Theo sự dẫn dắt của Vưu Lương, Trương Văn Trọng đi vào trong biệt thự.
Lúc này bên trong đại sảnh biệt thự đã có không ít khách nhân. Bọn họ
tay cầm ly rượu vang hoặc nước trái cây, đang tốp năm tốp ba tụ cùng một chỗ cười nói. Những người này không thỉnh mà đến, ngoại trừ muốn lấy
lòng Vưu gia, cũng không tránh khỏi có ý nghĩ từ trong buổi yến hội có
thể quen biết thêm bạn bè mới. Dù sao coi như những người không thỉnh mà tự đến này cũng được cho là nhân sĩ thành công trong Ung Thành. Có thể
quen biết thêm bạn bè, đối với chuyện phát triển sự nghiệp của bọn họ
không thể nghi ngờ là có trăm lợi mà không một hại.
Vì thế khi bọn họ nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Vưu Lương đang dẫn dắt
Trương Văn Trọng đi vào phòng khách, đều nhịn không được âm thầm suy
đoán, đồng thời thấp giọng hỏi thăm thân phận của người thanh niên trẻ
tuổi mặc quần áo bình thường trước mặt, dù sao có thể để cho đại công tử Vưu gia tự mình đi ra nghênh đón, thật đúng là không có mấy người.
Ngay khi bọn họ còn đang suy đoán, Vưu Văn vừa thu thập xong Lâm Nam
cũng vừa trở vào trong đại sảnh. Mà chuyện đầu tiên hắn làm, chính là
hướng Trương Văn Trọng cúc cung xin lỗi. Một màn này càng làm mọi người
có mặt bên trong đại sảnh càng chấn kinh muốn rơi kính mắt. Bởi vì ai
cũng biết, nhị công tử Vưu gia Vưu Văn, là một người tâm cao khí ngạo.
Thế nhưng hiện tại hắn cũng đang hướng người thanh niên mặc quần áo bình thường cúc cung xin lỗi!
Người thanh niên này, đến tột cùng có địa vị gì?
Trong khoảng thời gian ngắn, nghi vấn này hiện lên trong đầu mọi người bên trong đại sảnh.
“Có thể để Vưu Lương tự mình đi ra nghênh đón, làm Vưu Văn cam tâm
tình nguyện xin lỗi, người thanh niên này đến tột cùng có địa vị ra
sao?”
“Ai, mọi người nói, hắn có thể là con cháu của một gia tộc quan quyền trong kinh thành?”
“Nói không chính xác, anh xem, tuy rằng quần áo hắn rất bình thường,
nhưng khi giở tay nhấc chân, cũng ngầm mang theo loại uy nghiêm nhiếp
người. Loại uy nghiêm kia chỉ có người trong nhà quyền quý mới có khả
năng bồi dưỡng đi ra!”
“Không sai, tôi cũng cho rằng
như vậy. Tôi cũng từng gặp qua mấy người như thế, cách ăn mặc, thái độ
làm người xử thế của bọn họ đều rất đê điều( cúi thấp). Thế nhưng loại
khí chất phát ra từ trên người bọn họ, cũng làm cho người ta bị thuyết
phục từ tận đáy lòng. Cũng giống như đúc khí chất từ trên người thanh
niên này toát ra.”
Mọi người đang liên tục suy đoán,
lại thêm có người vừa nhìn thấy “sự kiện của Lâm Nam” ngay ngoài cửa
biệt thự, còn dùng giọng nói có vẻ huyền diệu đem chuyện vừa nhìn thấy
nói ra. Trong nháy mắt ngắn ngủi, chuyện này liền truyền khắp toàn bộ
phòng khách, hầu như mọi người đều biết người tuổi trẻ quần áo bình
thường này, là ân nhân cứu mạng của Vưu lão gia tử và Vưu Giai!
Rất nhiều người muốn cùng Vưu gia kết quan hệ, nhưng khổ nỗi vẫn không có phương pháp, cũng không hẹn mà đều đưa ánh mắt nhìn về phía Trương
Văn Trọng.
Đối với cách nhìn và suy đoán của những
người xung quanh, Trương Văn Trọng và hai anh em Vưu gia cũng đều không
cảm thấy, dù là đã biết, bọn họ cũng sẽ không để vào trong lòng.
Nhìn Vưu Văn vừa hướng Trương Văn Trọng xin lỗi, Vưu Lương hừ một
tiếng, lạnh giọng phân phó: “Vưu Văn, công ty giải trí của em xem ra nên bỏ thêm chút tâm chỉnh đốn lại đi. Đừng để cho những kẻ vừa có chút
danh khí thì cái đuôi đã vểnh cao tận trời. Bằng không danh vọng của
công ty em sớm muộn gì cũng bị bọn họ phá hoại!”
“Yên tâm đi, anh hai, em biết nên làm như thế nào.” Vưu Văn hồi đáp.
Ngay lúc này, Đàm Thanh và Vưu Tình cũng lần lượt xuất hiện ngay trước mặt Trương Văn Trọng, cười chào hỏi hắn. Mà Vưu Lương cùng Vưu Văn cũng có khách cần tiếp chuyện, cho nên nhờ hai nàng chăm sóc cho Trương Văn
Trọng.
Làm Trương Văn Trọng có chút không ngờ chính
là người thanh niên Anh quốc tên Alan Smith, không ngờ vẫn còn ở lại
Trung Quốc, hơn nữa vẫn đeo theo sát phía sau Vưu Tình.
Chỉ chỉ Alan, Trương Văn Trọng cười nói với Vưu Tình: “Xem ra, hắn thật sự thích quấn vào cô.”
“Ai, Trọng ca, anh đừng nói nữa. Tôi sắp bị hắn phiền muốn chết.” Vưu
Tình vẻ mặt thống khổ nói: “Hắn đó, nếu như làm bạn bè bình thường, thật sự không tệ. Nhưng làm bạn trai, thì khỏi bàn rồi. Tuy rằng tôi kết bạn không kỳ thị quốc tịch, nhưng bạn trai hoặc ông xã phải là người trong
nước. Tôi cũng không có hứng thú phát sinh tình yêu vượt biên giới, càng không hứng thú sinh con lai…” Nói đến đây, nàng hơi khựng lại, sóng mắt lưu chuyển, cười thản nhiên nói: “Nếu như sau này tôi tìm bạn trai hoặc ông xã, có thể xuất sắc được như Trọng ca thì tốt lắm rồi. Ai, Trọng
ca, nếu không anh hãy làm bạn trai của tôi đi.”
“Ách…” Trương Văn Trọng xấu hổ cười. Còn chưa kịp trả lời, Đàm Thanh
đứng bên cạnh đã nói: “Tình nhi, cô gái nhỏ như em lại bắt đầu phát xuân sao? Thật đúng là thứ gì cũng dám nói, không chút e lệ.”
Vưu Tình cũng không tức giận, cười phản bác: “Điều này có gì đáng e
lệ? Trong lòng nghĩ gì, nên dũng cảm biểu đạt đi ra. Bằng không cứ chờ
cho nó nẩy mầm bên trong lòng mình sao?”
Đàm Thanh
không trả lời, bởi vì những lời này của Vưu Tình, đã xúc động trong trái tim nàng. Thế nhưng sau một lát do dự, nàng nhìn Trương Văn Trọng, vừa
muốn nói lại thôi.
Ở lúc này, Alan đã chạy tới trước người Trương Văn Trọng.
Lúc vừa mới đến Trung Quốc, Alan còn bảo trì sự kiêu ngạo của người
Anh. Cho rằng mọi phương diện của Trung Quốc, nhất là y học đều rất lạc
hậu, rất thô sơ. Nhưng sau lần khảo nghiệm sinh tử, đồng thời tận mắt
nhìn thấy y thuật thần kỳ của Trương Văn Trọng, cùng với y thuật tài hoa của Nhạc Tử Mẫn, hiện tại hắn đã vứt bỏ quan niệm hẹp hòi trước kia.
Thậm chí còn bắt đầu tiếp xúc học tập Trung y.
“Trung y truyền thừa mấy ngàn năm, quả nhiên có chỗ độc đáo, trong bác đại tinh thâm còn lộ ra một cỗ khí tức thần bí.”
Lời này là do dạo gần đây Alan không ngừng tự nhủ trong lòng mình. Bởi vậy cũng có thể thấy được, sau khi chân chính tiếp xúc, lý giải Trung
y, hắn đã từ lúc ban đầu chẳng đáng cùng chống lại, diễn biến thành si
mê và tín ngưỡng như hiện tại.
Lúc này đứng ngay
trước mặt Trương Văn Trọng, biểu tình Alan rất kích động, thật giống như gặp được thần tượng của mình. Điều này không chỉ bởi vì tính mạng của
hắn do Trương Văn Trọng cứu về, càng bởi vì y thuật kỳ diệu của Trương
Văn Trọng đã làm hắn vô cùng khâm phục. Hắn dùng tiếng Hoa cứng ngắc
nhìn Trương Văn Trọng chào hỏi: “Trương tiên sinh, chào anh.”
Trương Văn Trọng cười đáp: “Không nghĩ ra, tiếng Hoa của anh cũng nói không tệ.”
“Tiếng Hoa của tôi học cũng không tốt lắm. Nói cũng không tiêu chuẩn,
còn mời Trương tiên sinh thứ lỗi. Nhưng sau này tôi nhất định sẽ hăng
hái học tập!” Alan dùng tiếng Hoa cứng ngắc nho nhã nói, làm cho có chút buồn cười: “A, được rồi, Trương tiên sinh, y thuật thần kỳ của anh làm
tôi phi thường bội phục. Dưới sự ảnh hưởng của anh, hiện tại tôi đã bắt
đầu thử học tập Trung y.”
“Đây là chuyện tốt.” Trương Văn Trọng gật đầu, hỏi: “Xem tài liệu tiếng Anh hay tiếng Trung? Có hiểu không?”
Alan lúc này giống như học sinh đang trả lời câu hỏi của thầy giáo,
cung kính thành thật đáp: “Là tài liệu tiếng Trung, tôi nhờ Vưu Tình
giúp tôi phiên dịch thành tiếng Anh. Nhưng có rất nhiều địa phương, cũng không thể phiên dịch được. Có lẽ tôi ngộ tính thiếu, luôn luôn cảm thấy kỳ lạ, không rõ nàng nói cái gì. Thế nhưng dù vậy tôi vẫn phát hiện
Trung y có nhiều cỗ độc đáo, đáng giá cho tôi dùng cả đời để học tập
nghiên cứu.”
Vưu Tình vừa nghe hắn nói, nhất thời
không vui vẻ, chỉ vào mũi hắn nói: “Tôi chịu giúp anh phiên dịch, đã là
rất cho anh mặt mũi. Anh còn dám nói tôi phiên dịch sai sao? Hừ, tôi nói cho anh, không phải tôi phiên dịch sai, là lực lĩnh ngộ của anh không
đủ!”
Alan vốn không dám cãi cọ với nàng, chỉ đành vội vã nhận sai chịu thua: “Phải, phải, là lực lĩnh ngộ của tôi không đủ.”
Trương Văn Trọng thản nhiên cười, nói: “Kỳ thực chuyện này cũng không
thể trách Vưu Tình phiên dịch không đúng. Cũng không thể trách lực lĩnh
ngộ của anh. Muốn phiên dịch cho tốt tài liệu Trung y hoặc văn hiến,
thật đúng không phải là một chuyện dễ dàng.” Nói đến đây, hắn hơi khựng
lại, vuốt cằm lâm vào trầm tư: “Có thể tôi nên phiên dịch một ít tài
liệu cơ sở Trung y, cũng giúp cho càng nhiều người nhận thức Trung y, lý giải, nghiên cứu nó.”
Ngay khi hắn còn đang trầm tư, một trận thanh âm đàn dương cầm du dương dễ nghe đột nhiên vang lên bên trong đại sảnh.
Ngay trong tiếng đàn du dương, Vưu Giai trong bộ lễ phục trắng muốt,
gương mặt mỉm cười thật mê người, nhẹ nhàng từ trên thang lầu chậm rãi
đi xuống. Dưới ngọn đèn chiếu rọi, nàng giống như một vị tiên tử mỹ lệ
phiêu nhiên từ trên tiên cảnh hạ xuống.
Trong khoảnh
khắc, tất cả mọi người trong đại sảnh dừng hẳn cuộc nói chuyện hoặc các
động tác, đều ngẩng đầu nhìn nàng, trong ánh mắt mọi người đều hội tụ
lên thân thể nàng, ngày hôm nay, trông nàng thật tuyệt mỹ, không thể
nghi ngờ là tiêu điểm trong tiêu điểm.
“Đẹp…thật là đẹp quá.”
“Trời ạ, Vưu Giai hôm nay, quả thực là tiên nữ hạ phàm!”
“Tôi sắp không thở nổi, nàng đẹp tới mức làm tôi hít thở không thông!”
“Ghê tởm, vì sao ta lại lớn tuổi như vậy? Vì sao ta đã kết hôn? Nếu
như ta còn trẻ, ta nhất định phải liều mạng truy cầu nàng!”
Mọi người, vô luận nam nữ, đều bị sự mỹ lệ giây phút này của Vưu Giai, thật sâu chấn động.
Thậm chí Trương Văn Trọng cũng nhịn không được nhẹ niệm một đoạn danh
tác thiên cổ của Tào Thực dùng miêu tả Lạc Thần trong Lạc Thần Phú:
“Phiên nhược kinh hồng, uyển nhược du long, vinh diệu thu cúc. Hoa mậu
xuân tùng. Phách tông hề nhược khinh vân chi tế nguyệt, phiêu phiêu hề
nhược lưu phong chi hồi tuyết…*”