Khi đám cao thủ Hoa Gian phái, Ba Sơn tiêu gia cùng Liễm Sơn kiếm tông
đang hành châm trị thương, thì Vô Âm cũng theo chiếc tăng bào màu xám,
móc ra một chiếc bình bạch ngọc tạo hình cổ xưa.
Nàng khẽ nghiêng miệng chiếc bình xuống, nhất thời một cỗ chất lỏng màu xanh thẳm như bảo thạch, ở bên trong ngọc bình tuôn chảy ra. Giọt nước này
rơi xuống sàn nhà phòng triển lãm, nháy mắt liền biến mất không còn nhìn thấy tăm hơi bóng dáng gì nữa.
Sau khi nhỏ vài giọt
chất lỏng màu xanh thẳm, Vô Âm liền thu hồi chiếc ngọc bình, khoanh chân ngồi ở bên cạnh Trương Văn Trọng, tay vân vê chuỗi phật châu, trong
miệng lẩm bẩm niệm tụng kinh văn chú ngữ.
So sánh
cùng Vô Âm, thì vị cao thủ Linh Xu phái cũng đứng gần Trương Văn Trọng,
trông có vẻ khẩn trương hơn rất nhiều, không chỉ đem pháp bảo của mình
xuất ra, mà đồng thời còn mở to hai mắt quan sát tình huống bốn phía
xung quanh.
Thấy vị cao thủ Linh Xu phái quá mức khẩn trương, Vô Âm mỉm cười mở miệng nói: “Ngươi không cần phải khẩn trương
như vậy! Ta đã dùng nước Dương Chi Cam Lộ...bày ra một cái trận pháp ở
trong gian phòng này. Nếu Ngũ Ma kia nấp ở phía xa thì cũng thôi, nhưng
nếu bọn chúng dám quay về gian phòng này nữa, thì nhất định sẽ bị trận
pháp của Dương Chi Cam Lộ phát hiện ra.”
Cao thủ Linh Xu phái cố gắng nặn ra một nụ cười miễn cưỡng xem như đã hiểu, bất quá
tâm tình khẩn trương của hắn lại không hề phai nhạt đi chút nào.
Thấy tình cảnh này, Vô Âm cũng không muốn nhiều lời, chỉ nhỏ giọng niệm ra một tiếng phật hiệu.
Bất quá, đúng lúc này dị thượng lại phát sinh ra!
Trong gian phòng triển lãm số năm, nguyên bản trên sàn nhà đang trống
rỗng, bỗng dưng dâng lên một cỗ ba đào mãnh liệt, đến giữa không trung
thì hóa thành năm đạo thủy tiễn, lấy tốc độ cực nhanh, phân biệt bắn về
năm phương vị bất đồng ở trong gian phòng.
Năm phương vị này, chính là nơi Ngũ Ma dùng thuật ẩn thân, xâm nhập vào. Bọn chúng như thế nào cũng không ngờ được, thuật ẩn thân học từ Lệ Yểm, đã qua
mắt được rất nhiều tu chân giả, thế nhưng ở một khắc này, lại bị người
ta hóa giải dễ dàng như thế.
“Mẹ kiếp, nơi này có mai phục!”
“Hành tung đã bại lộ, không thể nào đánh lén được nữa, phải thay đổi sách lược, áp dụng tiến công!”
Năm ngọn thủy tiễn dùng tốc độ quá nhanh để đánh úp lại, đám người
Trình Văn Lộ, Tào Minh căn bản là không kịp tránh né, chỉ có thể vận
chuyển ma lực trong tiếng giận dữ, dùng ma khí trong tay nghênh đón năm
ngọn thủy tiễn kia đánh tới.
“Các ngươi quả nhiên đã xuất hiện...”
Ngay khi ba đào dậy sóng nổi lên, thì Vô Âm đang ngồi khoanh chân,
niệm tụng phật hiệu, cũng vung tay, ném chuỗi Phật Châu ở trong tay đi
ra ngoài.
Chuỗi phật châu vừa rời khỏi tay Vô Âm, lập tức liền tản mát ra đạo đạo kim quang chói mắt. Giống như những ngôi
sao băng cỡ nhỏ, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai, phân biệt theo phương vị ngũ ma Trình Văn Lộ mà đánh tới.
Vị cao
thủ Linh Xu phái kia, phản ứng tương đối chậm hơn một chút, nhưng khi
hắn nhìn thấy dị biến phát sinh, liền ném pháp bảo trong tay về phía ngũ ma Trình Văn Lộ, tâm tình kích động rít gào nói: “Năm tên nhãi nhép các ngươi, tới đúng lúc lắm, xem đạo gia sẽ hàng phục các ngươi như thế nào đây!”
Bất tri giác, những thanh âm nổ mạnh vang vọng liên miên không dứt ở bên trong gian phòng, chấn cho mọi người phải đau đầu hoa mắt.
Tuy rằng tình huống đi đánh lén, lại sa vào bẫy của người ta, làm cho ngũ ma Trình Văn Lộ cảm thấy phi thường
ủy khuất, nhưng bọn chúng hiểu rõ tình cảnh nguy hiểm như thế nào, cho
nên lúc này đều xuất ra toàn bộ thực lực, không chỉ ngăn chặn thế công
của Vô Âm cùng vị cao thủ Linh Xu phái kia, mà đồng thời còn lấy tốc độ
cực nhanh không giảm đánh về phía Trương Văn Trọng, dùng phương thức này để hóa giải tình cảnh bất lợi trước mắt.
Trong chớp
mắt công phu, ngũ ma Trình Văn Lộ liền phóng tới trước người Trương Văn
Trọng, huy động vũ khí trong tay, định dùng sát chiêu đánh chết Trương
Văn Trọng.
Lúc này, pháp bảo của vị cao thủ Linh Xu
phái đều bị ngũ ma Trình Văn Lộ hủy diệt nát vụn, tuy hắn vẫn đang không ngừng vận khởi linh lực thi triển đạo thuật tiến công, nhưng thu được
hiệu quả cũng không rõ ràng lắm. Bởi Âm Khí Hắc Vụ Giáp bao phủ ở trên
người ngũ ma Trình Văn Lộ, cũng không phải bị công phá dễ dàng như vậy!
“Đạo gia ta liều mạng cùng các ngươi!”
Chứng kiến thế công của mình không có bao nhiêu hiệu quả, đồng thời
còn nhìn thấy ngũ ma Trình Văn Lộ đã muốn nhào tới trước người uy hiếp
Trương Văn Trọng. Vị cao thủ Linh Xu phái kia hai mắt đục ngầu, hung
hăng rít lên một tiếng, liền định thiêu đốt Nguyên Anh của mình, xuất ra một chiêu đồng quy vu tận.
Bất quá, cao thủ Linh Xu
Phái chưa kịp động thủ, thì Vô Âm liền từ trong tăng bào lấy ra một
chiếc mõ. Chiếc mõ này nhìn rất bình thường, nhưng kỳ thực nó lại là
pháp bảo thuộc cấp bậc Tiên Khí, ném lên giữa không trung, hai tay Vô Âm hợp thành hình chữ thập, dùng Phạn ngữ ngâm nga niệm tụng ra kinh văn.
Ở dưới tiếng Phạn ngữ này, chỉ thấy theo tiếng mõ phát ra từng luồng
kim quang, hóa thành một chiếc chuông mờ ảo, đem Trương Văn Trọng, Vô Âm cùng vị cao thủ Linh Xu phái kia, bao phủ ở bên trong.
“Đinh...đinh...đinh...đinh...đương...”
Năm thanh âm đinh tai nhức óc liên tiếp vang lên. Đây chính là do thế
công của ngũ ma Trình Văn Lộ, bị chiếc chuông ảo ảnh kim quang này ngăn
chặn.
Trong lúc niệm tụng Phạn ngữ, Vô Âm cũng dùng
phép truyền âm nhập mật, nói với tên cao thủ Linh Xu phái kia: “Chỉ cần
Quan Âm Chung không bị phá hủy, thì ngũ ma ở bên ngoài cũng không cách
nào gây tổn thương đến cho chúng ta. Hiện giờ, ta sẽ thúc giục chân
nguyên niệm tụng kinh văn, để duy trì Quan Âm Chung. Còn ngươi, thì sẽ
thi triển đạo thuật, coi như không làm gì được ngũ ma, nhưng vẫn có thể
khiến cho bọn chúng phân tâm, không thể toàn lực tiến công Quan Âm Chung này là được rồi.”
“Hiểu rồi.” Cao thủ Linh Xu phái
lên tiếng đáp ứng. Theo sau bất chấp thân thể đang mệt mỏi, lập tức dựa
theo lời Vô Âm phân phó, thi triển ra đạo thuật quấy rối đám ngũ ma ở
bên ngoài Quan Âm Chung.
Bên ngoài Quan Âm Chung, ngũ ma Trình Văn Lộ, Tào Minh cũng là phi thường giận dữ.
Mắt thấy sắp sửa giết chết được Trương Văn Trọng rồi, thế nhưng lại
xuất hiện một kiện pháp bảo phòng ngự cấp bậc Tiên Khí, ngạnh sanh sanh
ngăn chặn thế công của bọn chúng. Gặp phải tình huống như thế này, đừng
nói là ngũ ma Trình Văn Lộ, cho dù đổi thành người khác, chỉ sợ cũng sẽ
có phản ứng giống như bọn chúng mà thôi.
Đảo mắt nhìn Quan Âm Chung đang tản mát ra kim quang mờ ảo, Trình Văn Lộ hít sâu vào một hơi, cau mày nói: “Lực phòng ngự của chiếc chuông này rất cường
đại. Chúng ta có dốc toàn lực xuất ra một kích, cũng chỉ khiến cho kim
quang của nó giảm bớt đi vài phần mà thôi...”
Nghiêm
Văn thì liếc mắt nhìn Vô Âm đang ngồi gõ mõ ở bên trong Quan Âm Chung:
“Ảo ảnh kim quang này, chỉ sợ là do pháp bảo cấp Tiên Khí tạo thành a!
Mà cái tiểu ni cô đang ngồi tụng kinh kia, tu vi cũng không thấp. Lấy
năng lực của chúng ta, muốn liên thủ công phá chiếc chuông này cũng
không phải khó, nhưng sẽ cần hao phí một khoảng thời gian dài. Nếu gã
tiểu tử họ Trương kia, trị liệu xong cho hơn trăm tu chân giả đúng lúc,
thì chúng ta sẽ rơi vào cảnh bao vây trùng trùng, lúc đó có muốn chạy
cũng không thể nào thoát nổi...”
Tào Minh thần tình
xanh mét nói: “Nhất định phải nghĩ biện pháp, công phá chiếc chuông này
trong thời gian ngắn nhất mới được!”
Ngũ ma trong
lòng đều hiểu, tất phải công phá chiếc Quan Âm Chung này. Nhưng lấy năng lực trước mắt của bọn hắn, muốn làm được chuyện này cũng là phi thường
khó khăn...
Ngay khi ngũ ma Trình Văn Lộ đang khổ não tính kế, thì một cái thanh âm lạnh lùng băng sương, khiến cho huyết
mạch của bọn chúng phải đông cứng lại, đột nhiên vọng lên ở bên tai:
“Phế vật! Năm đứa các ngươi đúng là một lũ phế vật, ngay cả một chuyện
cỏn con này đều không làm nổi.”
Ngũ ma Trình Văn Lộ tự nhiên là hiểu rõ, cái thanh âm này chẳng phải của ai khác, mà chính là thanh âm của Lệ Yểm.
Sắc mặt ngũ ma, nháy mắt liền trở nên trắng bệch, bởi vì bọn chúng
biết, dưới cơn thịnh nộ, Lệ Yểm sẽ trừng phạt bọn chúng như thế nào.
Trong lúc ngũ ma tâm tình lo lắng không yên, thì thanh âm của Lệ Yểm lần thứ hai truyền vào trong tai bọn chúng: “Ta cho các ngươi một cơ hội
lập công chuộc tội nữa. Hiện giờ, ta sẽ thay các ngươi phá hủy chiếc
Quan Âm Chung này. Bất quá, sau khi ta phá hủy nó xong, ta muốn các
ngươi phải xông lên tiêu diệt Trương Văn Trọng ngay lập tức! Các ngươi
có làm nổi không?”
“Làm được!” Ngũ ma liên tục hồi đáp không ngừng.
“Tốt!” Đối với câu trả lời của ngũ ma, Lệ Yểm tương đối thỏa mãn. Sau
khi cười quái dị hai tiếng, nó hung hăng đề cao thanh âm, gào rít nói:
“Hiện giờ, ta sẽ cho các ngươi nhìn xem, ta phá hủy chiếc Quan Âm Chung
này như thế nào!”
Ngay khi thanh âm của Lệ Yểm vừa
dứt, thì một con giao long do huyết quang cùng hắc vụ tạo thành, đột
nhiên từ góc phòng gào rít bay ra, giương nanh múa vuốt bắn thẳng đến
chiếc Quan Âm Chung của Vô Âm.
Oanh!
Tiếng nổ giống như sơn băng địa liệt nhất thời bùng phát, cả tòa nhà
bảo tàng cũng phải run rẩy ầm ầm. Sóng xung kích, thậm chí còn lan tràn
ra bốn phía xung quanh mặt đất. Làm cho mấy huyện thị ở gần Ung Thành,
cũng đều cảm nhận được rõ ràng cơn địa chấn này.
Dưới tiếng nổ đinh tai nhức óc, chiếc Quan Âm Chung màu sắc dần phai nhạt
đi. Theo sau hóa thành từng mảnh vụn, rơi lả tả ở trên sàn nhà. Ngay cả
chiếc mõ cấp bậc Tiên Khí, cũng bắn văng ra ngoài, trên bề mặt chằng
chịt những vết nứt hình chân chim.
Còn Vô Âm đang
khoanh chân ngồi, cũng há miệng phun ra một ngụm máu tươi đỏ thắm, sắc
mặt nháy mắt đã biến thành màu trắng bệch.
Ngay khi
Lệ Yểm phá hủy Quan Âm Chung xong, thì ngũ ma Trình Văn Lộ cũng đắc chí
cất tiếng cười quái dị, theo sau lập tức phát động thế công cực kỳ mãnh
liệt!
Vô Âm, tánh mạng nguy cấp!
Trương Văn Trọng, tánh mạng nguy cấp!