Sau khi Trương Văn Trọng thu thập thỏa đáng, chuẩn bị cùng mọi người rời khỏi Phù Bảo Tông, những đệ tử do những tu chân môn phái ở xa hơn phái
đến tiếp viện mới chạy được tới nơi này. Khi bọn họ nhìn thấy tình huống bên trong Phù Bảo Tông, đều thất kinh, cũng không hề ngờ tới, môn phái
tu chân xếp hạng chín mươi bảy trong một trăm môn phái Địa Tự Hào, đã
trong thời gian ngắn toàn bộ bị diệt môn.
Những môn
phái tu chân đến trễ, vội vàng hướng đám người Lục Hòe hỏi thăm chuyện
đã xảy ra. Mà đám người Lục Hòe, cũng tuân thủ hứa hẹn nghiêm ngặt, vẫn
không hề tiết lộ mảy may về chân tướng chuyện Phù Bảo Tông bị diệt, chỉ
nói nhờ vào lực lượng của mọi người, trải qua một phen chiến đấu gian
khổ, mới san bằng được Phù Bảo Tông.
Đối với câu trả lời như vậy, những môn phái tu chân đến chậm tuy cũng có hoài nghi, nhưng cũng chỉ đành tin tưởng.
Sau khi hàn huyên vài câu với họ, Trương Văn Trọng dẫn theo Trần Hi
xuống núi, hắn còn phải chạy tới Cửu Phong sơn để lo công việc, ngày mai đã là đêm ba mươi giao thừa, hắn phải có mặt trong nhà cùng người nhà
mừng năm mới, cho nên phải đem toàn bộ sự tình giải quyết cho xong trong ngày hôm nay.
Lúc Trương Văn Trọng rời đi, đám người Lục Hòe đã đem lục phẩm đan dược Tam Thanh Đại Đạo Đan đưa ra biểu diễn cho những người tu chân đến muộn xem qua, có chút ít huyền diệu nói:
“Các ngươi xem đây là gì?”
Trong những người tu chân
đến muộn, cũng có người biết hàng, lúc này liền thất thanh kinh hô lên:
“Hương vị, màu sắc, hình dạng…Lẽ nào chính là lục phẩm đan dược Tam
Thanh Đại Đạo Đan?”
“Không sai.” Đám người Lục Hòe đắc ý dào dạt nói, phảng phất như Tam Thanh Đại Đạo Đan do chính bọn họ chế tạo ra.
“Các ngươi từ đâu có được Tam Thanh Đại Đạo Đan? Phương pháp luyện chế đan dược này, không phải đã sớm thất truyền rồi sao?” Những người tu
chân đến muộn, trên mặt lộ ra biểu tình ước ao, lúc này có người muốn ra giá mua Tam Thanh Đại Đạo Đan trong tay đám người Lục Hòe.
Đám người Lục Hòe tự nhiên không muốn bán ra, đối với những môn phái
tu chân có lịch sử mấy trăm năm như bọn họ mà nói, linh tài liệu gì đó
cũng không thiếu, thiếu chính là loại đan dược cao phẩm như Tam Thanh
Đại Đạo Đan.
“Mặc kệ các ngươi khai giá cao bao
nhiêu, chúng ta sẽ không bán.” Nhìn biểu tình ước ao cùng thất vọng của
những người vây quanh, trong lòng đám người Lục Hòe nổi lên cảm giác
thật đắc ý. Đồng thời cũng nhịn không được âm thầm may mắn, may là mình
dẫn theo đệ tử đến nhanh, nếu như chậm chân như những người này, hiện
tại chẳng phải là hối hận muốn chết?
Trong lòng đang
hô may mắn, Lục Hòe còn nói thêm: “Bất quá nếu các ngươi muốn mua Tam
Thanh Đại Đạo Đan, ta có thể chỉ một con đường sáng.”
Những người tu chân đến muộn đồng loạt đưa mắt nhìn về phía hắn, không
hẹn cùng dựng lên lỗ tai, ngừng lại hô hấp, rất sợ nghe không lọt lời
hắn nói.
Trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người, làm Lục Hòe sảng khoái có chút phiêu diêu dục tiên. Nhưng hắn cũng không
tiếp tục thừa nước đục thả câu, rất nhanh cười hì hì thay Trương Văn
Trọng quảng cáo: “Vào thời gian đầu năm, ở Vân Thai thị sẽ tổ chức một
hội đấu giá tu chân, nếu như các ngươi muốn có Tam Thanh Đại Đạo Đan,
không ngại đến thử thời vận.”
“Hội đấu giá tu chân tổ chức tại Vân Thai thị đầu năm sao…” Những người tu chân đến muộn, hầu
như cùng một lúc làm ra quyết định, đến lúc đó nhất định phải đến hội
đấu giá tu chân nhìn xem. Có thể mua được Tam Thanh Đại Đạo Đan là hay
nhất, nếu như không mua được, mua thứ khác cũng không tệ lắm.
Cũng có người từ câu nói của Lục Hòe nhận ra chút mánh khóe, lập tức
đưa ánh mắt nhìn theo phương hướng Trương Văn Trọng rời đi, tuy rằng
không nói gì, nhưng trong mắt chợt hiện lên vẻ âm lãnh, nhưng đã bán
đứng suy nghĩ trong lòng hắn. Người khác không phát hiện, nhưng Lục Hòe
đứng rất gần hắn liền nhạy cảm nhận ra.
Sau thoáng
chau mày, Lục Hòe nhìn Hoa Gian phái, Liễm Sơn kiếm tông cùng Ba sơn
Tiêu gia những đầu lĩnh đã đạt thành quan hệ minh hữu với Phong Sơn phái nháy mắt, cùng đi tới bên cạnh người kia, vây quanh hắn. Mà đệ tử trong tông phái của bọn họ, lại vây quanh đệ tử của người kia.
“Lục Hòe, các ngươi muốn làm gì?” Người này thấy thế thất kinh, cao giọng chất vấn.
Lục Hòe cười lạnh nói: “Không làm gì, chỉ muốn cho Ngụy Lăng ngươi,
còn có một ít người tâm hoài bất quỷ một sự đề tỉnh, Trương tiên sinh và Phong Sơn phái, đã là minh hữu của mấy tông phái chúng ta. Nếu như ai
dám đối nghịch với Trương tiên sinh hoặc Phong Sơn phái, đó chính là
muốn đối nghịch với toàn bộ tông phái chúng ta.”
Bị
xuyên thấu tâm tư, Ngụy Lăng xấu hổ không ngớt, đồng thời cảm giác sâu
sắc khiếp sợ, vội vàng cười nói: “Lục Hòe, ngươi nói cái gì? Trương tiên sinh từng giúp Quỷ Đao môn chúng ta, chúng ta làm sao lại lấy oán trả
ơn đây?” Cùng lúc đó hắn cũng vạn phần cảm khái thầm than: “Người biết
luyện chế cao phẩm đan dược, thật đúng là không thể tổn thương nha…”
Đối với lời nói của Ngụy Lăng, Lục Hòe không thể tin được, chỉ cười
lạnh nói: “Dù sao ta muốn nói đều đã nói, nếu như Quỷ Đao môn các ngươi
muốn dẫm chân lên vết xe đổ của Phù Bảo Tông, thì cứ đi trêu chọc Trương tiên sinh và Phong Sơn phái đi.”
Nghe được ba chữ
“Phù Bảo Tông”, lúc này Ngụy Lăng mới phục hồi lại tinh thần, vừa rồi
Trương Văn Trọng mới cùng đám người Lục Hòe đem Phù Bảo Tông vốn bài
danh trước cả Quỷ Đao Môn san bằng. Vừa rồi mình lại muốn bất lợi đối
với hắn, điều đó cùng muốn chết lại có gì khác nhau?
Mồ hôi lạnh nhất thời từ quanh thân hắn tuôn ra, trong nháy mắt nhễ nhại, giống như mới từ trong hồ nước chui lên.
Nhìn thấy dáng dấp chật vật của Ngụy Lăng, đám người Lục Hòe hừ lạnh
một tiếng, thầm nghĩ: “Chỉ bằng hình dạng của Quỷ Đao Môn các ngươi,
cũng xứng đi trêu chọc Trương tiên sinh? Hừ, quả nhiên là ngu xuẩn vô
cùng.” Bọn họ cũng không còn hứng thú ở lại nơi này, đều dẫn theo đệ tử
môn hạ rời khỏi Băng Xuyên sơn, quay trở về môn phái của mình.
Việc này phát sinh, sau đó Trương Văn Trọng liền biết ngay, bởi vì đám người Lục Hòe trước sau đều dùng thông tin phù nói rõ việc này cho hắn
hay. Nhưng hắn cũng không đem việc này để trong lòng. Quỷ Đao Môn xếp
hàng một trăm năm mươi trong các môn phái, so sánh với Phù Bảo Tông còn
kém thật xa. Người của Quỷ Đao Môn không đến tìm phiền phức cũng thôi,
nếu như thực sự muốn chạy đến cướp đoạt mình, hắn cũng sẽ cho người của
Quỷ Đao Môn biết, bi kịch cùng thảm kịch phải định nghĩa như thế nào.
Bốn giờ chiều, Trương Văn Trọng và Trần Hi chạy về Cửu Phong trấn. Lâm Phong cùng thành viên của Đặc Cần tổ đã sớm đợi bên ngoài đường cái của thị trấn từ lâu, nhìn thấy xe bọn họ về tới, vội vàng tiến lên nghênh
đón.
Đám người Lâm Phong đã sớm từ trong miệng thành
viên được phái đến Phù Bảo Tông trợ giúp Trương Văn Trọng biết được
chuyện Phù Bảo Tông bị tiêu diệt. Lúc này nhìn thấy Trương Văn Trọng,
bọn họ đều cảm thấy khẩn trương cùng kích động. Dù sao Trương Văn Trọng
có thể nhờ vào lực lượng bản thân, tiêu diệt một môn phái bài danh trong vòng một trăm môn phái đứng đầu của tu chân giới a!
Trương Văn Trọng cũng nhìn thấy biểu tình của những người này, mỉm cười
nhìn Lâm Phong hỏi: “Chuyện trong Cửu Phong trấn, xử lý thế nào rồi?”
“Đều đã xử lý tốt.” Lâm Phong không dám chậm trễ, vội vàng hồi đáp:
“Cảnh sát thành phố và người của Cục An Ninh quốc gia, cùng bộ môn kiểm
tra kỷ luật phối hợp, hành vi phạm tội của Phiến Lục đều đã được xét ra. Đồng thời còn đem những sâu mọt bao che cho hắn bên trong huyện trấn
thuộc chính phủ toàn bộ đều bắt giữ.”
“Làm không tệ.” Trương Văn Trọng cười khen một câu, lại hỏi: “Đã từng gặp qua những
người bị Phiến Lục hãm hại chưa? Làm sao bồi thường?”
Lâm Phong nói: “Thỉnh Trương tổ phó yên tâm, mặt trên đã phái chuyên
gia đến đốc thúc việc này, bảo chứng có thể có phương án bồi thường tốt
nhất cho những người bị hại. Ngoài ra, những thợ mỏ bị bệnh trong quáng
trường, đều được trị liệu an dưỡng thích đáng. Về phần những thợ mỏ bị
bệnh đã chết, thì con cháu trực hệ đều được tiền trợ cấp khá dày…”
Nghe Lâm Phong đem phương án bồi thường kể ra, Trương Văn Trọng liên tục gật đầu, thật sự hài lòng.
Đợi khi Lâm Phong nói hết lời, Trương Văn Trọng lại nói: “Được rồi, còn có một yêu cầu tôi suýt quên nói.”
Lâm Phong nhất thời liền khẩn trương, không biết Trương Văn Trọng sẽ
nói ra yêu cầu ly kỳ thế nào, chỉ đành cẩn thận hỏi: “Không biết Trương
tổ phó có yêu cầu gì?”
Trương Văn Trọng cũng không
khách khí đối với hắn, gọn gàng dứt khoát nói: “Tôi muốn lấy mỏ quặng
của Phiến Lục trên Cửu Phong sơn.”
“Điều này…” Lâm
Phong nhất thời do dự, hắn đã kiểm tra mỏ quặng trên núi, bọn họ đã cho
ra kết luận, bên trong quặng mỏ sản xuất một loại linh tài liệu. Chính
do loại linh tài liệu này, đã làm những thợ mỏ công tác nơi đó, gặp phải quái bệnh.
Sau thoáng do dự, Lâm Phong nói: “Trương
tổ phó, chuyện này tôi không thể làm chủ. Như vậy đi, tôi xin chỉ thị
cấp trên, sau đó cho anh câu trả lời thuyết phục, được chứ?”
“Được.” Trương Văn Trọng gật đầu.
Lâm Phong cũng không làm lỡ thời gian, vội vàng lấy ra điện thoại di
động, đi sang một bên báo cáo với cấp trên việc này. Mười lăm phút sau,
hắn cắt đứt điện thoại quay về bên người Trương Văn Trọng, nói: “Trương
tổ phó, cấp trên đã đồng ý đem quặng mỏ giao cho anh. Nhưng họ có hai
điều kiện…”
“Điều kiện gì?”
Lâm
Phong nói: “Một, phải bảo chứng sự an toàn cho nhân viên công tác quặng
mỏ, hai, bán một trăm viên Tam Thanh Đại Đạo Đan cho Đặc Cần tổ.”
“Không thành vấn đề.” Trương Văn Trọng ha ha cười, cũng không cò kè
mặc cả, lúc này gật đầu đáp ứng điều kiện. Với hắn mà nói, hai điều kiện này thật vô cùng đơn giản.
Ngay khi Trương Văn Trọng và Lâm Phong bàn xong chuyện quặng mỏ trên Cửu Phong sơn, bọn họ cũng
đã đi vào Cửu Phong trấn, mấy cư dân trong trấn vừa nhìn thấy, nhất thời có người hoan hô: “Là bác sĩ Trương, bác sĩ Trương đã về rồi.”
“Rầm.”
Mấy trăm người từ trong những ngôi nhà trong trấn chạy ra, chạy về
hướng Trương Văn Trọng, trong nháy mắt đã vây quanh hắn chật như nêm
cối.
Giờ khắc này, cư dân trong trấn đều đã biết, ô
dù cho Phiến Lục gây tai họa cho dân trong trấn nhiều năm đã hoàn toàn
ngã quỵ. Người chủ trì công đạo cho họ, chính là Trương Văn Trọng.
“Cảm ơn anh, bác sĩ Trương.”
Rất nhiều cư dân trong Cửu Phong trấn cùng kêu lên lời cảm ơn, âm
thanh giống như sấm sét, đem toàn bộ đại địa chấn động lắc lư.
Nhìn thấy một màn như vậy, Trần Hi và Lâm Phong bị cư dân trong trấn
kích động chen vào đẩy ngược ra ngoài, không hẹn mà đồng thời tự nhủ một câu: “Chân anh hùng…cũng chỉ được đối đãi đến thế là cùng.”