Trương Văn Trọng đưa tay rút kim châm ra. Chuôi kim chắc chắn cảm giác
phi thường không sai, hắn thỏa mãn gật gật đầu: "Không tệ! Cám ơn Nhạc
lão."
"Cảm ơn gì chứ? Nếu phải nói cảm ơn thì cũng
nên là tôi nói mới đúng." Nhạc Tử Mẫn vội vàng xua tay, theo sau hắn nhẹ nhàng đặt hộp châm lên trên bàn, tiếp tục mở chiếc hộp còn lại: "Tôi
cũng không biết là anh có dùng thứ này hay không nữa, tuy nhiên tôi vẫn
mang nó đến đây."
Trương Văn Trọng liếc mắt nhìn xem, hơi có chút bất ngờ nói: “Ách, đây là một bộ thanh đồng cửu châm, hơn
nữa còn được chế tạo từ thời kì nhà Thanh. Ưm, bộ châm này cũng phi
thường hữu ích. Nhạc lão! Hai bộ châm này đều là đồ cổ, nói vậy chắc hẳn là vật báu gia truyền của nhà ông đi.”
Cửu châm xuất thân từ Hoàng Đế Nội Kinh. Một bộ có chín cây châm không hơn không kém, theo thứ tự là Sàm châm, Viên châm,Thanh châm, Phong Châm, Phi châm,
Viên Lợi châm, Kim châm, Trường châm cùng Đại châm. Hình dạng và độ dài
ngắn của chúng nó đều bất đồng, nhằm vào mục đích trị bệnh cũng bất
đồng. Ví dụ như ở tình huống của Triệu Lâm Di, rất có thể Trương Văn
Trọng sẽ dùng tới Viên châm.
Nhạc Tử Mẫn gật đầu,
thổn thức nói: “Phải rồi, mấy thứ này đều là bảo vật gia truyền của Nhạc gia chúng tôi. Vốn dĩ Nhạc gia muốn truyền lại phương pháp châm cứu cho con cháu đời sau. Nhưng từ khi Cố Bổn Bồi Nguyên châm pháp bị thất
truyền, Nhạc gia cũng dần dần phát triển thiên về thuốc thang hơn.”
Lúc này Trương Văn Trọng đã lau sạch kim châm, hắn ra hiệu cho Triệu Lâm Di nằm ngay ngắn trở lại.
Trương Văn Trọng nhấc một cây kim châm lên, vừa nhanh vừa chuẩn đâm
xuống huyệt khí hải, huyệt quan nguyên, huyệt trung cực, cũng chính là
tam âm giao huyệt của Triệu Lâm Di. Hay còn gọi là Phi Châm Tẩu Khí Tứ
Pháp, để khai thông kinh mạch huyệt vị của ổ bệnh, từ đó mà phát ra hiệu quả lành bệnh.