Những lời này của hắn, làm Vô Âm ngạc nhiên sửng sốt.
Bởi vì nàng thật sự chưa từng nghe qua, từ xưa đến nay có bác sĩ nào có thể đồng loạt chữa bệnh cho trăm người.
Trong lòng Vô Âm tràn đầy nghi hoặc, vẻ mặt hiếu kỳ hỏi: “Trương thí
chủ, anh xác định mình không phải đang nói đùa chứ? Anh thực sự có thể
trong cùng thời gian chữa bệnh cho trăm cao thủ các phái? Đây thật sự
làm kẻ khác khó có thể tin, anh dự định làm như thế nào?”
Hắn mỉm cười hồi đáp: “Dùng hạo nhiên lôi đình hành châm, dùng thần
thức mạnh mẽ khống chế, có thể chữa trị cho trăm người đang rơi vào ảo
cảnh.”
Vô Âm sửng sốt, vùng lông mày cau lại, hỏi: “Hạo nhiên lôi đình? Ở đâu ra sấm sét?”
Hắn không trả lời câu hỏi của Vô Âm, mà dương tay lấy ra Thiên Lôi Lệnh từ bên trong Càn Khôn Hồ.
Tuy rằng hình dáng Thiên Lôi Lệnh cũng không có gì đặc biệt, nhưng Vô
Âm cũng không thấy lạ, mà nhạy cảm nhận ra được linh lực thật mạnh ẩn
chứa trong Thiên Lôi Lệnh, không khỏi kinh ngạc nói: “Đây là pháp bảo
gì? Thật mạnh đại, lôi lực thật tinh thuần.”
Hắn cũng không giấu diếm Vô Âm, nói thẳng: “Đây là Thiên Lôi Lệnh, tiên khí tứ
phẩm.” Lập tức ném về phía trước, Thiên Lôi Lệnh cỡ bàn tay lập tức rời
tay bay ra giữa không trung, từ từ xoay tròn lên.
Nương theo sự xoay tròn, lôi điện màu tím từ trong Thiên Lôi Lệnh phóng
ra, giống như một con rồng có sừng, giương nanh múa vuốt quay quanh bốn
phía Thiên Lôi Lệnh, hướng mọi người biểu diễn sự uy nghiêm cùng dữ tợn.
Tay phải hắn kháp pháp quyết, chỉ vào Thiên Lôi Lệnh đang xoay tròn, quát: “Bắc cực khu tà viện tả phán quan nhan chân khanh.”
Nương theo tiếng quát của hắn, từng đạo lôi điện màu tím vây quanh
Thiên Lôi Lệnh tức thì quay về, ngay sau đó, quang vựng màu tím chói mắt từ trong Thiên Lôi Lệnh ngăm đen phóng ra, ở giữa không trung ngưng tụ
thành hình, biến thành một lão giả hình dáng cao gầy, đầy người chính
khí, dáng dấp tiên phong đạo cốt. Chính là thư pháp gia kiệt xuất thời
Đường, người sáng tạo thư pháp Nhan Thể, Nhan Cân trong Nhan Cân Liễu
Cốt, Lại Bộ thượng thư, thái tử thái sư, Phong Lỗ quận công Nhan Chân
Khanh.
Ngày xưa Nhan Chân Khanh vốn nghiên cứu đạo
gia điển tịch, trong công vụ, đi thăm tiên sơn tiên sư. Hắn lưu lại
nhiều bản thư pháp, cũng có liên quan tới đạo gia, càng đạt được “Thư
Đạo tương thông”, “Đạo nghệ hợp nhất” cảnh giới. Mà cái chết của hắn,
cũng được cho rằng là thi giải đăng tiên, trong nhiều tư liệu lịch sử
điển tịch, đều có ghi chép hắn hiển thánh thông linh. Mà bên trong Lịch
Đại Chân Tiên Thể Đạo Thông Giám, Bạch Ngọc Thiềm còn điểm trong Lôi Bộ
thiên đình chức quan của Nhan Chân Khanh: Bắc Cực Trừ Tà Viện Tả Phán
Quan, phụ trách khu ác quỷ tà ma.
Mà lúc này sở dĩ
hắn chọn trong Lôi Bộ chúng thần triệu hồi phân thân của Nhan Chân
Khanh, là bởi vì hắn không chỉ là Bắc Cực Trừ Tà Viện Tả Phán Quan, phụ
trách chức vụ khu trừ ác quỷ tà ma, càng là bởi vì hắn tinh thông y đạo, nếu phối hợp hai người, so sánh với các Lôi Bộ chúng thần khác không
tinh thông y thuật, phải tốt hơn nhiều, cũng có thể giúp cho những cao
thủ đang lâm vào ảo cảnh chữa trị bệnh tình.
Ngay lúc chân thân của Nhan Chân Khanh xuất hiện, tay phải hắn kháp pháp quyết liền biến đổi, sau đó quát: “Hóa Lôi Vi Châm.”
Nhan Chân Khanh đang huyền phù trên không trung, tư thái ưu nhã hào
hiệp vung tay áo, chỉ thấy từng sợi điện quang màu tím từ trong ống tay
áo hắn phóng ra, lại hóa thành một bút lông sói ngay trước người hắn.
Tay phải Nhan Chân Khanh chụp lấy bút lông sói, ngay trong hư không viết lên.
Theo bút lông sói trong tay Nhan Chân Khanh vũ động, từng đạo sấm sét
trong hư không ngưng tụ thành hình, hóa thành hạo nhiên chính khí đầy
khí thế, trở thành văn tự mạnh mẽ làm kẻ khác chỉ biết ngưỡng vọng mà
không dám nhìn thẳng.
Lúc này Nhan Chân Khanh đang viết, chính là bản văn chương nổi danh trong thư pháp lịch sử - Tranh Tọa Vị Thiếp.
Khi Tranh Tọa Vị Thiếp được viết hoàn tất, Nhan Chân Khanh lại giơ tay lên, thu hồi bút lông sói do lôi điện biến hóa thành, lại hướng Tranh
Tọa Vị Thiếp do quang mang lôi điện ngưng tụ mà thành thổi ra một hơi,
quát nhẹ một tiếng: “Lôi Tự Hóa Châm.”
Theo một tiếng quát nhẹ của Nhan Chân Khanh, Tranh Tọa Vị Thiếp mỗi một nét vẽ tự động hóa giải du động lên, hóa thành tử sắc điện châm thật hoa mỹ.
“Khứ.” Tay phải Trương Văn Trọng kháp pháp quyết vung lên, nhẹ giọng quát.
Dưới thần thức cường đại của hắn điều khiển, điện châm giống như mưa
bụi hợp thành cơn mưa xối xả thanh thế kinh người trút xuống trên trăm
cao thủ đang rơi vào ảo cảnh.
Tốc độ điện châm cực
nhanh, hơn trăm cao thủ rơi trong ảo cảnh tuy rằng đã nhận ra sự tồn tại của nó, nhưng còn chưa kịp né tránh đã bị điện châm bắn tới đâm vào
huyệt Quan Nguyên, Thần Khuyết, Khí Hải, Túc Tam Lý.
Làm xong tất cả, hắn xoay người lại, nhìn Vô Âm đang ngây người nói: “Kế tiếp tôi cần toàn lực vận chuyển thần thức, khống chế điện châm do lôi
điện biến thành, dùng Âm Dương Long Hổ châm hành châm. Trong quá trình
này nếu bị bên ngoài ảnh hưởng, sẽ trị liệu thất bại. Cho nên tôi hi
vọng sư thái có thể giúp tôi hộ pháp.”
Vô Âm phục hồi lại tinh thần, gật đầu đáp: “Không thành vấn đề, giao cho tôi. Tôi bảo
chứng tuyệt không để chuyện gì ảnh hưởng anh.”
Vị cao thủ vừa tỉnh lại khi nãy cũng vội mở miệng nói: “Tôi cũng sẽ giúp hộ pháp.”
“Làm phiền các vị.” Nói một câu, hắn lại khoanh chân ngồi, nhắm mắt rải thần thức ra ngoài.
Trong khoảnh khắc, thần thức tản ra, giống như bàn tay vô hình nắm lấy điện châm dùng Âm Dương Long Hổ châm giúp hơn trăm cao thủ hành châm.
Cùng lúc đó, bên ngoài phòng, ngũ ma dùng thuật tàng nặc Lệ Yểm truyền cho, cũng xuyên thấu qua vách tường bị một đao bổ ra, đem chuyện xảy ra bên trong thu hết vào đáy mắt.
Ngũ ma thừa dịp Tiêu
Chấn bổ vách tường kịp thời trốn ra ngoài. Mà Tiêu Chấn vừa lĩnh ngộ
Trường Giang Tam Điệp Lãng đao pháp cũng chấn động ma lực trong cơ thể
bọn hắn làm hỗn loạn. Dù sao bọn hắn vừa mới rơi vào ma đạo, thu được ma lực cường đại trong thời gian quá ngắn, cho nên đối với việc khống chế
ma lực cũng không thành thạo. Bất qua sau thoáng điều dưỡng, bọn hắn đã
khôi phục lại bình thường. Đồng thời còn tăng mạnh sự khống chế đối với
ma lực.
Nhưng cũng vì điều dưỡng, nên bọn hắn không
thể ngăn cản Trương Văn Trọng dùng lôi lực hóa châm, giúp hơn trăm cao
thủ đang rơi vào ảo cảnh chữa bệnh.
Lúc này ngũ ma nhìn thấy tình thế biến hóa, không khỏi cùng nhíu mày.
Nhìn cao thủ Linh Xu phái vừa thoát khỏi ảo cảnh, Trình Văn Lộ khiếp
sợ mở to mắt nhìn, thanh âm run lên nói: “Ta không có nhìn lầm chứ? Châm cứu…không ngờ có thể phá giải Tu La Luyện Ngục mị hoặc của năm chúng ta liên thủ? Thật là không thể tin nổi đi?”
“Trương Văn Trọng này không ngờ có thể triệu hồi ra một người có thể điều khiển lôi điện, dùng lôi đình hóa châm chữa trị cho hơn trăm người tu chân…” Nam
tử họ Nghiêm lúc này vẻ mặt khiếp sợ, cảm thán tự đáy lòng: “Cùng người
như vậy làm kẻ địch, quả nhiên là chuyện làm kẻ khác khiếp sợ.”
Trình Văn Lộ nghe những lời này dĩ nhiên không hài lòng, quay đầu lại
trừng mắt: “Nghiêm Văn Quảng, sao ngươi có thể nâng uy phong người khác, diệt chính chí khí của mình?”
Đối với những đồng bọn chuyên bỏ đá xuống giếng, Nghiêm Văn Quảng không có chút hảo cảm, hừ
lạnh nói: “Ta chỉ nói sự thật mà thôi.”
“Được rồi, đã đến lúc nào rồi, hai người còn có tâm tình đấu võ mồm?” Tào Minh cau
mày, nhẹ giọng quát: “Nếu còn mặc kệ, không áp dụng hành động, đợi khi
Trương Văn Trọng cứu tỉnh hơn trăm người tu chân kia, tình thế sẽ cực kỳ bất lợi với chúng ta. Cho đến lúc đó kế sách của chúng ta không chỉ
thất bại, còn chôn luôn tính mạng ở chỗ này. Cho nên chúng ta phải nắm
chặt thời gian, chém giết hắn trước khi bọn họ tỉnh lại.”
Câu nói của Tào Minh làm tứ ma liên tục gật đầu.
Tào Minh lại bổ sung: “Họ Trương này muốn dùng lực một mình điều khiển nhiều điện châm như vậy, cùng một thời gian chữa bệnh cho hơn trăm
người, sẽ không còn tinh lực dư thừa ứng phó chúng ta tập kích. Cho nên
chúng ta chỉ cần giết chết ni cô cùng tên trung niên kia, là có thể giết hắn dễ dàng, đối với chúng ta mà nói đây cũng là cơ hội để giết hắn.”
Đôi mắt tứ ma đồng thời phát sáng.
Trình Văn Lộ rút cây roi đầy gai nhọn trong khói đen, nhe răng cười
nói: “Đã như vậy chúng ta còn chờ cái gì? Lên đi, giết hắn.”
“Giết hắn.” Tứ ma phụ họa, đều lấy ra một kiện binh khí tiện tay, giấu trong bóng tối, lặng yên đánh về phía Trương Văn Trọng.