Kim châm tính dẻo mười phần, làm cho người thầy thuốc rất khó khống chế
được lực đạo. Thế nhưng ở trong tay Trương Văn Trọng lại phát huy công
dụng đến cực điểm.
“Thanh Long bài vĩ, Bạch Hổ diêu đầu, Thương Quy tham huyệt, Xích Phượng nghênh nguyên.....”
Nhạc Tử Mẫn không dám chớp mắt, đứng trân trối quan sát thủ pháp châm
cứu của Trương Văn Trọng, sợ mình chớp mắt sẽ bỏ lỡ mất một màn phấn
khích. Thủ pháp châm cứu mà Trương Văn Trọng thi triển, cũng lại thuyết
phục Nhạc Tử Mẫn, hắn phát ra cảm khái từ trong nội tâm nói: “Nguyên lai Phi Châm Tẩu Khí Tứ Pháp còn có thể sử dụng như vậy. Hôm nay xem như ta đã được mở rộng tầm mắt rồi....cao minh...thật sự là cao minh.”
Sau nửa giờ, Trương Văn Trọng cũng hoàn thành động tác, đi hết một bài châm trên người Triệu Lâm Di.
Ngay lúc này...Lý Uyển từ phía sau bưng chén thuốc mới nấu đi vào bên trong phòng bệnh.
“Đã nấu thuốc theo phương thức của anh rồi. Hiện giờ cho bệnh nhân
uống được chưa?” Lý Uyển bưng chén thuốc đi tới bên cạnh giường bệnh,
chứng kiến Triệu Lâm Di ôm chặt chiếc gối, thì không khỏi sững sờ.
“Không biết đang làm cái gì nữa?” Lý Uyển đem chén thuốc đặt lên trên
bàn, vừa khó hiểu vừa kéo chiếc gối ra khỏi khuôn mặt của Triệu Lâm Di,
nói: “Triệu Lâm Di, em mau chóng uống hết chén thuốc này đi.”
Bỗng nhiên trông thấy thần tình của Triệu Lâm Di ửng hồng, Lý Uyển
không khỏi “di” lên một tiếng, kinh ngạc nói: “Sao mặt em đỏ hồng vậy?
Tựu ngay cả đôi môi cũng không còn tái nhợt nữa.”
Bởi vì bị mất khá nhiều máu nên sắc mặt của Triệu Lâm Di luôn luôn nhợt
nhạt. Nhưng hiện tại trên mặt Triệu Lâm Di đã bắt đầu có dấu hiệu khôi
phục lại khí huyết.
Lý Uyển quay đầu nhìn sang Trương Văn Trọng, kinh ngạc hỏi: “Vừa rồi anh dùng phương pháp gì trị liệu cho nàng ta ư? Lúc này mới trải qua nửa giờ ngắn ngủi, như thế nào đã thấy
bệnh tình biến chuyển tốt đẹp hơn lên rồi.”
Vợ chồng
Trần Uyển Dung tuy rằng một mực ở trong phòng bệnh, nhưng hai người bọn
họ dù sao cũng không hiểu y thuật, cho nên không biết tình hình Trương
Văn Trọng trị liệu trong nửa tiếng qua như thế nào. Hai người đang lo
lắng bất an, nhưng sau khi nghe thấy Lý Uyển nói, thì không khỏi phấn
khởi.
“Bác sĩ Trương, những lời của bác sĩ Lý là thật sao? Bệnh tình của Di nhi đang chuyển biến tốt đẹp lên sao?” Trần Uyển
Dung thanh âm run rẩy, tràn ngập mong chờ dò hỏi.
“Chứng bệnh rong huyết của Triệu Lâm Di, hiện tại đã được kiểm soát,
nhưng vẫn chưa khỏi hẳn.” Trương Văn Trọng tiếp tục nói: “Cần phải triển khai thêm một bước điều trị nữa mới ổn.”
Giờ khắc
này, Trần Uyển Dung đối với Trương Văn Trọng có thể nói là khách khí tới cực điểm, nàng liên tục gật đầu nói: “Tốt, tốt, vậy làm phiền anh hao
tổn khí lực.”
Sau khi chứng kiến Triệu Lâm Di đã có
chuyển biến tốt đẹp, Lý Uyển đối với phương thức trị liệu của Trương Văn Trọng sản sinh ra lòng hiếu kỳ thực lớn. Nàng rất muốn nhìn xem, rốt
cuộc Trương Văn Trọng thật sự có thể chữa khỏi chứng bệnh rong huyết kỳ
lạ này của Triệu Lâm Di hay không?
Trần Uyển Dung đi
tới bên cạnh chiếc bàn, thực cẩn thận cầm chén thuốc lên thổi qua vài
hơi, rồi chậm rãi đút cho Triệu Lâm Di uống.
Trương
Văn Trọng đứng ở bên cạnh giường bệnh, một mực chờ đợi Trần Uyển Dung
mớm hết thang thuốc xong, mới lần thứ hai giải khai ba khỏa cúc áo của
Triệu Lâm Di, để cho da thịt nõn nà trước bụng phơi lộ ra bên ngoài.
“Anh....anh muốn làm cái gì?” Triệu Lâm Di vô cùng xấu hổ.
Trương Văn Trọng bình thản đáp: “Đây là hạng mục trị liệu cuối cùng,
dùng phương thức mát xa để hồi phục cơ năng sinh lý.” Hắn duỗi song
chưởng ra, nhẹ nhàng đặt lên trên bụng của Triệu Lâm Di.