Trương Văn Trọng chậm rãi chuyển động hai tay theo một loại quy tắc đặc thù, lúc nhanh lúc chậm, lúc mạnh lúc nhẹ....
“Đây chẳng lẽ chính là....” Chứng kiến thủ pháp mát xa của Trương Văn
Trọng, Nhạc Tử Mẫn hai mắt sáng ngời, nhẹ giọng kinh hô: “Nhu Vân Lục
Ma?”
Đồng dạng nhãn tình Lý Uyển cũng sáng rực lên,
kích động nói: “Đúng rồi....tư thế này....thủ pháp này...cùng trong sách ghi lại giống nhau như đúc. Đúng thật là Nhu Vân Lục Ma đã bị thất
truyền! Thực không dám nghĩ, tôi lại được chứng kiến Nhu Vân Lục Ma tái
xuất ở thời đại hậu thế!”
“Cố Bổn Bồi Nguyên châm
pháp, Quan Khí Bát Pháp, Hợp Cốt Tục Cân Thủ, còn cả Nhu Vân Lục
Ma.....Trời ơi....đó đều là y học đã bị thất truyền, rốt cuộc hắn còn
biết bao nhiêu thủ pháp nữa đây?” Trong lúc khiếp sợ, Nhạc Tử Mẫn chỉ
cảm thấy miệng lưỡi đắng khô.
Lý Uyển quan sát một
hồi, lại tiếp tục kinh hô: “Đợi một chút Nhạc lão, nhìn kĩ thì không
giống với Nhu Vân Lục Ma. Bên trong thủ pháp mát xa của hắn, có mấy
chiêu số đều không được ghi chép ở trong điển tịch, thoạt nhìn trông có
vẻ cao minh hơn nữa ah! Đây....rốt cuộc đây là cái loại thủ pháp mát xa
gì chứ?”
“Ưm?” Nhạc Tử Mẫn hai mắt mở lớn, trân trân
quan sát thủ pháp của Trương Văn Trọng, quả thật đúng là có mấy chiêu số cao minh hơn, vả lại cũng không thấy ghi chép ở trong điển tịch. “Đây
là thủ pháp gì vậy?”
“Đây là Nhu Vân Cửu Ma!” Đang trong quá trình chữa bệnh, nên Trương Văn Trọng cũng không quay đầu lại mà nói.
“Nhu Vân Cửu Ma?” Nhạc Tử Mẫn cùng Lý Uyển trăm miệng một lời hỏi.
Trương Văn Trọng gật đầu nói: “Ưm, Nhu Vân Lục Ma trong miệng hai
người chính là bản thiếu của Nhu Vân Cửu Ma, cũng không tính là thủ pháp gì cao minh cả.”
“Nhu Vân Lục Ma còn không tính là
cao minh?” Nhạc Tử Mẫn cùng Lý Uyển nhìn nhau cười khổ. Lời nói vênh váo đắc chí như vậy, phỏng chừng cũng chỉ có vị bác sĩ trẻ tuổi này mới dám nói đi? Bởi vì người ta thông thạo Nhu Vân Cửa Ma ah....!
Lúc này Nhạc Tử Mẫn và Lý Uyển đang gắt gao nhìn chằm chằm vào hai tay của Trương Văn Trọng, tựa hồ không muốn bỏ sót bất kỳ một động tác nào. Bọn họ muốn nhìn xem, toàn bổn Nhu Vân, rốt cuộc sẽ cao minh đến nhường nào.
Thuật mát-xa trong Đông Y bắt nguồn từ xa xưa.
Theo dòng chảy thời gian, thời kì Xuân Thu Chiến Quốc đã bắt đầu thịnh
hành. Năm đó danh y Biển Thước cũng dùng thuật mát xa, để chữa khỏi
chứng bệnh “thi nghịch” cho thái tử nước Quắc!
Hiện
giờ Trương Văn Trọng đang thi triển kỳ thuật mát-xa trong truyền
thuyết....Nhu Vân Cửu Ma, nghe nói đây là thuật do đạo sĩ tha phương Mã
Tương đời Đường sáng chế. Mã Tương cũng là nhân vật tiếng tăm lẫy lừng ở trong “Thần Tiên Truyện”, vốn dĩ là một người tu chân đắc đạo thành
tiên.
Năm đó, khi Trương Văn Trọng còn đang tu hành,
đã từng gặp mặt Mã Tương ở ven hồ Đại Minh. Bởi vì hai người đều lấy y
nhập đạo, nên tự nhiên là thưởng thức tài nghệ của nhau. Bọn hắn lập tức cùng nhau uống rượu ngắm trăng, nghiên cứu thảo luận, trau dồi kinh
nghiệm y thuật của song phương ở ngay bên hồ. Cũng chính khoảng thời
gian này mà Trương Văn Trọng học được thủ pháp Nhu Vân Cửu Ma thần kỳ
của Mã Tương! ( Hồ Đại Minh ở Tế Nam, Sơn Đông, Trung Quốc.)
Hiện giờ Mã Tương đang bế quan tu luyện ở Tiên giới, tính khắp thiên
địa cũng chỉ còn một mình Trương Văn Trọng tinh thông thủ pháp mát xa
Nhu Vân Cửu Ma này mà thôi.
Giờ khắc này Nhạc Tử Mẫn
và Lý Uyển đều không dám thở mạnh, hai người mở căng mắt ra nhìn chằm
chằm vào Trương Văn Trọng. Có thể tận mắt chứng kiến Nhu Vân Cửu Ma ở
trong truyền thuyết, cũng chính là giấc mộng của nhiều thầy thuốc từ cổ
chí kim! Cho nên Nhạc Tử Mẫn và Lý Uyển phi thường quý trọng giây phút
này.
Liên tục mát xa trên bụng Triệu Lâm Di gần một tiếng đồng hồ, cuối cùng Trương Văn Trọng mới ngừng lại.
“Bác sĩ Trương, tình trạng của Di nhi thế nào rồi?” Trần Uyển Dung tiến lên hai bước, bộ dạng lo lắng không yên chờ mong hỏi.
Trương Văn Trọng cười nhạt một tiếng, hồi đáp: “Kinh nguyệt của Triệu Lâm Di tạm thời đã ngừng lại rồi.”
“Đã cầm máu được rồi sao? Tốt quá, thật sự là tốt quá rồi! Bác sĩ
Trương, cám ơn anh, thật lòng cảm tạ anh!” Trần Uyển Dung vui mừng quá
đỗi, thậm chí sau khi ai oán cảm ơn Trương Văn Trọng xong, nàng liền
khẩn trương bước vọt tới giường bệnh, hỏi thăm Triệu Lâm Di về cảm giác
hiện tại trong ngươi.
“Bác sĩ Trương, vô cùng cảm tạ
anh.” Triệu Trác Khải nhanh chân bước tới trước mặt Trương Văn Trọng,
nắm lấy hai cánh tay của hắn, dùng sức lắc mạnh.
Trương Văn Trọng nói: “Đừng quá khách khí, cứu người vốn là công việc
của người thầy thuốc. Tôi chỉ làm theo bổn phận của mình thôi.”
“Bất kể nói thế nào, tôi cũng đều cảm tạ anh.” Triệu Trác Khải thần
khẩn nói tiếp: “Anh yên tâm, ngay chiều hôm nay tôi và Uyển Dung sẽ cùng nhau đi tới phòng khám trong trường đại học Ung Thành, hướng Lâm bác sĩ giải thích.”
“Được, tôi đợi hai người.” Trương Văn Trọng gật đầu nói.
Triệu Trác Khải nói vài tiếng cảm tạ Trương Văn Trọng xong, cũng buông lỏng hai tay hắn ra, nhanh chân bước tới giường bệnh. Hắn và Trần Uyển
Dung giống nhau, đều thương yêu con gái vô cùng.
Lúc này, Nhạc Tử Mẫn và Lý Uyển từ phía sau đi tới.
“Lý chủ nhiệm, đơn thuốc tôi viết lúc trước, cô còn giữ nó không?”
“Vẫn giữ.” Lý Uyển gật đầu.
Trương Văn Trọng liền cẩn thận dặn dò: “Từ hôm nay trở đi, dựa theo
đơn thuốc này, mỗi ngày nấu ba chén canh Bổ Trung Ích Khí cho bệnh nhân
uống. Năm ngày sau bệnh tình của Triệu Lâm Di sẽ hoàn toàn khỏi hẳn, đến lúc đó là hoàn toàn có thể xuất viện rồi.”
“Được, tôi nhớ rồi.” Lý Uyển vội vàng đáp ứng.
“Chuyện còn lại bàn giao cho hai người xử lý, hẳn là không có vấn đề
gì.” Trương Văn Trọng móc điện thoại từ trong túi quần ra nhìn thời
gian, lúc này đã là mười hai giờ bốn lăm phút trưa rồi. “Tôi phải đi
đây, chiều nay tôi vẫn còn phải đi làm nữa. Hẹn gặp lại chư vị sau.”
“Đợi một chút Trương tiên sinh, anh đừng vội vàng như vậy chứ.” Nhạc
Tử Mẫn khẩn trương nói: “Hôm nay anh lại giúp đỡ bệnh viện chúng tôi,
thật sự là vô cùng cảm kích. Hiện giờ đã là quá trưa mất rồi, anh ở lại
dùng cơm rồi hãy trở về nhé.”
“Đúng....đúng....liền
để tôi làm chủ mở tiệc chiêu đãi bác sĩ Trương cùng chư vị bác sĩ ở đây
đi.” Triệu Trác Khải cũng muốn đoạt lấy nhân tình mời khách.
Trương Văn Trọng khẽ mỉm cười, lắc đầu cự tuyệt nói: “Ý tốt của mọi
người, tôi xin tâm lĩnh. Bất quá hôm nay thật sự không được, tôi vẫn còn một số việc phải giải quyết, để hôm khác tính sau vậy.” Dứt lời hắn
liền xoay người bước ra khỏi phòng bệnh.
Trương Văn Trọng cương quyết đi về, Nhạc Tử Mẫn cùng Lý Uyển cũng đành phải theo ra phía sau.
Trên đường rời khỏi phòng bệnh cao cấp, Nhạc Tử Mẫn thần tình có vẻ áy náy, hắn khẽ thở dài một tiếng nói: “Tai nạn xe hôm trước là nhờ vào sự trợ giúp của Trương tiên sinh, nên bệnh viện chúng ta mới cứu sống được hai tính mạng. Hôm nay lại phải nhờ cậy vào Trương tiên sinh mới trị
được quái bệnh rong huyết cơ năng của Triệu Lâm Di. Nói vậy bệnh viện
chúng ta đã thiếu nợ Trương tiên sinh không ít đâu, vốn là tôi muốn cấp
cho Trương tiên sinh một chút kinh tế để bù đắp lại phần nào. Nhưng mỗi
lần đều bị Trương tiên sinh từ chối. Mà theo tôi quan sát thì cuộc sống
của hắn cũng không phải dư dả gì đâu.”
“Bác sĩ giống
như hắn, quả thật chính là tấm gương cho chúng ta noi theo. À, tôi vừa
nghĩ được một cái biện pháp.” Đột nhiên hai mắt Lý Uyển sáng ngời, nàng
vội vàng lôi kéo Nhạc Tử Mẫn nói: “Nhạc phó viện trưởng, không phải ông
cũng là tiến sĩ giảng dạy trong trường đại học Ung Thành sao? Không bằng để Trương tiên sinh làm trợ lý giảng dạy cho ông đi. Như vậy nguồn thu
nhập hàng tháng của Trương tiên sinh cũng nhiều hơn một chút. Tôi nghĩ,
hắn sẽ không cự tuyệt chuyện tốt như vậy đâu?”
Nhạc
Tử Mẫn nhãn tình sáng rực, gật đầu hô lên: “A....biện pháp này của cô
rất không tệ. Được rồi, cứ làm theo lời cô nói. Một lúc nữa tôi sẽ gọi
điện thoại thương lượng với Trương tiên sinh, chỉ cần hắn chịu đồng ý.
Ngay chiều nay tôi liền chạy sang đại học Ung Thành, giải quyết luôn vấn đề này.”