Siêu Cấp Tiên Y

Chương 261: Chương 261: Bước đầu hành động (2)




Trương Văn Trọng cười nhạt một tiếng, hồi đáp: “Chuyện này cậu không cần lo lắng. Khi chúng ta vừa bắt đầu đăng kí, tôi cũng đã thi triển Chúc Do Thuật thôi miên bọn họ. Ở trong tiềm thức của bọn họ, chúng ta đều đang ngồi trên phi cơ rồi.”

Tôn Nguy kinh ngạc há miệng, không dám tin nói: “Hiệu quả thôi miên của Chúc Do Thuật lợi hại như vậy sao? Dễ dàng thôi miên tập thể cả một trăm người ở trên máy bay ư?”

Tô Hiểu Hồng đeo một chiếc kính to trên mặt, nàng đối với Tôn Nguy phi thường bất mãn, hừ lạnh một tiếng, nói: “Như thế nào, không tin tưởng sư phụ của tôi sao? Vậy anh có muốn nếm thử Chúc Do Thuật không? Mặc dù Chúc Do Thuật tôi thi triển uy lực kém xa sư phụ, nhưng vẫn có thể thôi miên được anh. Bằng không, tôi dùng Chúc Do Thuật, cho anh trải nghiệm một lần khoái cảm 3P khắc cốt minh tâm nhé?”

Tôn Nguy hai mắt bừng sáng, hưng phấn nói: “Để cho tôi trải nghiệm một lần khoái cảm 3P khắc cốt minh tâm sao? Thật không vậy?”

Trương Văn Trọng cười khổ lắc đầu, nói: “Tốt lắm, hai người đừng náo loạn thêm nữa. Tôn Nguy, mau kêu người của cậu tới đón chúng ta đi.”

“Dạ.” Tôn Nguy gật đầu. Theo sau rút di động từ trong túi quần ra, bấm một dãy số, nhỏ giọng phân phó vài câu. Chẳng bao lâu sau, một chiếc taxi dừng lại trước mặt ba người. Tài xế chính là vị Cao ca lúc trước đưa Trương Văn Trọng đến bảo tàng Anh quốc.

Cao ca lái xe, một bên thông qua gương chiếu hậu ngắm nhìn Trương Văn Trọng ngồi ở ghế phía sau. Thỉnh thoảng ngoảnh mặt nhìn Tôn Nguy ngồi bên ghế phụ, cuối cùng vạn phần cảm khái thở dài: “Các cậu dùng thuật dịch dung giống như đúc. Ngay cả tôi đều không nhìn ra sơ hở.”

Tôn Nguy cười hắc hắc nói: “Cao ca, đại gia hỏa đã chuẩn bị xong chưa thế?”

“Mọi thứ đã chuẩn bị xong hết cả rồi.” Cao ca nhanh chóng hồi đáp.

Đột nhiên Trương Văn Trọng ở phía sau mở miệng nói: “Lúc này vẫn còn sớm. Đợi tới khi trời gần sáng, sẽ có một trận sương bao phủ nồng đậm, giơ tay lên mặt không nhìn thấy năm ngón. Tốt nhất mọi người hãy chuẩn bị thật kĩ lưỡng đi. Mặt khác, khoảng hai giờ đêm thời tiết cũng bất ổn, sẽ có sấm chớp kéo đến.”

Trương Văn Trọng nói những lời này, ngữ khí mười phần kiên định. Làm cho Tôn Nguy cùng Cao ca đều kinh ngạc, đồng thanh dò hỏi: “Làm sao anh biết.”

Trương Văn Trọng cười nhạt một tiếng, đáp lời: “Tôi chỉ đoán thế thôi.”

Chiếc taxi cũng không có trực tiếp dừng lại ở trước cửa tòa nhà bảo tàng Anh quốc. Mà đậu ở một quán bar ngay gần cạnh bảo tàng. Ba người Trương Văn Trọng, Tô Hiểu Hồng cùng Tôn Nguy bước xuống xe, chui đầu vào trong quán bar, tựa như những người dân bản xứ đi chè chén với nhau.

Rạng sáng, quả nhiên liền xuất hiện sương mù nồng đậm như lời Trương Văn Trọng nói. May mắn lúc này là giữa đêm khuya thanh vắng, trên đường cơ hồ không có người và xe qua lại. Bằng không, trận sương mù đậm đặc như thế này, không biết là sẽ xảy ra bao nhiêu vụ tai nạn chết người đây. Trong làn sương mù nồng đậm, Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Hồng xuất hiện ở trên quảng trường Russell. Theo ngay phía sau hai người bọn họ cũng chính là Tôn Nguy và Cao ca.

“Hai người ở đây chờ điện thoại của tôi đi.” Trương Văn Trọng hướng về phía Tôn Nguy giơ điện thoại lên. Đây không phải điện thoại của hoàng thân Charles đưa cho hắn, mà là một chiếc Nokia do Tôn Nguy cung cấp. Theo sau Trương Văn Trọng xoay người nhanh chân bước đến hưởng bảo tàng Anh quốc, còn Tô Hiểu Hồng cũng nhắm mắt bước theo.

Nhìn hai người chớp mắt biến mất trong làn sương mù dày đặc. Cao ca khẽ nhíu mày, lo lắng hỏi: “Tôn thiếu gia, chỉ có hai người bọn họ đi. Hành động này sẽ thành công sao?”

“Cao ca, anh yên tâm đi. Trương ca nhất định sẽ thành công. Nói thật lòng, tôi còn chưa nghĩ ra, trên đời này có chuyện gì làm khó được Trương ca đâu!” Tôn Nguy mười phần tin tưởng nói. Hắn đối với Trương Văn Trọng có một loại sùng bái mù quáng.

“Hy vọng là sẽ thành công.” So sánh với Tôn Nguy, lòng tin của Cao ca đối với hai người Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Hồng có lẽ không đủ.

Tôn Nguy mỉm cười, cũng không nói thêm gì cả. Hai người cứ như vậy, dần dần biến mất ở trong làn sương mù dày đặc.

Trương Văn Trọng dẫn theo Tô Hiểu Hồng, nghênh ngang đi tới trước cổng bảo tàng Anh quốc. Hắn nhẹ nhàng vuốt đầu Tam Túc Ô đậu trên bả vai, phân phó nói: “Tam Túc Ô, bay lên trên trời cảnh giới bốn phía chung quanh đi. Nếu phát hiện có người tới gần nơi này, lập tức thông tri cho ta biết.”

“Tuân mệnh chủ nhân.” Tam Túc Ô đáp một tiếng, liền vỗ cánh bay lên không trung. Thay Trương Văn Trọng giám thị tình huống bốn phía xung quanh. Tuy rằng lúc này sương mù khá nồng đậm, giơ tay lên không nhìn thấy năm ngón đâu. Nhưng với đôi mắt săn mồi của Tam Túc Ô mà nói, thì cũng không hề ảnh hưởng chút nào.

Phân phó Tam Túc Ô xong xuôi, Trương Văn Trọng lại thu nhỏ khẩu Desert Eagle ném cho Tô Hiểu Hồng.

“Ủa, sao trên khẩu súng này lại tản mát ra linh khí dồi dào?” Tô Hiểu Hồng tiếp nhận khẩu Desert Eagle, vẻ mặt tràn ngập biểu tình kinh ngạc, đây là lần đầu tiên nàng tiếp xúc pháp bảo có hình dạng đồ vật.

Trương Văn Trọng nói: “Khẩu súng này là một loại pháp bảo, uy lực coi như tạm được. Từ giờ trở đi, nó hoàn toàn thuộc về cô. Phương pháp sử dụng nó vô cùng đơn giản, chỉ cần đem chân nguyên của cô rót vào trong khẩu súng, là có thể bắn ra đạn linh khí. Đạn linh khí cũng có công năng truy sát tự động, chỉ cần trong lòng cô nghĩ đến mục tiêu gì, thì nó sẽ truy đuổi mục tiêu đó.”

Tô Hiểu Hồng vuốt ve khẩu Desert Eagle, lăn qua lộn lại, biểu tình hưng phấn không thôi.

Trương Văn Trọng híp mắt nhìn về phía cánh cổng sát trước cửa bảo tàng, lớp sương mù chung quanh không thể che nổi ánh mắt sắc bén của hắn, hắn trầm giọng nói: “Tiểu muội, lát nữa ở trong viện bảo tàng sẽ không thể tránh được một hồi tranh đấu, cô tốt nhất hãy chuẩn bị tâm lý trước đi!”

Tô Hiểu Hồng trịnh trọng gật đầu: “Yên tâm đi, sư phụ, em tuyệt đối sẽ không làm cho thầy phải thất vọng đâu.”

Trương Văn Trọng gật đầu hít sâu một hơi, theo sau duỗi tay phải ra nắm chặt vào song sắt cánh cửa viện bảo tàng. Bỗng nhiên một đoàn hỏa diễm màu tím liền xuất hiện ở trên tay của hắn.

Thượng phẩm đạo thuật Ngũ Viêm Chân Hỏa Quyết!

Trương Văn Trọng điều khiển hỏa diễm khoét một lỗ thủng ở trên cánh cửa sắt của viện bảo tàng, đủ để cho hắn và Tô Hiểu Hồng chui qua. Mặc dù ven hai bên tường có camera theo dõi, nhưng dưới làn sương mù dày đặc cùng đạo pháp của Trương Văn Trọng ảnh hưởng, căn bản là không thu thập được hình ảnh gì. Cùng lúc này, toàn bộ nhân viên trông coi bảo tàng cũng đang rơi vào trong mộng đẹp.

Vừa tiến nhập viện bảo tàng Anh quốc, thân thể của Trương Văn Trọng liền căng lên, tựa như một đầu mãnh hổ chuẩn bị tư thế chiến đấu. Nhận thấy được điểm này, nhưng Tô Hiểu Hồng không hề có cảm giác khẩn trương, ngược lại còn thấy hưng phấn tột đỉnh, nàng nắm chặt khẩu Desert Eagle trong tay, bám sát theo phía sau Trương Văn Trọng. Hướng về nơi cất giấu văn vật mà đi tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.