Siêu Cấp Tiên Y

Chương 205: Chương 205: Đuổi hắn ra ngoài cho ta




Buổi tiệc sinh nhật của Vưu Giai, cũng không tổ chức tại căn biệt thự nằm ở vùng ngoại thành. Bởi hiện giờ Vưu lão gia đang dưỡng bệnh tại đó, lão nhân tuy rằng vô cùng yêu thương Vưu Giai, nhưng dù sao tuổi tác đã lớn, nên không thích ồn ào. Đồng thời do mới khỏi bệnh, thân thể cần phải được nghỉ ngơi tĩnh dưỡng. Cho nên buổi tiệc sinh nhật của Vưu Giai, liền tổ chức ở trong một căn biệt thự tại khu nhà giàu Hồng Thành Cao Đương.

Bởi tiểu khu Hồng Thành Cao Đường nằm ngay gần đoạn đường trung tâm của Ung Thành, hơn nữa hôm nay còn là chủ nhật, cho nên Trương Văn Trọng thực khó khăn mới đến được nơi hẹn. Trải qua người bảo vệ xác minh thân phận xong, Trương Văn Trọng nhẹ nhàng tản bộ vào bên trong tiểu khu. Hắn đến nơi này hai lần rồi, nhưng lần trước là dùng phương pháp đặc thù tiến nhập, không đi vào bằng cổng chính.

Lúc Trương Văn Trọng tìm được căn biệt thự của Vưu gia. Thì chung quanh bên ngoài biệt thự sớm đã dừng đầy mọi loại kiểu dáng xe hơi sang trọng. Một đám người quần áo mượt mà, trên dưới toàn thân lộ ra nhãn hiệu nổi tiếng, đều bước xuống xế hộp, nối đuôi nhau đi vào trong biệt thự Vưu gia.

Kì thực, trong đám nam thanh nữ tú này, đều có rất nhiều người không được mời nhưng tự đến tham gia.

Tuy rằng Vưu Tình tuyên bố, buổi tiệc sinh nhật của Vưu Giai phải tổ chức mười phần náo nhiệt. Nhưng ý của nàng cũng chỉ là mời đám bạn bè thân thích lại đây vui đùa thôi. Mà chẳng biết ai đem chuyện tình hôm nay là sinh nhật của Vưu Giai, sẽ tổ chức ở khu biệt thự Hồng Thành Cao Đương, tiết lộ ra ngoài. Kết quả dẫn tới rất nhiều người muốn nhân cơ hội nịnh bợ tập đoàn Vưu thị, ý đồ theo đuổi hai chị em Vưu gia, nên mới mặt dày không mời cũng đến tham gia.

Đưa mắt nhìn về phía đám người không mời tự đến, người nhà họ Vưu không khỏi dở khóc dở cười, cũng nhiều hơn vài phần bất đắc dĩ. Dù sao những người này đều tới tham dự sinh nhật của Vưu Giai, hơn nữa quà mừng phi thường sang quý. Nên không thể đuổi hết những người này về được! Vì thế, người nhà họ Vưu trải qua một phen thương nghị, đành phải niềm nở tiếp đón những người này vào bên trong biệt thự tham gia yến hội.

Căn biệt thự ba tầng này, mang theo phong cách kiến trúc cổ xưa, thoạt nhìn vô cùng thanh nhã. Trước lầu là một vườn hoa Cẩm Chướng, phía Đông Nam còn có một chiếc đình nghỉ mát, bốn trụ cột khắc hình rồng bay phượng múa, người vẽ chữ không phải ai xa lạ, mà chính là Chu Văn Bân.

Khi Trương Văn Trọng dừng ở trước cổng biệt thự, đám người không mời tự đến chung quanh thi nhau dùng ánh mắt kinh ngạc, nhìn hắn đánh giá. Bởi vì người hôm nay tới tham gia bữa tiệc sinh nhật của Vưu Giai, không một ai không mặc phục sức nhãn hiệu nổi tiếng. Từ đầu xuống tới chân, mỗi một thứ đều vượt ngoài mấy vạn đồng. Dù sao giữa bọn họ, vẫn âm thầm tồn tại một chút tị nạnh ganh đua.

Bất quá, khi chứng kiến trang phục từ đầu xuống chân của Trương Văn Trọng, phỏng chừng chỉ đáng mấy trăm đồng bạc mà thôi, có vẻ như không được hợp mốt cho lắm. Ở trong mắt nhóm khách không mời tự đến, Trương Văn Trọng căn bản không nên xuất hiện tại khu biệt thự Hồng Thành Cao Đương này. Càng không được xuất hiện ở bên ngoài cổng căn biệt thự của Vưu gia.

Bởi đại đa số nhóm người, đều tị hiềm thân phận, nên cũng không có mở miệng chất vấn hay ngăn cản Trương Văn Trọng. Thế nhưng, khi Trương Văn Trọng chuẩn bị tiến vào bên trong biệt thự, thì đột nhiên có một thanh âm từ phía sau vang lên: “Đứng lại! Ngươi biết đây là đâu không, tại sao dám tùy tiện xông bừa vào như thế?”

Trương Văn Trọng dừng bước, xoay người quay về hướng kẻ đang lớn tiếng quát tháo.

Đó là một gã nam thanh niên, ăn mặc vô cùng tân kỳ, diện mạo của hắn cũng tương đối anh tuấn. Mà khi Trương Văn Trọng xoay người nhìn hắn, thì liền cảm thấy gã thanh niên này có điểm quen mắt, dường như đã từng gặp qua ở nơi nào rồi. Cẩn thận hồi tưởng, ngày hôm qua trong lúc tản bộ cùng Tô Hiểu Hồng ở trên đường Hà Tây, tựa hồ đã trông thấy người này qua ti-vi bên trong những cửa hàng ven đường. Cũng nghe Tô Hiểu Hồng nhắc tới, người này tên Lâm Nam, là một trong những minh tinh ở giới văn nghệ quốc nội, diễn qua vài bộ phim truyền hình được các tiểu nữ sinh vô cùng hoanh nghênh, tự phong là thần tượng.

“Xin lỗi, anh đang nói chuyện với tôi sao?” Trương Văn Trọng lãnh đạm hỏi.

“Vô nghĩa!” Lâm Nam cười lạnh nói: “Ở nơi này, chỉ riêng ngươi là không phù hợp với chúng ta. Nếu không phải ta đang nói chuyện cùng ngươi, thì còn có thể nói chuyện cùng ai? Gã nhà quê, mau tránh sang một bên đi. Tuy rằng ta không biết ngươi tùy tiện xông vào đây, có mục đích gì. Nhưng ta muốn cảnh cáo ngươi, hôm nay là bữa tiệc sinh nhật của Vưu đại tiểu thư, bữa tiệc chỉ có nhân vật nổi tiếng trong xã hội mới đủ tư cách tham dự. Nếu ngươi thức thời vụ, thì mau chóng cút đi. Bằng không, tùy tiện xông vào trong sẽ bị bảo tiêu của Vưu gia ném ra ngoài đó.”

Trong giới giải trí, thường có rất nhiều ngụy quân tử hư tình giả ý giống như tên Lâm Nam này. Vừa có chút danh tiếng, liền cảm thấy bản thân mình tài trí hơn người, vênh váo đắc chí ăn hiếp người yếu thế.

Trương Văn Trọng khẽ lắc đầu, thản nhiên cười. Không thèm quản đến Lâm Nam, xoay người hướng vào trong cổng biệt thự mà bước đi.

Trông thấy vậy, đầu tiên Lâm Nam hơi sững sờ, theo sau giận tím mặt lớn tiếng quát: “Thằng nhà quê kia, ngươi dám coi lời của ta như gió thoảng bên tai sao? Ngươi đứng lại cho ta...!”

Ngay lúc này, Vưu Lương từ bên trong biệt thự đi ra. Vừa trông thấy Trương Văn Trọng đứng ở trước cổng, liền tươi cười nói: “Anh đến rồi ah! Làm chúng tôi đợi anh cả buổi.”

Trương Văn Trọng còn chưa kịp trả lời, thì Lâm Nam ở phía sau, bỗng nhiên vẻ mặt trở nên dị thường kích động. Cũng không thèm dây dưa cùng Trương Văn Trọng nữa, thậm chí còn soải chân bước nhanh qua người Trương Văn Trọng, đi tới phía Vưu Lương. Đồng thời, ngoài mặt dùng một loại ngữ điệu kiêu ngạo nói: “Uy, Lâm Nam tôi bất quá chỉ là một diễn viên bình thường mà thôi, có tài có đức gì lại để cho Vưu gia đại công tử đích thân ra nghênh đón. Tôi được sủng ái quá mà lo sợ ah!”

Nhưng tình huống kế tiếp, cũng làm cho Lâm Nam trăm triệu lần thật không ngờ.

Vưu Lương căn bản không quản đến hắn, thậm chí ngay cả liếc một cái cũng đều không có. Trực tiếp nghiêng người tránh né, bước tới người bình thường không chút nào thu hút ở phía sau kia.

Này...này....Đây là có chuyện gì? Chẳng lẽ cái thằng nhà quê bộ dạng không chút thu hút nào kia, cũng là thượng khách của Vưu gia hay sao?

Lâm Nam hai mắt trợn tròn.

Rất nhanh Vưu Lương đi tới trước mặt Trương Văn Trọng. Một bên cùng hắn bắt tay xã giao, một bên khẽ cười nói: “Trương tiên sinh, anh đến rồi! Chúng tôi đợi anh suốt cả ngày. Nếu anh không tới, chỉ sợ nha đầu Vưu Giai sẽ chạy xe đi tìm anh mất.”

Trương Văn Trọng thành thật hồi đáp: “Không có biện pháp, hôm nay là ngày cuối tuần. Ngoài đường kẹt xe liên tục, tôi phải chờ đợi vài tuyến mới có xe đi.”

Vưu Lương nhận thức Trương Văn Trọng đã lâu, nên không cảm thấy kinh ngạc chút nào, mỉm cười nói: “Đến là quý hóa rồi, chúng ta mau vào trong đi thôi. Nếu anh không đến, chỉ sợ hai nha đầu Vưu Giai cùng Vưu Tình kia, sẽ không tuyên bố nhập tiệc sinh nhật ah!”

Nghiêng người vừa nhìn, cuối cùng Vưu Lương đã Lâm Nam đứng ở bên cạnh, hơi ngây ra một lúc. Theo sau Vưu Lương cay mày hỏi: “Anh là ai?”

Hiên nhiên, đối với cái tên diễn viên mới nổi tiếng này, Vưu Lương không có nhận ra.

Vẻ mặt của Lâm Nam càng trở nên xấu hổ, bất quá dù gì hắn cũng là diễn viên, tuy rằng trong lòng tràn ngập một bụng oán khí nhưng lại không có biểu hiện ra ngoài mặt, ngược lại vẫn tươi cười xun xoe, khom lưng cúi đầu nói: “Vưu đại công tử, anh khỏe chứ! Tôi tên Lâm Nam, diễn viên của công ty TNHH &TT; Hải Dự.”

Vưu Lương nghiêng đầu trong chốc lát, mới giật mình nói: “Công ty trách nhiệm hữu hạn và truyền thông Hải Dự? Ách, đây chẳng phải là công ty giải trí của tiểu tử Vưu Văn sao? Anh không đến công ty làm việc, mà chạy tới nơi này làm cái gì?”

Ngay tại lúc, Lâm Nam chuẩn bị giải thích. Thì một gã bảo vệ nhanh chân bước đến bên người Vưu Lương, nhỏ giọng đem chuyện xảy ra lúc trước, kể cho Vưu Lương nghe.

Nhất thời ánh mắt của Vưu Lương nhìn về phía Lâm Nam, liền trở nên thay đổi. Bất quá hắn không phát hỏa ngay, mà phân phó tên bảo vệ, nói: “ Mau đi gọi Vưu Văn ra đây cho ta.”

Một lát sau, Vưu Văn từ bên trong biệt thự chạy ra, đầu tiên khách khí chào hỏi Trương Văn Trọng một chút. Theo sau mới nhìn Vưu Lương dò hỏi: “Đại ca, anh gọi em ra đây, là có chuyện gì cần phân phó sao?”

Vưu Lương giương ngón tay chỉ vào Lâm Nam, hỏi: “Người này tên là Lâm Nam, hắn có phải là diễn viên trong công ty giải trí của chú không?”

Vưu Văn liền gật đầu: “Phải rồi, kĩ thuật biểu diễn của hắn rất không sai, có chuyện gì vậy anh?”

Vưu Lương hừ lạnh một tiếng, cũng không đáp lời. Chỉ để cho tên bảo vệ đem mọi chuyện xảy ra lúc trước, tường thuật lại một lần.

Nhất thời, ngay cả Vưu Văn sắc mặt cũng biến thành khó coi.

“Chuyện này, anh giao cho chú xử lí.” Vưu Lương liếc mắt nhìn Vưu Văn nói. Sau đó cùng Trương Văn Trọng đi vào trong biệt thự.

Lúc này, Lâm Nam cảm giác tựa như bầu trời tư cách đang sụp đổ. Hai chân mềm nhũn muốn khụy xuống mặt đất, vội vàng lôi kéo Vưu Văn, vừa khóc vừa nói: “Nhị thiếu gia! Tôi xin lỗi, tôi van cầu anh, ngàn vạn lần đừng phong sát tôi.”

Vưu Văn nhìn sang người bảo vệ, lạnh lùng phân phó: “Đem tên này quẳng ra ngoài đi. Chỉ cần hắn dám tiến nửa bước vào cổng nhà chúng ta. Vậy thì hãy đánh gãy luôn chân hắn cho ta!”

“Dạ.” Hai gã bảo vệ thân mình cường tráng cao giọng đáp. Một trái một phải xách bổng Lâm Nam lên, ném hắn ra khỏi biệt thự Vưu gia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.