Có một câu thành ngữ là “Hải Lý Càn Khôn” dùng để giải thích cuộc sống
thần tiên của Đạo gia. Nhưng nó còn có một tầng ý nghĩa khác, chính là
ám chỉ bên trong Càn Khôn Hồ, còn ẩn chưa một mảnh trời đất khác. Hay
nói trắng phớ ra, Càn Khôn Hồ này là một loại pháp bảo không gian.
Trương Văn Trọng như thế nào cũng không nghĩ, Triệu Tín Chương lại sẽ
dùng một văn kiện tiên khí để trao đổi lấy Thao Thủy Cửu Quyết.
Nghĩ đến đây, Trương Văn Trọng liền bình tĩnh trở lại, âm thầm phóng xuất thần thức ra, tiềm nhập vào bên trong Càn Khôn Hồ.
Mặc dù Triệu Tín Chương cùng mấy tên đệ tử Triệu gia đứng xung quanh
bảo vệ Càn Khôn Hồ, nhưng lấy tu vi của bọn hắn, muốn cảm nhận được thần thức của Trương Văn Trọng phóng ra, căn bản chính là không có khả năng. Mà sau khi kiểm tra xong, Trương Văn Trọng cũng đã minh bạch, vì cái gì Triệu Tín Chương lại mang Càn Khôn Hồ ra trao đổi lấy Thao Thủy Cửu
Quyết rồi.
Nguyên lai, chiếc Càn Khôn Hồ này đã từng
bị hư hỏng, khiến phẩm chất của nó từ tiên khí trực tiếp rơi xuống bảo
khí. Phẩm chất hiện giờ, gần như chỉ là cửu phẩm bảo khí, thậm chí so
cùng Hỗn Độn Lô của Trương Văn Trọng cũng không thể sánh bằng.
Trương Văn Trọng không khỏi thầm than một tiếng: “Nếu phẩm chất của
chiếc Càn Khôn Hồ này là linh khí nhất phẩm, thì hắn sẽ không do dự trao đổi lấy nó! Một kiện pháp bảo tiên khí cứ như vậy bị hủy, đáng tiếc,
thật đáng tiếc!”
Khi Trương Văn Trọng chuẩn bị thu
hồi thần thức của mình trở về. Thì đúng lúc này, bỗng dưng ở bên trong
vang lên một cái thanh âm.
Thanh âm này thực suy yếu, hơn nữa có vẻ khá chật vật: “Cứu...cứu...cứu.”
“Cứu?” Đầu tiên, Trương Văn Trọng hơi sửng sốt, theo sau hai mắt bừng
sáng lên: “Chẳng lẽ, linh khí của chiếc Càn Khôn Hồ này không có bị tiêu tán sao?”
“Đạo hữu, cái pháp bảo này chính là cửu
phẩm bảo khí ah! Hơn nữa trước kia nó còn từng là tiên khí, chẳng qua xã hội bây giờ linh khí thưa thớt, khiến nó không thể hấp thu được linh
khí, cho nên mới bị giáng cấp. Nhưng dẫu sao, nó vẫn là cửu phẩm bảo
khí! Thế nào, ta dùng nó để trao đổi lấy Thao Thủy Cửu Quyết, đạo hữu có bằng lòng hay không?” Hồi lâu sau, thanh âm của Triệu Tín Chương vang
lên, làm cho Trương Văn Trọng giật mình tỉnh giấc.
Chiếc Càn Khôn Hồ này đã từng là pháp bảo gia truyền qua nhiều thế hệ
của Triệu gia, bất quá khi đó nó vẫn còn ở cấp bậc linh khí. Nhưng hiện
giờ, nó đã từ linh khí giảm phẩm xuống làm bảo khí, không còn đáng trân
quý nữa, cho nên Triệu Tín Chương mới chịu xuất ra làm vật phẩm trao đổi lấy Thao Thủy Cửu Quyết.
Đối với bút giao dịch này, Trương Văn Trọng tự nhiên là nguyện ý.
Tuy rằng cấp bậc hiện tại của Càn Khôn Hồ, chỉ là một kiện bảo khí cửu phẩm, nhưng linh khí vẫn còn tồn tại. Tuy rằng chút linh khí kia đã như đèn dầu sắp cạn, nhưng chỉ cần có linh khí nuôi dưỡng nó, tiếp tục lấy
phương pháp đặc thù tiến hành luyện hóa, như vậy phẩm chất của nó sẽ dần dần tăng trưởng. Nếu muốn một lần nữa trùng tu, nhảy trở lại hàng ngũ
tiên khí, cũng không phải là chuyện không có khả năng.
Ngay cả khi trăm lần nguyện ý, thậm chí là có chút khẩn cấp, nhưng
Trương Văn Trọng lại che giấu rất hoàn hảo, cũng không có để cho đám
người Triệu Tín Chương nhìn ra manh mối gì. Đồng thời, hắn dùng thần
thức khống chế phân thân, cười lạnh nói: “Bất quá chỉ là một món đồ cửu
phẩm bảo khí mà thôi! Chẳng lẽ ở trong mắt Triệu đạo hữu, Thao Thủy Cửu
Quyết không đáng giá bằng món bảo khí này ư?”
Nếu
không cảm thấy uy áp cường đại, biết mình đấu không lại Tu Chân giả thần bí trước mắt này. Chỉ sợ Triệu Tín Chương đã muốn dùng vũ lực đoạt lấy
Thao Thủy Cửu Quyết rồi! Lần này chạy tới Ung Thành, hắn đã mang theo cả một đội quân tinh nhuệ trong Triệu gia. Bất quá, sau khi cẩn thận cân
nhắc một phen, cuối cùng Triệu Tín Chương vẫn bỏ qua ý niệm động võ
trong đầu. Dù sao, người thần bí trước mắt thâm sâu khó lường, coi như
đánh bại được hắn, thì bản thân ta cũng phải trả giá rất lớn.
Bởi vì cân nhắc đại cục, cho nên Triệu Tín Chương đành phải lựa chọn biện pháp thỏa hiệp.
Hít sâu một hơi, Triệu Tín Chương chắp tay dò hỏi: “Đạo hữu như thế
nào mới bằng lòng trao đổi Thao Thủy Cửu Quyết? Xin hãy cho một cái giá
đi!”
Trương Văn Trọng cũng không khách khí, liền thao túng thần thức, phân thân vươn ngón tay chỉ vào Càn Khôn Hồ ở trong
hòm, lạnh lùng nói: “Cửu phẩm bảo khí này, ta miễn cưỡng chấp nhận.
Ngoại trừ bấy nhiêu đó ra, những linh tài trong bản ghi chép kia, ngươi
phải giao cho ta số lượng gấp đôi!”
Triệu Tín Chương
hít sâu một hơi, thần tình khổ não, nói: “Đạo hữu, khẩu vị của ngài cũng không khỏi quá lớn đi? Nếu dựa theo điều kiện này, chỉ sợ sau khi trao
đổi xong, Triệu gia chúng ta, ngay cả quần đùi cũng không có để mặc.”
“Ta mặc kệ Triệu gia các ngươi có quần đùi mặc không? Dù gì đi chăng
nữa, ta vẫn bảo lưu yêu cầu này. Có đáp ứng hay không, là do các ngươi
tự mình quyết định!”
Triệu Tín Chương không ngờ rằng
thái độ của Trương Văn Trọng lại cường ngạnh như thế. Chần chừ một lát
sau, hắn mới nói: “Ta đi thương nghị cùng mọi người trong gia tộc một
lát.”
Theo sau hắn xoay người bước sang một bên, rút điện thoại ra, cùng đám trưởng lão Triệu gia ở Tượng quận thương nghị đối sách.
Vài phút sau, Triệu Tín Chương mới cúp điện thoại, đi tới, thần tình
bất đắc dĩ nói: “Thôi được rồi, Triệu gia chúng ta đáp ứng yêu cầu của
ngài. Cho dù phải đập nồi bán sắt, cũng sẽ chuẩn bị đầy đủ số linh tài
kia. Bất quá, số lượng quá mức khổng lồ, chỉ sợ nhất thời không gom đủ
ngay được. Ngài xem...có thể chấp nhận....để chúng ta trả tiền theo kỳ
hạn hay không?”
Phân thân của Trương Văn Trọng cười
lạnh, nói: “Trả tiền theo kỳ hạn? Không thành vấn đề! Bất quá, phải đợi
khi nào thanh toán xong, ta mới đem Thao Thủy Cửu Quyết truyền thụ cho
các ngươi. Nếu không, các ngươi trở mặt, chẳng phải là ta sẽ bị thiệt
thòi lớn sao?”
Triệu Tín Chương nghe vậy, không khỏi
tức giận: “Triệu gia chúng ta là tu chân thế gia, có niên đại hơn ba
trăm năm. Há lại sẽ làm ra cái chuyện tình không tuân thủ giao ước?”
Phân thân Trương Văn Trọng nói: “Đừng quên, hiện giờ là các ngươi cầu ta, cho nên nhất định phải làm theo những gì ta nói.”
Lúc này Triệu Tín Chương giật mình tỉnh ngộ, cuối cùng suy sụp thở
dài: “Ngài nói không sai, hiện giờ quyền chủ động hoàn toàn là do ngài
nắm giữ trong tay. Được rồi, cứ chiếu theo lời ngài nói đi, chỉ mong
ngài giữ chữ tín, sau khi thanh toán xong, sẽ đem Thao Thủy Cửu Quyết
truyền thụ lại cho ta.”
Hắn chỉ vào chiếc Càn Khôn
Hồ ở trong rương hành lý, nói: “Món cửu phẩm bảo khí này, coi như là
chúng ta giao cho ngài khoản tiền đặt cọc trước. Ngày sau, chúng ta sẽ
gom đủ linh tài mang đến đây.”
Nói dứt lời, Triệu Tín Chương lần thứ hai thở dài một tiếng, mới chắp tay cáo từ Trương Văn
Trọng, xoay người dẫn theo mấy tên đệ tử Triệu gia rời đi. Đem rương
hành lý đựng Càn Khôn Hồ để lại cho Trương Văn Trọng.
Nhìn theo bóng lưng Triệu Tín Chương rời đi, khóe miệng Trương Văn Trọng gợn lên một nụ cười hưng phấn.
Đợi đám người Triệu Tín Chương hoàn toàn rời đi xong, Trương Văn Trọng mới thao túng phân thân, đem Càn Khôn Hồ trở về biệt thự trước, hơn nữa còn đặt nó ở giữa Tụ Linh Trận. Muốn dùng phương pháp này, để Càn Khôn
Hồ có thể hấp thu linh khí cuồn cuộn mênh mông từ Linh Khí Nhãn.
Thời gian trôi đi, rất nhanh đã tới giờ tan sở.
Đầu mùa đông, sắc trời cũng khá nhanh tối, khi Trương Văn Trọng dựa
theo địa chỉ Vưu Giai cấp cho, tìm đến nhà nàng, thì ngoài trời đã hoàn
toàn tối đen. Bất quá, ở trong nhà Vưu Giai lại bật đèn điện sáng chưng, cảnh tượng phi thường náo nhiệt. Khách nhân đến chúc mừng sinh nhật Vưu Triêu Tường, ngoại trừ bà con thân thích...còn có thêm bằng hữu thế
giao.