Siêu Cấp Tiên Y

Chương 397: Chương 397: Đêm Penang tĩnh lặng




Hiện giờ đang vào mùa đông, nhưng Malaysia là một nước nằm trong vành đai nhiệt đới, cho nên mùa đông lạnh giá, khí hậu lại ẩm ướt nóng bức, cùng mùa hạ tại Ung Thành không sai biệt bao nhiêu.

Năm người Trương Văn Trọng đến sân bay quốc tế Penang, sớm cũng đã đeo mặt nạ do Quý Mị cung cấp, đồng thời vận dụng chân nguyên tự cải tổ thể trạng, biến thành người một nhà Lý Bân Diệu, nhiều năm sinh sống ở Penang. Cho dù hàng xóm thân quen Lý Bân Diệu, cũng đều không thể nhận ra được điểm gì khác thường.

Năm người Trương Văn Trọng vẫy hai chiếc taxi, sau khi bỏ rương hành lý vào trong cốp xe, liền ngồi lên xe, đi tới nhà của Lý Bân Diệu ở Penang.

Đó là một căn nhà hai tầng mang phong cách cổ xưa điển hình ở Đông Nam Á, tầng trệt được cải tạo thành Đông y quán, tầng hai mới dành cho người sinh hoạt. Khi năm người Trương Văn Trọng bước xuống taxi, thì bà con hàng xóm đã niềm nở chào hỏi bọn hắn. Lý Bân Diệu không chỉ có y thuật tốt, mà thái độ làm người cũng phi thường hòa thuận, cho nên hắn có rất nhiều bạn bè.

Trên con đường này, phần lớn đều là người Hoa sinh sống. Ở Malaysia, hoặc cụ thể hơn là ở Penang, dân cư người Hoa cũng chiếm đa số. Tại đây, Anh ngữ, Hán ngữ, Mã Lai ngữ đều được coi là những ngôn ngữ thông dụng.

Sau khi lên tầng hai của căn nhà. Béo hòa thượng liền xoay người đóng chặt cửa lại, còn Tam Si thì dồn chân nguyên vào hai mắt, kiểm tra tình huống xung quanh một vòng, mới nói: “Đã kiểm tra hết rồi! Trong căn nhà này, không thấy có trang bị nghe lén, cũng không có camera giám thị hay trận pháp linh tinh. Coi như chúng ta được an toàn rồi.”

Trương Văn Trọng chỉ vào mấy rương hành lý, nhìn Quý Mị phân phó: “Đem mấy thứ đặc sản này đi biếu hàng xóm chung quanh đi. Nhớ kĩ thân phận lúc này của cô, ngàn vạn lần đừng tạo ra sơ hở.”

“Yên tâm, chúng tôi đều đã trải qua huấn luyện tương quan rồi.” Quý Mị đáp lời ứng, theo sau cầm mấy món đặc sản trong rương hành lý, mang đi biếu bà con hàng xóm.

Còn Vũ Văn Hà thì mang laptop ra, khởi động máy đăng nhập hòm thư. Những văn kiện trong hòm thư, thoạt nhìn rất bình thường, cùng bưu kiện quảng cáo linh tinh không có khác gì nhau. Bất quá, trải qua phương pháp phiên dịch đặc thù của Vũ Văn Hà, rốt cuộc cũng đã có nội dung thấu triệt.

Vũ Văn Hà nói: “Trương tổ phó, cơ sở ngầm của chúng ta tiềm phục tại Penang vừa phát ra tình báo mới nhất: thành viên của Vu Pháp Liên Minh hai ngày qua liên tục đến Penang, nhiều khả năng bọn chúng đang có âm mưu lớn. Nhưng đáng tiếc, nhãn tuyến của chúng ta không thể tới gần cứ điểm mà thành viên Vu Pháp Liên Minh tập trung. Cho nên không biết được ý đồ cụ thể của bọn chúng, đến tột cùng là cái gì.”

Béo hòa thượng cau mày, lo lắng suy đoán nói: “Không phải tin tức chúng ta tiềm nhập vào Penang đã bị lộ ra ngoài chứ?”

“Nếu tin tức nhóm chúng ta tiềm nhập vào Penang bại lộ, đám thành viên của Vu Pháp Liên Minh tựu sẽ không nghênh ngang chạy tới Penang như vậy đâu. Hơn nữa, khi chúng ta bước xuống máy bay, hẳn là sẽ gặp phải tập kích mới đúng. Như thế nào còn nhàn rỗi về đây chứ.” Trương Văn Trọng lắc đầu phủ định suy đoán của Béo hòa thượng. Theo sau lại nhìn Vũ Văn Hà nói: “Có biết thành viên của Vu Pháp Liên Minh đến bao nhiêu người không?”

Vũ Văn Hà dùng phương thức gửi bưu kiện quảng cáo vào mail, liên lạc với cơ sở ngầm tiềm phục tại Penang, trao đổi một phen xong, mới hồi đáp: “Căn cứu theo tình báo quan sát. Trước mắt đã có hai trăm thành viên của hội Vu Pháp Liên Minh đến Penang. Về phần thực lực bọn họ mạnh yếu ra sao thì không tìm hiểu được. Bất quá, theo suy đoán của tổ chức, trong những ngày kế tiếp còn khoảng hơn trăm thành viên Vu Pháp Liên Minh đến Penang nữa. Hẳn đó mới chính là Vu sư nhất lưu, hiện thân ở giờ khắc cuối cùng.”

Tam Si khiếp sợ há hốc miệng, hồi lâu sau mới phun ra một câu: “Lão thiên gia ah! Thành viên của Vu Pháp Liên Minh tề tựu đông đủ như vậy, rốt cuộc là bọn chúng muốn làm gì cái gì đây? Chẳng lẽ chỉ vì Trương tổ phó mà xuất động nhiều binh mã như vậy sao?”

“Nếu thành viên của Vu Pháp Liên Minh tụ tập về hết Penang, vậy thì chẳng phải chúng ta sẽ không có cơ hội giải quyết Đỗ Mạn sao?” Vũ Văn Hà cùng Béo hòa thượng nhíu mày trầm tư. Vốn bọn hắn nghĩ rằng, Đỗ Mạn thân chỉ là Vu sư Nguyên Anh kỳ, coi như thủ hạ ở bên cạnh, tối đa cũng chỉ có chục mạng mà thôi. Dưới tình huống đó, năm người Trương Văn Trọng vẫn có thể xử lí Đỗ Mạn êm đẹp.

Nhưng hiện giờ, ở Penang xuất hiện thêm mấy trăm Vu sư, ngoài tu vi Nguyên Anh kỳ, thậm chí có cả Hóa Thần kỳ. Dưới tình huống này muốn thu dọn Đỗ Mạn, quả thực chính là khó như tìm đường lên trời.

Thế nhưng Trương Văn Trọng không hề lo lắng, ngược lại vẫn cười nhạt nói: “Cơ hội không phải ngồi đợi, mà là do chính mình sáng tạo ra nó. Hơn nữa, thành viên Vu Pháp Liên Minh tụ tập về Penang không phải là rất tốt sao? Chúng ta có thể tung một mẻ lưới tóm gọn cả ổ! Dưới tình huống trước mắt xem ra, thành viên của Vu Pháp Liên Minh chưa biết chúng ta đã tiềm nhập vào Penang. Chúng ta ở trong tối, bọn họ ngoài ánh sáng, nhất là sẽ có cơ hội giải quyết bọn họ thôi! Hỏi nhãn tuyến xem, thành viên Vu Pháp Liên Minh đến tột cùng là tụ tập ở căn biệt thự ven biển nào? Đêm hôm nay, chúng ta sẽ đi thăm dò địa hình.”

Lúc này Quý Mị đã phân phát xong đặc sản cho hàng xóm. Một lần nữa quay về, đúng lúc nghe thấy Trương Văn Trọng tuyên bố, lập tức móc một tấm phù hiệu từ trong túi quần ra, giơ lên cao nói: “Ủa? Đêm hôm nay muốn đi thăm dò địa hình sao? Như vậy tấm phù này nhất định sẽ có tác dụng.”

Tam Si tiếp nhận tấm phù trong tay nàng, tò mò hỏi: “Di, kí hiệu thật cổ quái. Quỷ muội, đây là loại phù gì thế?”

“Đây là Tàng Thân Phù, do Kỳ Môn Tông luyện chế. Sau khi sử dụng, thân mình có thể hòa tan vào không khí. Cho dù cao thủ Hóa Thần kỳ cũng không phát hiện ra được. Bất quá, một khi người sử dụng vận khởi chân nguyên, Tàng Thân Phù liền cũng mất đi hiệu lực, khiến cho người sử dụng bại lộ thân phận.”

Trương Văn Trọng liếc mắt nhìn tấm phù, gật đầu nói: “Không nghĩ ra, Kỳ Môn Tông cư nhiên còn có người am hiểu luyện chế Tàng Thân Phù. Có được nó, đêm hôm nay chúng ta đi thăm dò địa hình tự nhiên cũng dễ dàng hơn nhiều.”

....

Thời gian trôi đi rất nhanh, chẳng bao lâu sau sắc trời đã dần dần hôn ám.

Mùa đông, chính là mùa thịnh vượng du lịch tại Penang, mà ban đêm không có mặt trời thiêu đốt, gió từ ngoài biển xuy xuy lùa vào đất liền, quả thực khiến cho tinh thần người ta sảng khoái mát mẻ không thôi. Cho nên, tuy lúc này đã là nửa đêm, nhưng đèn điện trên phố phường Penang vẫn bật sáng chưng, du khách đi qua đi lại đông đúc.

Năm người Trương Văn Trọng hiện giờ đã âm thầm tiến đến cứ điểm, nơi những thành viên của Vu Pháp Liên Minh tụ tập. Bọn họ cũng sử dụng Tàng Thân Phù, làm cho thân hình và khí tức hòa tan vào hoàn cảnh xung quanh.

Cứ điểm là một trang viện tư gia có diện tích rất lớn, nằm gần bờ biển. Trong trang viên trồng vô số cây trái thực vật nhiệt đới, che khuất tầm mắt từ bên ngoài nhìn vào trong. Chỉ mơ hồ nghe thấy tiếng huyên náo ầm ĩ truyền ra từ bên trong trang viện.

Trương Văn Trọng quan sát tình huống chung quanh vài lần, rồi mới ngoảnh mặt nhìn bốn người nói: “Các vị ở đây tiếp ứng cho tôi! Một mình tôi xâm nhập dễ dàng thành công hơn. Nhiều người vào quá cũng không phải biện pháp hay.”

Béo hòa thượng lo lắng nói: “Trương tổ phó, một mình anh vào liệu có ổn không?”

Trương Văn Trọng mười phần tin tưởng nói: “Yên tâm đi.” Dứt lời, hắn lập tức nhảy vào trong bờ tường rào của khu trang viện.

Bốn người béo hòa thượng ở bên ngoài chờ đợi hơn một giờ đồng hồ, mới nghe thấy thanh âm nhỏ như tiếng muỗi kêu của Trương Văn Trọng, vang lên bên tai: “Tôi đã quay lại rồi.”

Đầu tiên bốn người Béo hòa thượng hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh liền nghĩ, Trương Văn Trọng đang sử dụng Tàng Thân Phù không trông thấy rõ hắn cũng là bình thường. Tiếp đó giảm thấp thanh âm dò hỏi: “Tình huống bên trong thế nào rồi?”

Trương Văn Trọng nói: “Ngoại trừ hai tên Vu sư Hóa Thần kỳ, còn có năm tên Vu sư Nguyên Anh kỳ cùng hai mươi bốn tên Vu sư Kim Đan kỳ. Nhưng kì quái chính là, tôi không có nhìn thấy bóng dáng của Đỗ Mạn đâu, phỏng chừng hắn đang trốn ở một nơi bí mật nào đó.”

Mặc dù trước khi hành động, cả nhóm đã lường trước tình huống này rồi. Bất quá, sau khi nghe Trương Văn Trọng thông báo ra quân số, trong lòng bọn hắn vẫn tràn ngập khiếp sợ như cũ: “Vậy phải làm sao bây giờ?”

Trương Văn Trọng bình tĩnh nói: “Bọn chúng tuy nhiều người nhưng lại ở ngoài sáng. Chúng ta có thể áp dụng chiến thuật đánh du kích, làm suy yếu từng bộ phận lực lượng của bọn chúng. Suỵt, nhìn kìa...nhóm đầu tiên đã xuất hiện.”

Nhất thời bốn người Béo hòa thượng ngoảnh mặt nhìn về phía cổng lớn của trang viện. Rõ ràng trông thấy tám thân ảnh đi ra khỏi trang viên.

Mặc dù không thể vận dụng chân nguyên, nhưng cả nhóm liếc mắt qua một cái vẫn nhận ra, tám người này đều là Vu sư, trong đó sáu người có tu vi Kết Đan kỳ, hai tên khác thì là Vu sư Kim Đan kỳ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.