Sau khi ăn bữa sáng xong! Trương Văn Trọng dẫn Vưu Gai đi tới bệnh viện nhân dân huyện Ẩn Ngạc, thăm nom Dương tam tỷ.
Lúc này, sắc trời cũng đã hoàn toàn bừng sáng, từng tia nắng lung linh thản nhiên tản mát ra những quang mang ấm ấp.
Khi Trương Văn Trọng cùng Vưu Giai tiến vào bệnh viện nhân dân huyện
Ẩn Ngạc, thì Dương tam tỷ đã được y tá chuyển từ phòng giải phẫu sang
phòng hồi phục trị liệu. Lúc này Chương Hổ cũng đã tỉnh dậy, đang ngồi
bên cạnh giường bệnh trông nom Dương tam tỷ.
Còn
Dương tam tỷ cũng đã mở mắt, tuy nhiên thần tình của nàng có vẻ khá mệt
mỏi. Nàng nhìn Chương Hổ, mặc dù không lên tiếng nói chuyện, nhưng trong đôi con ngươi không thể che giấu nổi nhu tình mật ý. Trải qua chuyện
này, nàng cũng đã buông xuôi khúc mắc, tuy rằng ngoài miệng không khẳng
định gì, nhưng trong lòng coi như đã tiếp nhận Chương Hổ rồi.
Chứng kiến Trương Văn Trọng cùng Vưu Giai đi vào trong phòng bệnh,
Chương Hổ nhanh chóng đứng dậy, hướng về phía Trương Văn Trọng phát ra
cảm tạ thật tâm, nói: “Bác sĩ Trương, lần này quả thực là phải cảm tạ
anh rất nhiều.”
Dương tam tỷ nằm suy yếu trên giường, cũng tính toán gượng dậy, hướng Trương Văn Trọng nói lời cảm ơn.
Trương Văn Trọng nhận ra ý đồ của nàng, mau chóng nói: “Trạng huống
thân thể cô hiện giờ không nên cử động nhiều. Cứ nằm nghỉ ngơi đi thôi.”
“Phải rồi, Tam tỷ, chị nằm xuống nghỉ ngơi đi.” Vưu Giai nhanh chân
bước tới giường bệnh, cẩn thận vươn tay đỡ Dương tam tỷ nằm xuống.
Đúng lúc này, máy điện thoại của Trương Văn Trọng lại réo chuông,
người gọi tới chính là Tam Si, vì thế hắn liền nói: “Mấy người ở đây trò chuyện nhé! Tôi phải ra bên ngoài nghe điện thoại.” Dứt lời hắn xoay
người đi ra khỏi phòng bệnh.
Đi ra ngoài hành lang
không bóng người, Trương Văn Trọng nhấn nút chuyển liên lạc. Không đợi
cho hắn kịp lên tiếng, thanh âm của Tam Si đã truyền ra từ bên trong tai nghe: “Trương tổ phó, tôi đã đem chuyện giữa anh và Vu Pháp Liên Minh,
báo cáo cho tổ trưởng Đặc Cần Tổ nghe. Trải qua một phen thương thảo, tổ trưởng cùng mấy vị chưởng môn đại phái tu chân liền ra quyết định, tuy
không thể cử nhiều binh lính cùng anh đi Đông Nam Á đối phó với Vu Pháp
Liên Minh, nhưng sẽ trợ giúp anh trên một phương diện nào đó. Thứ nhất,
Đặc Cần Tổ sẽ cử một nhóm Tu Chân giả, âm thầm bảo vệ bằng hữu và người
nhà của anh. Thứ hai, cũng sẽ phái bốn người đi theo anh một chuyến đến
Đông Nam Á. Trên phương diện trang bị, vật chất, Đặc Cần tổ sẽ nỗ lực
thỏa mãn yêu cầu của anh.”
Điều Trương Văn Trọng
muốn, cũng chính là Đặc Cần Tổ sẽ phái Tu Chân giả, thay hắn bảo vệ bằng hữu cùng người nhà, trong đoạn thời gian hắn tới Đông Nam Á. Cho nên
Trương Văn Trọng nói luôn: “Cám ơn, tôi cũng không muốn nói nhiều. Đợi
sau khi tôi trở về, nhất định sẽ cho mọi người một chút hồi báo.”
Năm con độc yêu trong Càn Khôn Hồ, hẳn là cũng đã học tập không sai
biết lắm rồi. Lúc cần thiết, sẽ phân phó bọn chúng luyện đan dược, tặng
cho đám người Đặc Cần Tổ, coi như là trả lại nhân tình.
“Uy, Trương tổ phó, anh nói lời này thực khách khí quá rồi.” Tam Si
cười nói: “Trước kia, anh đã từng giúp chúng tôi không ít việc, muốn hồi báo, cũng là chúng tôi hồi báo cho anh mới đúng.”
Trương Văn Trọng cười khan, nhưng rất nhanh lại nghĩ tới một vấn đề, vội vàng hỏi: “À, ông vừa mới nói, sẽ cử bốn người đi theo tôi đến Đông Nam Á? Chẳng hay là bốn người các ông sao?”
“Ha ha, chúc mừng anh đã đoán trúng rồi. Quả thật là bốn người chúng tôi.” Tam Si
cười nói: “Tôi hiểu anh đang suy nghĩ đến việc gì. Phải chăng anh lo
lắng, bốn người chúng tôi chỉ có tu vi Kết Đan kỳ sẽ không thể hỗ trợ
anh, ngược lại còn gây cản trở cho anh, có đúng không?”
Trương Văn Trọng cười cười, im lặng không lên tiếng. Nhưng đại khái trong lòng hắn cũng là ý tứ này.
Tam Si cười ha ha nói: “Yên tâm đi, Trương tổ phó, tuy rằng bốn người
chúng tôi tu vi không cao, nhưng lần này tuyệt đối sẽ không gây trở ngại cho anh. Bởi vì trưởng bối của chúng tôi đã quyết định, xuất thượng
phẩm pháp bảo cho chúng tôi mang theo. Có pháp bảo trợ lực, bốn người
chúng tôi có thể ngạnh kháng với một hai tên Vu sư Kim Đan kỳ đều không
thành vấn đề. Coi như lúc đó gặp Vu sư Nguyên Anh kỳ, mặc dù đánh không
lại bọn chúng, nhưng muốn chạy thì vẫn là dễ dàng. Huống chi, bốn người
chúng tôi còn am hiểu nhiều sở trường riêng. Tỷ như Quý Mị, tinh thông
dịch dung, tỷ như Vũ Văn Hà, tin thông máy tính, nàng ta là một siêu cao thủ hacker đó!”
Trương Văn Trọng nói: “Như vậy thì
được rồi! Đầu tiên mọi người tới Đông Nam Á thu xếp ổn thỏa trước, hôm
nay tôi sẽ phản hồi Ung Thành giải quyết một số việc riêng, rồi cũng sẽ
đi Đông Nam Á ngay.” Dứt lời, hắn liền chuẩn bị cúp điện thoại.
“Đợi một chút.” Tam Si vội vàng ngăn cản, dò hỏi: “Trương tổ phó, Đông Nam Á nhiều quốc gia thành thị lớn như vậy. Anh không xác định cụ thể
nơi nào sao?”
“Tôi đương nhiên xác định.” Trương Văn
Trọng híp mắt nói: “Cái thần thức của tên Vu sư Nam Dương kia, tựa hồ
đang ở Penang, Malaysia.”
“Penang?” Tam Si trầm ngâm
trong chốc lát, mới nói: “Theo thông tin tình báo chúng tôi nắm giữ, ở
Penang đích thực là có một gã Vu sư tu vi Nguyên Anh kỳ. Tên là Đỗ Mạn,
nghe nói hắn tu luyện tà pháp ma đạo, thường dùng máu người và linh hồn
để làm phép, uy lực vô cùng hung mãnh. Trương tổ phó, anh trêu chọc kẻ
trong Vu Pháp Liên Minh, phải chăng chính là hắn sao?”
Trương Văn Trọng hồi đáp: “Nếu người này đang tu luyện thuật pháp Tu La Tông, như vậy hẳn chính là hắn.”
Tam Si nói: “Được rồi, chuyện tình an bài thân phận ở Penang, liền
giao cho chúng tôi xử lí. Bất quá, Trương tổ phó, anh chỉ có ba ngày
thời gian đuổi theo chúng tôi thôi đó.”
“Ba ngày thời gian ư?” Trương Văn Trọng có chút do dự. Ba ngày thời gian tuy không hề dài, nhưng không ai dám cam đoan, cái tên Đỗ Mạn kia có âm thầm rời
khỏi Penang trong khoảng thời gian này hay không?
Tam Si đoán được nỗi lo trong lòng Trương Văn Trọng, nên nhanh chóng nói:
“Yên tâm đi, Trương tổ phó, người của chúng ta tiềm phục tại cơ sở ngầm ở Penang sẽ giám thị hành tung của Đỗ Mạn chặt chẽ. Một khi hắn rời khỏi
Penang, nhất định sẽ báo cho chúng ta biết ngay lập tức. Đồng thời cũng
cảnh báo nhân viên biên cảnh tăng cường đề phòng, một khi có người của
Vu Pháp Liên Minh nhập cảnh, liền sẽ giữ bọn chúng lại.”
Trương Văn Trọng trầm ngâm, nói: “Vậy thì chiếu theo ông nói mà làm đi.”
Sau khi cúp điện thoại xong, Trương Văn Trọng quay về bên cạnh Vưu
Giai. Buổi trưa, hai người bọn họ đến nhà Bồ Kiến và Ung Cầm ăn cơm hữu
nghị. Đến khoảng hai giờ chiều, liền từ biệt người nhà họ Trương, do
Trần Nguyên Long lái xe đưa tới sân bay Vân Thai Thị, lên máy bay phản
hồi Ung Thành.
Trong thời gian ba ngày kế tiếp,
Trương Văn Trọng dùng Hỗn Độn Lô, luyện chế thêm một số đan dược tăng
cường sức chiến đấu. Ngoại trừ điều này ra, hắn còn dặn dò Tô Hiểu Hồng, trong khi hắn đi vắng, nàng ta sẽ phụ trách chăm sóc linh cư.
....
Ba ngày sau.
Béo hòa thượng, Tam Si, Vũ Văn Hà cùng Quý Mị, nhất tề xuất hiện ở
trước mặt Trương Văn Trọng. Tuy rằng trông họ ăn mặc rất bình thường,
nhưng Trương Văn Trọng liếc mắt một cái đã nhìn ra, toàn bộ trang sức
quần áo bốn người này chưng diện đều là linh khí! Mặc dù phẩm chất không cao lắm, nhưng đa số thắng tiểu số, cho dù thật sự đụng phải cao thủ
Nguyên Anh kỳ, dựa vào cơ số linh khí này, bọn họ vẫn đủ khả năng bỏ
chạy trối chết. Xem ra, tông môn sở thuộc của bọn họ, thật đúng là đã
xuất ra một số tiền vốn khá lớn.
Tam Si tiến lên phía trước, nói: “Trương tổ phó, mọi chuyện cần thiết đã được an bài thỏa
đáng. Chúng ta cũng mau xuất phát thôi.”
Trương Văn
Trọng gật đầu đáp: “Được, chúng ta xuất phát đi.” Dứt lời, hắn cùng bốn
người Tam si chui vào trong một chiếc xe hơi.
Sau khi lên xe, Quý Mị tháo túi xách trên lưng xuống, lấy ra năm chiếc mặt na,
phân phát cho mọi người: “Đây là mặt nạ do Kỳ Môn tông chúng tôi luyện
chế, sau khi mang nó vào liền sẽ thay đổi hình dạng thành một người
khác. Coi như đối phương có tu vi Hóa Thần kỳ cũng không thể nào nhìn
thấu.”
Tiếp đó, nàng lại xuất một xấp tài liệu từ
trong túi xách ra, đưa cho Trương Văn Trọng, nói: “Trương tổ phó, đây là thân phận mới của anh! Là một bác sĩ Đông Y, hoa kiều, tên Lý Diệu Bân. Còn chúng tôi cũng là thân nhân của anh. Phần tư liệu này, bao quát bối cảnh, thói quen, sở thích của Lý Diệu Bân....Tốt nhất trước khi chúng
ta đến Penang, anh nên học thuộc nó.”
Tam Si cũng ở
phía sau lên tiếng: “Lý Diệu Bân này là người sống tại Penang. Nhưng mấy ngày trước hắn đã hồi hương với danh nghĩa trở về tế tổ. Cho nên anh
không cần lo lắng, sẽ có một tên Lý Diệu Bân khác xông ra phá hỏng đại
sự.”
Trương Văn Trọng gật đầu, biểu thị mình đã hiểu
rồi. Theo sau bắt đầu chăm chú ghi nhớ nội dung trong phần tư liệu này.
Rất nhanh sau đó, bọn hắn đã tới sân bay quốc tế Ung Thành, lên chuyên
cơ đặc biệt, âm thầm cất cánh.