật ghê tởm, vì lợi riêng của bản thân, lại không tiếc gây tai họa đến tính mạng của người khác. Ta loại trừ bọn
hắn, cũng được xem như vì dân trừ hại.”
“Tông chủ hãy xem, khối đá này rất kỳ quái.” Trần Hi giao một tảng đá vào trong tay Trương Văn Trọng.
Khối đá này, ở trong mắt người thường, cũng không khác gì khoáng thạch khai thác bên trong quặng mỏ. Thế nhưng theo người tu chân xem ra, khối đá này thật sự không đơn giản. Bởi vì nó đang cuồn cuộn thả ra phóng xạ không ngừng.
“Ở đây cũng có.” Mấy đệ tử Phong Sơn phái cũng phát hiện vài khối đá cùng loại.
Trương Văn Trọng lật qua lật lại nghiệm nhìn khối đá trong tay, nói:
“Xem ra, sở dĩ Phù Bảo Tông muốn chiếm lấy quáng trường này, chính là vì loại khoáng thạch ẩn chứa phóng xạ như thế này. Bọn hắn cần loại khoáng thạch này để thay thế linh tài liệu luyện chế pháp bảo…”
Trần Hi kinh ngạc hỏi: “Những khoáng thạch ẩn chứa phóng xạ cũng có thể đem luyện chế thành pháp bảo sao?”
“Đương nhiên có thể.” Trương Văn Trọng nói: “Kỳ thực, vô luận linh lực ẩn chứa trong linh tài liệu, hay phóng xạ ẩn chứa trong khoáng thạch,
đều là một loại năng lượng. Chỉ cần có thể tìm ra phương pháp, là có thể luyện chế những khoáng thạch này làm pháp bảo. Hơn nữa theo tình huống
phóng xạ ẩn chứa trong khoáng thạch, pháp bảo luyện chế từ chúng nó, chỉ sợ sẽ chứa một ít công hiệu đặc thù.” Nói đến đây, trong lòng hắn không khỏi dâng lên một tia hưng phấn cùng chờ mong, khẩn cấp muốn nếm thử
dùng những loại khoáng thạch này luyện chế thành pháp bảo.
Dạo qua một vòng dưới đáy quặng mỏ, thu thập vài loại khoáng thạch ẩn
chứa phóng xạ bỏ vào trong Càn Khôn Hồ, Trương Văn Trọng lại dẫn theo
mấy đệ tử rời khỏi trở lên mặt đất. Đương nhiên, hắn cũng không quên
hướng mấy đệ tử Phong Sơn phái sẽ phụ trách quản lý quáng trường căn
dặn: “Sau này, đem vùng dưới đáy quặng mỏ làm thành vùng cấm, thợ mỏ
bình thường nghiêm cấm tới gần, khai thác khoáng thạch nơi này đều giao
cho đệ tử bổn phái tiến hành. Đồng thời lúc nào cũng phải quan tâm trạng huống thân thể của bọn họ, một khi có dị thường, lập tức cho họ dùng Tị Độc Đan, sau đó lập tức chuyển dời lên mặt đất tiếp thu trị liệu…Một
câu thôi, phải đem sự an toàn đặt lên hàng đầu.”
Mấy đệ tử vội vàng gật đầu vâng dạ.
Ngay khi đi vào thang máy chuẩn bị trở lên mặt đất, Trần Hi đột nhiên
lầm bầm nói một câu: “Kỳ quái, phóng xạ trong khoáng thạch này, từ chỗ
nào mà tới?”
Trương Văn Trọng nghe vậy sửng sốt, lập tức ngừng chân.
Trần Hi nhất thời khẩn trương lên, cẩn thận hỏi: “Tông chủ, làm sao vậy, chẳng lẽ tôi nói sai gì sao?”
Trương Văn Trọng híp mắt lại, lắc đầu nói: “Không, cậu không nói bậy
điều gì, trái lại còn nhắc nhở tôi. Từ việc những khoáng thạch này cấu
thành mà xem, đều chỉ là loại khoáng thạch rất bình thường, chúng nó hẳn chỉ là bị phóng xạ nhiễm phải, mà cũng không phải là đầu nguồn phóng
xạ.”
Trần Nhàn, Trần Hi cùng mấy đệ tử khác cùng kêu lên hỏi: “Như vậy đầu nguồn phóng xạ lại ở nơi nào?”
Trương Văn Trọng không vội vàng trả lời, mà khoanh chân ngồi trên mặt
đất, nhắm hai mắt lại, để thần thức khuếch tán khắp bốn phương tám
hướng, tìm kiếm đầu nguồn phóng xạ.
Trần Nhàn, Trần Hi cùng mấy đệ tử vội vàng vây quanh bên người hắn, thay hắn hộ pháp.
Mười lăm phút trôi qua, Trương Văn Trọng mở mắt đứng lên.
Trần Nhàn vội vàng tiến lên hỏi: “Thế nào tông chủ, có tìm kiếm được
đầu nguồn phóng xạ ở địa phương nào không?” Những người khác tuy rằng
không nói gì, nhưng đều dựng lỗ tai.
“Tìm được rồi.” Trương Văn Trọng nói: “Ở chỗ sâu trong kia, là địa phương chưa được đào móc ra.”
Mấy đệ tử cùng kêu lên: “Thỉnh tông chủ nói rõ vị trí của đầu nguồn
phóng xạ cho chúng tôi biết, chúng tôi sẽ tổ chức nhân lực tranh thủ
trong thời gian ngắn nhất đào móc ra.”
Trương Văn
Trọng gật đầu, lúc này đem phương hướng đại khái của đầu nguồn phóng xạ
cùng cự ly nói cho mấy đệ tử Phong Sơn phái, lại dặn: “Càng tới gần đầu
nguồn phóng xạ, độ dày lại càng mạnh, đối với sự thương tổn cơ thể cùng
linh lực cũng càng lớn. Cho nên các ngươi phải chuẩn bị đủ phòng hộ, ta
cũng không mong muốn, vì đào móc ra đầu nguồn mà các ngươi phải bị tổn
thương thân thể. Mặt khác theo ta đoán, ở đầu nguồn phóng xạ, hẳn cất
giấu một kiện dị bảo. Mà phàm địa phương có dị bảo, sẽ có yêu vật thủ
hộ. Cho nên, các ngươi tốt nhất nên cẩn thận, một khi xuất hiện tình
huống dị thường, liền lập tức phong bế quặng mỏ rồi báo cho ta biết.”
“Chúng tôi hiểu được, thỉnh tông chủ yên tâm, chúng tôi tuyệt đối sẽ
không làm ngài thất vọng.” Mấy đệ tử Phong Sơn phái cùng kêu lên đáp.
Lại dặn dò vài vấn đề cần chú ý, lấy ra thêm vài bình Tị Độc Đan, vài
phù chú cấp cho mấy đệ tử, Trương Văn Trọng cùng họ trở lên mặt đất,
cùng hai chị em Trần Nhàn, Trần Hi lái xe rời khỏi Cửu Phong sơn quay về huyện Ẩn Ngạc.
Mấy đệ tử lưu lại nơi này, tiếp quản
công tác khai thác quặng mỏ, lại dùng điện thoại triệu tập nhiều đệ tử
tới đây, để triển khai đào móc đầu nguồn phóng xạ.