Ánh mặt trời buổi sớm tán lạc trên mặt sông Thames, từng làn gió nhẹ
nhàng xua tan đi hết mọi sương mù. Để con sông màu bạc phơi bày ra giữa
không trung.
Trương Văn Trọng nắm tay Vưu Giai, từ
trong một gian phòng khách sạn ở bên cạnh bờ sông Thames đi ra nghênh
đón ánh ban mai sáng sớm. Còn ông chủ khách sạn ở phía sau bọn họ, lại
dùng ánh mắt kính nể cùng hâm mộ nhìn theo bóng lưng của Trương Văn
Trọng. Nhịn không được thấp giọng cảm khái: “Tuổi trẻ thực tốt.”
Mặc dù chuyện đêm qua hơi có vẻ hoang đường, bùng nổ ngay trên bãi cỏ
cạnh bờ sông Thames. Nhưng Trương Văn Trọng cùng Vưu Giai đều chưa đủ
thỏa mãn, cuối cùng bọn họ liền đem chiến trường chuyển dời đến gian
phòng khách sạn này.
Tuy hai người giằng co suốt đêm, nhưng vô luận Trương Văn Trọng vừa mới nếm thử trái cấm hay là Vưu
Giai, trên mặt đều không hề toát ra một chút ủ rũ. Bởi suốt đêm qua,
Trương Văn Trọng không chỉ đem công pháp Minh Vương Hoan Hỉ Thiện Công,
Song Tu Đan Pháp cùng Âm Dương Song Tu Thuật truyền thụ cho Vưu Giai.
Đồng thời còn cùng nàng nghiên cứu thảo luận “Âm Dương Song Tu Thuật”,
cho nên hai người lăn lộn suốt đêm, nhưng tinh thần vẫn phấn chấn, sảng
khoái dị thường. Đây cũng chính là nguyên nhân khiến cho ông chủ nhà
khách sạn kia hâm mộ.
Sau khi ra khỏi khách sạn,
Trương Văn Trọng và Vưu Giai cũng không giống như đôi tình nhân đang yêu nhau cuồng nhiệt, lưu luyến khó rời. Hai người bọn họ đều phi thường lí trí, đồng thời cũng hiểu đối phương còn có chính sự trọng yếu phải đi
làm. Hơn nữa, ngày sau về nước hai người sẽ có rất nhiều thời gian, cho
nên không cần phải tận dụng sớm chiều.
Đưa Vưu Giai
lên taxi trở về khách sạn nàng thuê lúc trước, Trương Văn Trọng cũng đón một chiếc taxi khác. Dưới ánh nắng ban mai thản nhiên, quay trở lại
cung điện Buckingham.
Khi Trương Văn Trọng đi vào cung điện Buckingham, thì vô luận Tôn Nguy hay là Tô Hiểu Hồng cũng đã rời giường từ sớm rồi.
Chứng kiến Trương Văn Trọng đi suốt đêm mới trở về, Tôn Nguy đang ở
trong hoa viên tập luyện bộ dưỡng sinh nội gia quyền mà Trương Văn Trọng truyền thụ. Lúc này cũng vội vàng dừng tay, lau mồ hôi trên mặt, thần
tình tươi cười xấu xa nghênh đón. Đang tính chòng ghẹo vài câu, thì đột
nhiên lại nghe thấy Trương Văn Trọng nói vọng đến: “Tôn Nguy, an bài
xuống, hôm nay chúng ta sẽ rời khỏi Anh quốc.”
Tôn
Nguy nhất thời sửng sốt, theo bản năng đoán mò, đêm qua Trương Văn Trọng đã trộm sạch bảo tàng Anh quốc, cho nên mới vội vàng rời đi như vậy.
Nhưng rất nhanh hắn liền loại bỏ phán đoán này. Bởi vì nhân viên tình
báo rải chung quanh bảo tàng Anh quốc không có phản hồi tin tức gì cả.
Bất quá hắn chẳng cần suy nghĩ nhiều, mà lập tức dò hỏi: “ Sáng hôm nay
nữ hoàng Elizabeth đã khôi phục thần trí, cùng tổng giám mục Thánh Công
Hội muốn đến cảm tạ anh. Trương ca, chẳng lẽ anh vẫn muốn đi gấp như vậy sao?”
Lần này Tôn Nguy đến Anh quốc với thân phận là trợ lí cho Trương Văn Trọng. Nên những chuyện tình vụn vặt đều do một
mình hắn xử lí.
Trương Văn Trọng trầm ngâm, thần bí
nói: “Có một số việc làm càng sớm thì càng tốt. Để lâu quá ngược lại sẽ
không ổn! Cậu đi chuẩn bị đi, ngay tối hôm nay chúng ta sẽ lên chuyến
bay rời khỏi Anh quốc. Chuyện tình mua vé máy bay, hãy để lộ phong thanh cho bọn họ biết...!”
Nghe Trương Văn Trọng phân phó, Tôn Nguy nhíu mày suy nghĩ một hồi, cuối cùng đã hiểu ra dụng tâm của
Trương Văn Trọng, hắn lập tức gật đầu nói: “Được, chuyện này cứ giao cho tôi làm, tôi cam đoan sẽ an bài thỏa đáng.”
Dứt lời, hắn đưa ánh mắt cảnh giác nhìn chung quanh, đè nén thanh âm xuống tới
mức chỉ hai người có thể nghe được, dò hỏi: “Trương ca, anh có chuyện gì khác cần phân phó nữa không?”
Trương Văn Trọng hạ
giọng xuống, thần tình nghiêm túc hỏi: “Tôn Nguy, cậu có nắm chắc vận
chuyển được văn vật ra khỏi Anh quốc mà không?”
“Có!” Tôn Nguy dùng sức gật đầu, trịnh trọng hồi đáp: “Rốt cuộc là dùng
phương pháp gì vận chuyển văn vật trở về quốc nội, tạm thời tôi không
thể giải thích cho anh biết được. Nhưng tôi dám lấy đầu mình cam đoan
với anh, hành động này nhất định sẽ thuận lợi. Nếu văn vật bị thất lạc!
Tôi sẽ lấy cái chết của mình để chuộc tội.”
Trương
Văn Trọng thỏa mãn gật đầu nói: “Tôn Nguy, cậu chiếu theo phân phó của
tôi mà đi an bài nhé! Nhớ căn dặn người của cậu, kêu bọn họ chuẩn bị sẵn sàng, đêm hôm nay tiếp nhận văn vật.”
“Dạ.” Tôn Nguy đáp ứng một tiếng, liền xoay người đi an bài hành động.
.....
Sân bay quốc tế Heathrow, London.
10 giờ tối.
Ba người Trương Văn Trọng, Tô Hiểu Hồng cùng Tôn Nguy đứng ở cửa
khoang hạng nhất đăng kí vé máy bay. Hoàng thân Charles cùng vài quan
viên cao cấp trong chính phủ Anh quốc đi theo tiễn khách.
Hoàng thân Charles biểu tình áy náy nhìn Trương Văn Trọng nói: “Trương tiên sinh, hôm trước ông mới đến Anh quốc. Hôm nay liền đã rời đi, đâu
cần phải gấp gáp như thế đây? Bằng không, ông lưu lại chơi vài ngày, để
cho tôi có thể tận tình địa chủ, bồi tiếp ông du ngoạn Châu Âu một
phen?”
“Hảo ý của ông tôi xin lĩnh nhận, bất quá lần
này đến đây thôi. Ngày sau chúng ta vẫn còn nhiều cơ hội khác mà.”
Trương Văn Trọng khẽ mỉm cười, “Được rồi, Charles tiên sinh, chúng tôi
lên máy bay đây! Tái kiến.”
Thấy Trương Văn Trọng đã
quyết định, hoàng thân Charles cũng không níu kéo thêm nữa, chỉ bắt tay
chào hắn: “Được rồi, Trương tiên sinh, tái kiến! Hi vọng tương lai rảnh
rỗi, ông đến Châu Âu du lịch, tôi nhất định sẽ tận tình khoản đãi. Để
cho ông có thể thưởng lãm hết được phong cảnh mỹ lệ của Châu Âu.”
Sau một phen chào hỏi tạm biệt, Trương Văn Trọng, Tô Hiểu Hồng cùng
Tôn Nguy tiến vào trong thông đạo đăng kí. Hoàng thân Charles cũng không vội vàng rời đi, mà đứng tại cửa sổ dưới tầng quan sát, tận mắt chứng
kiến cảnh tượng chiếc máy bay ba người trèo lên cất cánh xong, lúc này
bọn hắn mới chịu xoay người rời đi.
Nhưng mà khi đám
người hoàng thân Charles vừa mới rời đi. Thì Trương Văn Trọng, Tô Hiểu
Hồng cùng Tôn Nguy một lần nữa lại xuất hiện ở cửa ra vào phi trường
quốc tế Heathrow London. Đưa mắt nhìn theo đoàn xe đã đi khuất xa, khẽ
nhếch miệng mỉm cười.
Giờ khắc này, vô luận Trương
Văn Trọng hay là Tô Hiểu Hồng cùng Tôn Nguy, đều đã khác với bộ dạng
trước kia rất nhiều. Lúc này ba người không chỉ thay đổi trang phục quần áo, mà còn nhờ thuật dịch dung thay đổi dung mạo của người Châu Âu.
Tôn Nguy đứng bên cạnh nhìn Trương Văn Trọng, vô luận từ dung mạo hay
hành vi cử chỉ đều giống nhân sĩ người Châu Âu, tự đáy lòng khâm phục
nói: “Trương ca, thật không ngờ, anh cư nhiên còn am hiểu thuật dịch
dung. Bất quá chuyện tình ba người chúng ta không có mặt trên chuyến
bay. Chỉ sợ rất nhanh sẽ bị nhân viên trên phi cơ phát hiện. Nói không
chừng, chính phủ Anh quốc còn cho người đi theo giám sát chúng ta.
Chuyện tình chúng ta đột nhiên biến mất, chỉ sợ cũng sẽ truyền đến tai
chính phủ Anh quốc đi? Nếu như vậy, chẳng phải là giấu đầu lòi đuôi
sao?”