Triệu Tín Chương bị câu nói này làm cho tức
giận, nếu không vì tính mạng của Triệu Nguyên Bản cùng mười sáu tên đệ
tử Triệu gia, nếu không phải bởi vì Thao Thủy Cửu Quyết, chỉ sợ hắn đã
muốn nổi bão về phía Trương Văn Trọng. Dù cố gắng kiềm nén lửa giận,
nhưng hắn vẫn không nhịn được, oán thầm trong lòng: “Triệu Tín Chương ta dẫu sao cũng là một Tu Chân giả thành danh, hôm nay bị tên phàm phu tục tử hạ nhục, ta nhất định sẽ ghi nhớ mối hận này.”
Tuy trong lòng âm thầm oán hận, thế nhưng hắn lại không dám biểu lộ ra
ngoài, thậm chí khóe miệng hắn còn tươi cười, nói: “À phải rồi, anh nói
rất đúng! Bác sĩ Trương, anh xem, có thể thỉnh cầu vị bằng hữu của anh,
hóa giải Thao Thủy chi độc cho con trai tôi cùng mười sáu đệ tử của
Triệu gia hay không?”
Bằng hữu?
Trương Văn Trọng đầu tiên hơi ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã thông suốt. Triệu Tín Chương này hơn phân nửa là cũng nghĩ như Xích Hà đạo trưởng,
cho rằng trong nội thể mình không có dấu hiệu linh lực, chỉ là một người trần mắt thịt mà thôi. Lúc trước, kẻ sử dụng Thao Thủy Cửu Quyết làm
Triệu Nguyên Bản bị thương, hoàn toàn là một người khác.
Sau khi cười nhạt một tiếng, Trương Văn Trọng cũng chẳng thèm giải
thích, chỉ nhìn Triệu Tín Chương, nói: “Vị bằng hữu của tôi đã truyền
dạy lại cho tôi phương pháp hóa giải Thao Thủy Chi Độc. Bất quá, hắn đã
từng dặn dò qua, đám người Triệu Nguyên Bản hung hăng càn quấy, nếu muốn giải độc thì phải trả giá một khoản mới được.”
“Tiền ư? Không thành vấn đề! Cần bao nhiêu tiền, anh cứ nói cái giá đi!”
Triệu Tín Chương không chút do dự đáp lời. Đối với tu chân thế gia như
bọn họ, tiền, quả thực chỉ là một mớ giấy lộn mà thôi.
Trương Văn Trọng lắc đầu nói: “Đây không phải là vấn đề tiền nong.”
Triệu Tín Chương cau mày hỏi: “Không phải tiền? Vậy hắn muốn cái gì?”
“Linh tài!” Trương Văn Trọng lạnh nhạt nói, từ trong túi quần móc ra
một bản ghi chép, đưa cho Triệu Tín Chương. “Chỉ cần ông thu thập đủ số
tài liệu trong tờ giấy này. Tôi lập tức sẽ giải độc cho Triệu Nguyên Bản cùng mười sáu tên đệ tử Triệu gia kia. “
Đưa mắt
nhìn xuống bản ghi chép, Triệu Tín Chương nhíu mày càng chặt hơn: “Nhiều linh tài như vậy? Khẩu vị của anh cũng lớn quá đó? Có thể bớt một chút
được không?”
Trương Văn Trọng nói: “Nhiều quá ư? Số
linh tài đó dùng để đổi mười bảy nhân mạng, đấy là giá cả tương đương
rồi! Có đáp ứng hay không, tự bản thân ông quyết định thôi, dù sao tôi
cũng không vội!” Dứt lời, hắn xoay người tính toán bỏ đi.
Ngươi không vội, nhưng con ta vội ah!
Mặc dù ngàn vạn lần không cam lòng, nhưng Triệu Tín Chương lại chỉ có
thể lựa chọn đáp ứng. Dù sao, số linh tài này mất đi, còn có khả năng
thu thập lại được, nhân mạng một khi tiêu vong, hẳn là vô pháp thu hồi.
Triệu Tín Chương nhanh chân bước tới, ngăn cản ở trước người Trương
Văn Trọng, nói: “Bác sĩ Trương, anh đừng nóng vội, tôi đáp ứng yêu cầu
của anh! Chậm nhất là vào buổi chiều ngày mai, số tài liệu này sẽ được
đưa tới đây.”
Trương Văn Trọng gật đầu, lãnh đạm nói: “Tốt lắm, xế chiều ngày mai, thuận tiện ông đem mười bảy người kia tới
đây luôn. Tôi kiểm tra tài liệu xong, sẽ giải độc cho bọn họ ngay. Hiện
tại, vẫn còn đang trong giờ hành chính, tôi phải quay trở lại làm việc
rồi.”
Thế nhưng Triệu Tín Chương lại không nhường
đường, mà đứng im nói: “Bác sĩ Trương, mong anh chuyển cáo vài lời tới
người bằng hữu kia rằng, Triệu Tín Chương, gia chủ Triệu gia ở Tượng
quận muốn cùng hắn làm một bút giao dịch.”
Trương Văn Trọng nhíu mày, hỏi: “Giao dịch? Giao dịch gì?”
Triệu Tín Chương do dự chốc lát, cuối cùng vẫn hồi đáp: “Bác sĩ
Trương, tôi cũng không gạt anh, tôi có một món bảo bối, muốn trao đổi
lấy tầng thứ chín của Thao Thủy Cửu Quyết.”
Khi nói ra đề nghị này, Triệu Tín Chương cảm giác thập phần uất ức.
Thao Thủy Cửu Quyết luôn luôn là trấn gia chi bảo của Triệu gia ở
Tượng quận. Vào khoảng hơn trăm năm trước, đích thật Triệu gia đã dựa
vào Thao Thủy Cửu Quyết, ở trong Tu Chân giới hỗn ra uy danh hiển hách,
trở thành bá chủ một phương. Bất quá, ngày đó phụ thân của Triệu Tín
Chương còn là gia chủ đương nhiệm, đã xảy ra một vụ hỏa hoạn cháy hết
sạch các loại pháp quyết trong Tàng Kinh Lâu. Mặc dù, khoảng thời gian
sau bình ổn, mọi người trong gia tộc cùng nhau thảo luận ghi chép lại
bản mới, nhưng đáng tiếc xưa nay chưa một ai tu luyện đến tầng thứ chín
của Thao Thủy Cửu Quyết. Cho nên cũng không ai nắm giữ được pháp quyết
tu luyện, cuối cùng tầng chín của Thao Thủy Cửu Quyết cũng bị thất
truyền! Đương nhiên, chuyện này chính là việc cơ mật tối cao trong nội
bộ Triệu gia, ngoại trừ mấy người ít ỏi, những người khác đều không biết được chuyện này.
Đêm hôm qua, khi hắn nghe nói có
người sử dụng tầng thứ chín của Thao Thủy Cửu Quyết đả thương Triệu
Nguyên Bản cùng mười sáu đệ tử Triệu gia, nhất thời liền không kiềm chế
nổi sự kích động trong lòng. Vội vàng một đường chạy đến Ung Thành, sở
dĩ hắn nhún nhường như vậy, không chỉ vì xin phương thuốc giải độc, mà
còn vì tầng thứ chín của Thao Thủy Cửu Quyết nữa!
Mặc
dù Triệu Tín Chương coi Thao Thủy Cửu Quyết là trấn gia chi bảo, nhưng
Trương Văn Trọng lại chẳng thèm đem nó để vào trong lòng. Đương nhiên,
vì cảm tạ ân chữa bệnh của Trương Văn Trọng, mà vô số Tu Chân giả, thậm
chí là tiên nhân, đã truyền thụ công pháp bọn hắn am hiểu cho Trương Văn Trọng. Trong số những pháp quyết đó, Thao Thủy Cửu Quyết chỉ đáng xếp
hàng sau cùng. Nếu có truyền thụ cho Triệu Tín Chương, hắn cũng sẽ chẳng thèm xót xa. Đương nhiên, điều kiện đầu tiên chính là, Triệu Tín Chương phải xuất ra kiện bảo bối kia, để thuyết phục Trương Văn Trọng nguyện ý giao dịch.
Trương Văn Trọng nói: “Ông muốn trao đổi
lấy Thao Thủy Cửu Quyết tầng thứ chín sao? Theo tôi nghĩ, chuyện này
cũng chẳng phải vấn đề khó khăn gì, mấu chốt là kiện bảo bối kia của
ông, có thể khiến cho vị bằng hữu của tôi hài lòng hay không thôi! Ài,
kiện bảo bối kia là thứ gì? Trước tiên ông lấy ra cho tôi chiêm ngưỡng
thử xem đi.”
“Cho anh xem thử ư?” Triệu Tín Chương
hơi có chút ngập ngừng. Bởi trong suy nghĩ của hắn, người trần mắt thịt
thì làm sao nhận ra bảo bối này nọ chứ?
Trương Văn
Trọng cười ha ha, vươn tay chỉ về phía sau Triệu Tín Chương, nói: “Kì
thật, từ đầu tới giờ vị bằng hữu của tôi, thủy chung vẫn đứng ở kia. Ông không cảm nhận được sao?”
Triệu Tín Chương nghe vậy
giật mình kinh hãi, vội vàng xoay người nhìn lại. Quả nhiên, ở phía sau
khoảng hai ba mét, có một nam tử toàn thân tràn ngập tiên khí, thân mặc
đạo bào đang lẳng lặng đứng im. Trong giây lát, cả người Triệu Tín
Chương túa ra mồ hôi lạnh đầm đìa, hoảng sợ thầm nghĩ: “Người này xuất
hiện ở sau lưng ta từ lúc nào? Sao ta không cảm thấy gì nhỉ? Đến tột
cùng, tu vi của hắn đã đạt tới loại trình độ nào rồi?”
Người xuất hiện ở sau lưng Triệu Tín Chương, chẳng phải ai khác, mà chính là phân thân của Trương Văn Trọng.
Trương Văn Trọng dùng thần thức thao túng phân thân, vươn tay hướng về
phía Triệu Tín Chương, khẽ nói: “Bảo bối đâu? Để ta xem thử qua một
chút đi!”
Lúc này, Triệu Tín Chương không dám chần
chừ, lập tức móc điện thoại từ trong túi quần ra....Mấy phút đồng hồ
sau, vài gã đệ tử Triệu gia ở bên ngoài chạy vào, giao một chiếc hộp cổ
lỗ, cho Triệu Tín Chương.
“Chính là kiện bảo bối
này.” Triệu Tín Chương cẩn thận mở nắp hộp, đem đồ vật ở bên trong,
trưng bày cho Trương Văn Trọng cùng phân thân chiêm ngưỡng.
“Tiên khí? Văn kiện này....không ngờ là Tiên Khí Càn Khôn Hồ!” Nhất
thời hai mắt Trương Văn Trọng bừng sáng, nhịn không được thầm kinh hô
trong lòng.