Siêu Cấp Tiên Y

Chương 672: Chương 672: Cửu Phẩm Phật Liên




Một hơi chạy ra khỏi Hán khu bỏ hoang. Béo hòa thượng, Hoàng Vấn Đình và sủng vật Hắc Hùng Tinh đem Tô Hiểu Hồng cùng những người bị yêu linh chiếm thân, nằm xuống mặt đất. Sau đó bọn hắn vây quanh ở bên người Tô Hiểu Hồng.

Giờ khắc này, Tô Hiểu Hồng không chỉ rơi vào trạng thái hôn mê. Đồng thời sinh mệnh và linh lực cũng cấp tốc thuyên giảm. Nếu như không áp dụng biện pháp cứu chữa. Nhiều nhất chỉ khoảng nửa canh giờ sau, Tô Hiểu Hồng tất sẽ phải chết!

“Chúng ta phải làm gì đây? Cũng không thể trơ mắt ra nhìn Tô tiểu thư chết đi như vậy?” Tình trạng của Tô Hiểu Hồng, khiến cho Béo hòa thượng thúc thủ vô sách. Hắn chỉ biết quẳng ném ánh mắt cầu cứu về phía Hoàng Vấn Đình.

Có thể bởi vì nhiều kinh nghiệm hơn, nên Hoàng Vấn Đình trông bình tĩnh hơn Béo hòa thượng rất nhiều. Nàng ngồi xổm xuống bên cạnh Tô Hiểu Hồng, khám nghiệm một phen, mới nói: “Đừng gấp! Nếu Tô tiểu thư là đệ tử của Trương tổ phó, vậy thì ở trên người của nàng nhất định phải có đan dược hoặc linh đan trị thương cao phẩm. Chỉ cần chúng ta tìm thấy đan dược này, đút cho nàng uống là được rồi. Coi như không hồi phục, nhưng ít nhất vẫn có thể bảo trụ tính mạng của nàng?”

Nghe Hoàng Vấn Đình nói như vậy, Béo hòa thượng khẽ thở phào một hơi. Vốn hắn muốn cùng Hoàng Vấn Đình tìm kiếm, nhưng suy nghĩ lại, Tô Hiểu Hồng chính là nữ nhân, một gã hòa thượng sờ soạng ở trên người nữ nhân, đúng là không còn ra cái thể thống gì nữa. Cho nên đành phải bỏ qua ý niệm này, đứng ở một bên thúc giục nói: “Đúng...đúng...trên người Tô tiểu thư nhất định là có cao phẩm đan dược. Mà đan dược do Trương tổ phó luyện chế, nói không chừng còn có tác dụng khởi tử hồi sinh ah! Mau...mau tìm đi...”

Kiểm nghiệm một phen, quả nhiên Hoàng Vấn Đình tìm ra hơn mười bình đan dược ở trên người Tô Hiểu Hồng. Chẳng qua, nàng không am hiểu nhiều về đan dược, nên đành phải đem hơn mười bình đan dược này giao cho Béo hòa thượng, lo lắng nói: “Mau nhìn xem, có khỏa đan dược nào thích hợp cho Tô Hiểu Hồng uống không?”

Béo hòa thượng không dám lãnh đạm. Vội vàng mở nắp những bình đan dược này ra, nhất nhất kiểm tra xem xét. Hai người đều biết, trong những bình đan dược này có chứa loại đan tăng cao sức chiến đấu, nhưng nếu hiện tại đem đan dược loại này cấp cho Tô Hiểu Hồng uống, thì cũng chẳng khác nào cho nàng ta uống độc dược.

Cẩn thận kiểm tra một hồi, Béo hòa thượng mới cầm ba bình trong đó, giao cho Hoàng Vấn Đình, nói: “Ba viên đan dược này đều là lục phẩm. Trong đó có một loại dùng để trị thương, hai viên khác là khôi phục linh lực. Ngươi mau đút cho Tô tiểu thư dùng đi...”

“Được.” Hoàng Vấn Đình gật đầu nói. Sau khi tiếp nhận ba bình đan dược, đổ hai viên xuống lòng bàn tay, nhét vào trong miệng Tô Hiểu Hồng. Còn Béo hòa thượng thì đem những bình đan dược không dùng đến, nhét ngược trở lại vào trong túi của Tô Hiểu Hồng, ngoài miệng thì không ngừng hâm mộ: “Quả nhiên không hổ danh là đệ tử của Trương tổ phó. Đan dược mang theo trên người, thấp nhất cũng là tứ phẩm. Nhiều đan dược cao phẩm trong đó, ngay cả sư phó của ta cũng chưa từng dùng qua.”

Nuốt đan dược vào, qua khoảng mười phút đồng hồ sau. Tô Hiểu Hồng liền tỉnh lại từ trong trạng thái hôn mê, tạm thời thoát khỏi nguy hiểm. Bất quá linh lực của nàng, vẫn rơi vào tình trạng khô kiệt. Đồng thời phủ tạng cũng cảm nhận được thương tổn lớn nhỏ bất đồng.

Sau khi mở mắt, câu đầu tiên Tô Hiểu Hồng nói là: “Đám quỷ quân đâu? Bọn chúng có bị tiêu diệt không hả?”

Hoàng Vấn Đình vội vàng trả lời: “Đám quỷ quân kia, ở dưới thế công của cô, tất cả đều bị tiêu diệt hầu như không còn tên nào sống sót. Hiện giờ, chúng ta đã chạy ra khỏi Hán khu bỏ hoang rồi, xem như là an toàn.”

“Vậy thì tốt rồi!” Tô Hiểu Hồng không khỏi thở phào một hơi nhẹ nhõm. Trầm ngâm chốc lát sau, lại hỏi tiếp: “Lão sư tôi đâu rồi? Như thế nào không thấy hắn đâu?”

Béo hòa thượng cùng Hoàng Vấn Đình đưa mắt nhìn nhau. Cũng không biết phải trả lời vấn đề này như thế nào.

Từ sau khi tiếng địch thần bí vang lên, trong Hán khu bỏ hoang liền hoàn toàn thay đổi bộ dáng. Cả đám quỷ quân theo luồng hắc vụ quay cuồng bay ra, đem cái nhà xưởng kia bao vây chật như nêm cối.

Mặc dù phần lớn đám quỷ quân đều là quỷ tốt, quỷ sĩ. Nhưng số lượng lại có rất nhiều. Cho dù có là siêu cấp cường gia như Từ Pháp chân nhân, ở dưới tình huống này cũng phải luống cuống chân tay, mệt mỏi ứng phó. Huống chi, tu vi của Trương Văn Trọng còn kém xa Từ Pháp chân nhân?

Theo Béo hòa thượng tính toán, đám người mình lao ra khỏi Hán khu bỏ hoang cho đến bây giờ, cũng đã qua gần hai mươi phút thời gian rồi. Nếu Trương Văn Trọng quả thật có thể phá vây, hẳn là phải chạy thoát rồi mới đúng. Nhưng hiện tại xem ra, Trương Văn Trọng chỉ sợ là đang lành ít dữ nhiều...

Chẳng qua, những lời này, Béo hòa thượng cùng Hoàng Vấn Đình sẽ không nói. Có thể, ở trong lòng của bọn họ, vẫn còn tiềm ẩn một tia hy vọng cuối cùng?

Thấy Béo hòa thượng cùng Hoàng Vấn Đình đều im lặng. Tô Hiểu Hồng cũng đoán ra nguyên nhân trong đó. Nguyên bản thần tình tái nhợt của nàng, càng trở nên tím tái hơn. Nàng không quan tâm, giãy giụa bò lên khỏi mặt đất, ngước mắt nhìn Hán khu bỏ hoang ở phía trước, đã bị hắc vụ hoàn toàn bao phủ. Tập tễnh đi tới...

Béo hòa thượng thấy vậy, liền bước lên phía trước ngăn cản: “Tô tiểu thư, cô muốn làm gì?”

Tô Hiểu Hồng căn bản không thèm nhìn hắn, đôi mắt nâu chỉ nhìn chằm chằm về phía Hán khu bị luồng hắc vụ bao phủ. Thanh âm suy yếu nhưng kiên định, theo trong khóe miệng nàng rít lên: “Tránh ra, ta muốn đi vào trong đó, ta muốn đi tìm lão sư...”

Hoàng Vấn Đình cũng vội vàng đuổi theo, vươn tay kéo Tô Hiểu Hồng lại, khuyên giải: “Tô tiểu thư, Béo hòa thượng cũng là vì an toan của cô. Hiện giờ tình hình bên trong Hán khu bỏ hoang, hung hiểm hơn gấp trăm lần so với lúc trước. Lấy thể trạng bây giờ của cô, cho dù muốn đi vào, cũng chỉ làm mồi cho đám lệ quỷ căn nuốt, cô đừng đem tính mạng của mình đi mạo hiểm chứ...”

Tô Hiểu Hồng vung tay muốn giằng thoát khỏi Hoàng Vấn Đình, nhưng thể trạng bây giờ của nàng suy yếu quá độ, làm sao có thể giãy giụa nổi đây? Rơi vào đường cùng, nàng chỉ có thể nghiêng đầu trừng mắt nhìn Hoàng Vấn Đình, thần tình nghiêm túc nói: “Buông ra! Tôi muốn đi vào! Tôi muốn đi vào cứu lão sư ra...”

Ngay khi hai bên đang giằng co nhau. Thì một chuỗi thanh âm kỳ ảo, đột nhiên truyền tới bên cạnh: “A di đà phật, thí chủ, cô tốt nhất là hãy nghe theo lời khuyên của hai người đồng bạn này. Lấy thể trạng cô bây giờ, cho dù có tiến nhập U Minh Quỷ Vực, có thể né tránh lệ quỷ cắn nuốt tìm được Trương Văn Trọng, cũng chỉ tăng thêm phiền toái đến cho hắn mà thôi. Thậm chí, còn liên lụy, khiến cho hắn nguy hiểm đến tính mạng nữa...”

Tô Hiểu Hồng, Béo hòa thượng cùng Hoàng Vấn Đình nhất tề quay đầu nhìn về hướng thanh âm truyền đến.

Người nói chuyện là một vị ni cô mặc áo tăng bào, đang đứng cách ba người khoảng năm sáu thước. Xem bộ dáng này của nàng, dường như sớm đã đứng đó từ rất lâu rồi. Thế nhưng cả ba người Béo hòa thượng, hay là Hắc Hùng Tinh, đều không phát hiện ra sự tồn tại của người này trước đó.

Bởi vậy, có thể thấy được vị ni cô này, tuyệt đối không phải nhân vật bình thường.

“Ngươi là ai...” Hoàng Vấn Đình cau mày trầm giọng hỏi. Cũng chậm rãi đem Tô Hiểu Hồng gạt về phía sau. Trước khi chưa biết đối phương là địch hay bạn, nàng thật đúng là không dám buông lỏng cảnh giác.

Thế nhưng, khiến cho Hoàng Vấn Đình trăm triệu lần không ngờ chính là, thân ảnh của vị ni cô kia đột nhiên biến mất ở trước tầm mắt của nàng. Một giây thời gian sau, liền đã xuất hiện ở phía sau lưng Hoàng Vấn Đình, chẳng thèm quan tâm đến nàng, chỉ vươn ngón tay trắng như bạch ngọc đặt lên trên trán Tô Hiểu Hồng, trong miệng cũng bắt đầu niệm tụng một đoạn Phạn ngữ kinh văn.

“Ngươi đang làm gì cô ấy?” Hoàng Vấn Đình cực kỳ hoảng sợ. Vội vàng xoay người, Tỏa Yêu Liên trong tay cũng giương lên, giống như muốn hướng vị ni cô này tiến công.

Béo hòa thượng thấy thế, vội vàng ngăn căn: “Hoàng tỷ, không nên động thủ. Đây là đang trị thương cho Tô tiểu thư...”

Cùng Hoàng Vấn Đình bất đồng, hắn theo kinh văn tụng niệm trong miệng ni cô. Liền nghe ra, đối phương không phải là muốn tra tấn Tô Hiểu Hồng.

Lúc này Hoàng Vấn Đình mới dừng tay. Bất quá trước khi chưa hiểu rõ thân phận của vị ni cô này. Nàng chính là không dám khinh thường buông lỏng cảnh giác.

Năm phút đồng hồ sau, ni cô thu tay trở về. Còn Tô Hiểu Hồng thì chậm rãi nhắm hai mắt lại, cứ như thế chìm vào giấc ngủ.

Ni cô khẽ vung tay, thân thể Tô Hiểu Hồng trôi nổi phiêu bồng lên, rồi chậm rãi nằm thẳng ở trên mặt đất.

Đợi ni cô xong việc, lúc này Béo hòa thượng mới dám hỏi: “Đa tạ pháp sư đã trượng nghĩa viện trợ. Không biết, pháp sư là đệ tử môn phái nào? Pháp danh ra sao....”

Ni cô hồi đáp: “A di đà phật, bần ni là đệ tử Phổ Đà sơn, Diệu Tâm Am.”

“Pháp danh...Vô Âm...”

Béo hòa thượng vui mừng nói: “Hóa ra là Vô Âm sư thái, bần tăng là đệ tử Ngũ Đài Sơn Tịnh Vân Tông, pháp danh Bất Khả Thuyết...Ách...ý của ta là, pháp danh của ta chính là Bất Khả Thuyết, chứ không phải không thể nói cho ngươi biết pháp danh của ta. Chẳng hiểu sư phụ cân nhắc thế nào, mà đi đặt cho ta một cái pháp danh dễ khiến người khác hiểu lầm như thế này.”

Vô Âm gật đầu: “Hóa ra là Tinh Vân Tông sư huynh. Lại nói, hai phái chúng ta xưa nay vẫn tràn đầy giao tình. Bất quá, hiện giờ cũng không phải thời gian để ôn lại chuyện cũ, xin sư huynh mau chóng đưa nữ thí chủ này rời khỏi đây đi...”

Dứt lời, nàng cất bước đi về phía Hán khu bỏ hoang, bị hắc vụ bao phủ.

Béo hòa thượng vội vàng khuyên nhủ: “Hiện giờ Hán khu này đã biến thành U Minh Quỷ Vực, không nên vào trong đó.”

Vô Âm lững thững đáp: “Cũng bởi vì nó là U Minh Quỷ Vực, nên ta mới vào...”

Béo hòa thượng còn muốn khuyên giải, thì từng đợt quang mang xanh biếc kèm theo sắc hồng lóe lên. Một đóa hoa sen chín cánh xuất hiện ở dưới chân nàng, nâng Vô Âm bay vào trong luồng hắc vụ.

“Đây...đây là...Phật Liên! Cửu Phẩm Phật Liên! Sao Cửu Phẩm Phật Liên lại ở trong tay nàng ta à?” Béo hòa thượng khiếp sợ nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.