Ngay khi nhà xưởng bỏ hoang lóe ra kiếm quang chói mắt. Thì đám người Tô Hiểu Hồng cũng khiêng tám nhân viên bị yêu linh chiếm xác, chạy được ra xa khoảng hơn trăm thước. Lúc này vẫn còn cách chiếc cổng sắt ba bốn
mươi thước nữa.
Đối với đám người Tô Hiểu Hồng mà nói, thì khoảng cách ba bốn chục thước này, chớp mắt là có thể xông qua.
Nhưng, ngay khi bọn hắn tính toán phóng đi. Thì có một tiếng địch u
oán thê lưng, đột nhiên vang vọng ở giữa không trung. Tiếng địch này
khiến cho tinh thần đang phấn chấn của bọn hắn, trở nên trống trải buồn
bã, giống như muốn quay đầu sa vào trong U Minh Quỷ Vực.
Dưới sự ảnh hưởng của tiếng địch, âm khí trong vùng Hán khu bỏ hoang,
đột nhiên trở nên cuồng bạo hơn. Thậm chí ngưng tụ thành hình, hóa thành những luồng cuồng phong hắc vụ, đem trọn phạm vi Hán khu bao phủ ở
trong đó.
Nguyên bản, Hán khu bởi vì Âm Dương Ngũ
Hành Nghi mà sáng sủa. Lần thứ hai sa vào trong bóng tối, xòe bàn tay ra không nhìn thấy năm ngón.
Từng luồng âm phong sắc
bén thổi “xuy xuy”, sức gió mạnh mẽ không chỉ đem cỏ dại trải rộng trong vùng Hán khu xoắn thành từng mảnh nhỏ. Đồng thời trên mặt đất còn in
hằn những vết sẹo giống như bị đao kiếm chém qua.
Đám người Tô Hiểu Hồng không khỏi dừng chân. Bởi vì một luồng âm khí hắc vụ nồng đậm quay cuồng chắn ngang ở trước mặt bọn họ. Một đám quỷ tốt, quỷ sĩ thân mặc giáp trụ màu đỏ sậm, trong tay cầm theo binh khí dài ngắn
bất đồng, xếp thành trận hình ngay ngắn, bước từ trong đoàn âm khí hắc
vụ đi ra.
Đám người Tô Hiểu Hồng khẽ mơ hồ nhẩm tính. Từ trong luồng âm khí hắc vụ này chui ra, cũng phải có vài trăm tên quỷ tốt cùng quỷ sĩ.
Ngoại trừ đám quỷ tốt cùng quỷ sĩ
ra. Còn có năm hình thể quỷ tướng, trang bị rõ ràng khủng bố hơn quỷ
tốt, quỷ sĩ rất nhiều. Cũng xuất hiện ở trong trận doanh quỷ quân. Chúng nó, hẳn chính là tướng lãnh thống soái của đội quân này.
Chứng kiến trận thế như vậy, ba người Tô Hiểu Hồng đều biến sắc.
Béo hòa thượng hít sâu một ngụm lãnh khí, nói: “Năm con quỷ tướng,
trên trăm quỷ tốt, quỷ sĩ...Trận thế như này, dựa vào ba người chúng ta
muốn đối kháng phá trận. Chỉ sợ là không đủ khả năng à! Bằng không,
chúng ta mau chạy ra bên ngoài đi?”
Ngay khi Béo hòa
thượng vừa nói xong, xung quanh ba hướng phía sau bọn họ. Đồng thời xuất hiện một luồng âm khí hắc vụ, một đám quỷ tốt cùng quỷ sĩ hiện ra từ
trong đó.
Chớp mắt công phu, ba người Tô Hiểu Hồng liền bị vây hãm trùng trùng ở bên trong quỷ quân.
“Hai mươi tên quỷ tướng...năm sáu trăm tên quỷ tốt....”Béo hòa thượng
thần tình nháy mắt trở nên tái nhợt: “Xem ra tính mạng của ba chúng ta,
sợ rằng hôm nay sẽ phải kết thúc ở cái địa phương quỷ quái này.”
Tô Hiểu Hồng lúc này cũng bình tĩnh trở lại, tuy sắc mặt của nàng khá
yếu ớt, nhưng ngữ khí lại vô cùng kiên nghị: “Béo hòa thượng. Ta hỏi
ngươi, có phải chỉ cần thoát ra khỏi vùng Hán khu bỏ hoang này, là có
thể thoát khỏi đám ác quỷ kia dây dưa sao?”
“Đúng
vậy.” Tuy Béo hòa thượng không hiểu, vào lúc này Tô Hiểu Hồng đưa ra một cái vấn đề như vậy để làm gì. Nhưng hắn vẫn giải thích: “Vùng Hán khu
bỏ hoang này, bị người ta dùng pháp trận chuyển hóa thành U Minh Quỷ
Vực. Chúng ta chỉ cần chạy ra khỏi phạm vi Hán khu, thì cũng chẳng khác
nào chạy ra khỏi U Minh Quỷ Vực. Coi như xuất hiện ác quỷ lợi hại hơn,
cũng không thể ra khỏi U Minh Quỷ Vực truy sát chúng ta.”
Nói đến đây, hắn lại bất đắc dĩ cười khổ: “Nhưng theo tình huống bây
giờ, chúng ta muốn lao ra khỏi Hán khu, căn bản chính là không có khả
năng...”
“Chưa thử qua, làm sao biết không có khả
năng chứ?” Tô Hiểu Hồng trầm giọng nói. Nàng đem hai người khiêng trên
vai, ném cho Hắc Hùng Tinh, theo sau tay phải móc vào trong chiếc ví,
lấy ra vài bình đan dược, đổ một nắm vào trong miệng của mình.
Đan dược mà Tô Hiểu Hồng vừa nuốt, đều có tác dụng phụ trợ thực lực
của người sử dụng gia tăng trên diện rộng, ở trong một khoảng thời gian
ngắn ngủi. Đương nhiên, những loại đan dược này thông thường sẽ có tác
dụng phụ. Chúng nó có thể vắt khô linh lực của người sử dụng, đồng thời
còn xuất hiện tình trạng tẩu hỏa nhập ma, hao tổn tu vi....
Dưới tình huống...tánh mạng đang nguy hiểm. Tô Hiểu Hồng cũng bất chấp tất cả, trước tiên phải chém giết mở đường máu chạy trốn rồi tính toán
sau.
Vừa nuốt đan dược vào trong miệng, Tô Hiểu Hồng
lập tức cảm thấy cả người mình tràn ngập một cỗ lực lượng cường đại.
Đồng thời, nàng còn cảm thấy linh lực của mình đang thiêu đốt cực nhanh.
Trong lòng biết không thể lãng phí thời gian, Tô Hiểu Hồng ngoảnh mặt
nhìn Béo hòa thượng cùng Hoàng Vấn Đình nói: “Sau khi tôi phát động thế
công, hai người cứ đi thẳng về phía trước. Chỉ cần lao ra khỏi phạm vi
Hán khu là thành công rồi.”
“Cô... không phải là cô
muốn đấu một mình cùng với đám quỷ quân này chứ?” Béo hòa thượng và
Hoàng Vấn Đình kinh ngạc, sửng sốt nói: “Lấy tu vi Nguyên Anh kỳ của cô, nếu một mình đấu hai tên quỷ tướng, thì còn có thể. Nhưng nếu muốn đấu
với năm tên thống lĩnh và mấy trăm tên quỷ tốt, quỷ sĩ, quỷ tướng...căn
bản là không có bao nhiêu phần trăm thắng lợi. Huống chi, ba hướng trái, phải, phía sau, còn có ba đạo quỷ quân đang nhìn chằm chằm...”
Tô Hiểu Hồng chẳng có nhiều tâm tình, cùng thời gian để giải thích cho Béo hòa thượng. Lúc này, nàng nắm chặt khẩu Desert Eagle cấp bậc linh
khí trong tay, dùng ngữ khí cực nhanh, niệm tụng lên một câu thần chú
tối nghĩa khó hiểu.
Theo chú ngữ trong miệng vang
lên, một luồng thất thải quang mang* cũng tản mát ra từ vị trí trái tim
của Tô Hiểu Hồng( *hào quang bảy màu)
Thấy tình cảnh
này, trong đầu béo hòa thượng hiện ra một cái ý niệm: “Thất Khiếu Linh
Lung Tâm? Khó trách tu vi của Tô tiểu thư thăng tiến mau lẹ như thế. Hóa ra là cô ấy có Thất Khiếu Linh Lung Tâm.”
Nhưng rất
nhanh biểu tình trên mặt hắn liền biến thành khiếp sợ: “Chẳng lẽ...Tô
Hiểu Hồng muốn thiêu đốt Thất Khiếu Linh Lung Tâm, để trong khoảng thời
gian ngắn có thể gia tăng năng lực chiến đấu sao?”
Béo hòa thượng đã từng xem qua cổ thư của sư môn. Bên trong nói tu chân
giả nếu có Thất Khiếu Linh Lung Tâm, một khi dụng tâm thiêu dốt Thất
Khiếu Linh Lung Tâm, thì sẽ có thể gia tăng tu vi của chính mình lên gấp bội phần. Nhưng loại phương pháp này, tương đối nguy hiểm. Nặng thì
trái tim bị thiêu thành tro, nhẹ thì hao tổn tu vi bản thân. Hoặc kể cả
là mất mạng!
Có thể nói, phương pháp thiêu đốt Thất Khiếu Linh Lung Tâm, rõ ràng chính là lấy mạng đổi mạng, chiêu số lưỡng bại cầu thương.
Tô Hiểu Hồng lựa chọn thiêu đốt Thất Khiếu Linh Lung Tâm cũng là hành
động bất đắc dĩ. Tuy nàng mới nuốt cả vốc đan dược cao phẩm vào miệng,
nhưng muốn tiêu diệt đám quỷ vây kín xung quanh này, thì vẫn là điều
không thể. Cho nên, Tô Hiểu Hồng đành phải chọn lựa cơ hội, lấy mạng đổi mạng.
Thiêu đốt tâm hỏa, khiến cho tim gan Tô Hiểu
Hồng đau nhức không thôi. Nhưng thần trí của nàng không bị ảnh hưởng bao nhiêu. Ngược lại, so với thường ngày còn muốn bình tĩnh hơn. Nàng quay
đầu nhìn về phía khu nhà xưởng, dùng thanh âm cực nhỏ, lẩm bẩm nói: “Nếu ta có thể sống sót. Ta nhất định sẽ hướng ngươi thổ lộ tình cảm. Nếu ta phải chết, bí mật này sẽ vĩnh viễn theo ta xuống âm ty.”
“Sát....!”
Cảm thụ uy thế cường đại tản mát ra trên người Tô Hiểu Hồng, hai mươi
tên quỷ tướng nhất tề giương trường đao lên. Gầm rú phóng về hướng Tô
Hiểu Hồng khởi phát thế công.
“Sát...”
Năm sáu trăm tên quỷ tốt cùng quỷ sĩ, xếp hàng chỉnh tề, bám theo hai mươi tên quỷ tướng cũng thi nhau xung phong.
Âm khí xen theo sát khí mãnh liệt, từ trong thân thể đám quỷ quân
phóng xuất ra. Hung hăng thổi về phía Tô Hiểu Hồng, Béo hòa thượng cùng
Hoàng Vấn Đình. Bao vây ba người lại ở giữa trung tâm.
Béo hòa thượng cùng Hoàng Vấn Đình chỉ cảm thấy đáy lòng phát lạnh, da đầu run lên, dũng khí chiến đấu tựu vơi đi phân nửa. Đây cũng không
phải do bọn họ nhát gan, mà là bởi vì khí thế của quỷ quân quá mãnh
liệt.
Chỉ riêng Tô Hiểu Hồng không bị khí thế trước
mắt ảnh hưởng. Ngay khi quỷ quân khởi phát thế công. Nàng giẫm hai chân
xuống mặt đất, nhẹ nhàng bay lên giữa không trung.
Từ trên ngực nàng tản mát ra thất thải quang mang, giống như tơ nhện quấn ở xung quanh người của nàng...
Giờ phút này, nhìn Tô Hiểu Hồng chẳng khác nào Cửu Thiên Huyền Nữ hạ
phàm. Đồng thời linh lực tinh thuần mênh mông, cũng lấy tốc độ cực nhanh tập trung ở phía họng khẩu Desert Eagle.
Hiện giờ,
quỷ quân phóng tới chỉ còn cách Béo hòa thượng mấy thước. Vài tên quỷ
tướng giương đao trong tay lên cao như muốn bổ ra nát người Béo hòa
thượng cùng Hoàng Vấn Đình ra thành từng mảnh nhỏ.
Đúng lúc này, Tô Hiểu Hồng bóp cò súng!
Một viên Linh Khí Đạn màu hoàng kim, theo trong nòng súng bắn ra, oanh thẳng xuống dưới.
Oanh...!
Tiếng nổ lớn giống như sơn băng địa liệt chợt vang lên.
Linh Khí Đạn rơi xuống mặt đất, đột nhiên nổ tung ra, hóa thành nhiều
loại công kích bất đồng. Tỷ như sấm chớp, liệt hỏa, hàn băng, hồng thủy, gió lốc, vẫn thạch, phô thiên cái địa thổi quét về phía hai mươi tên
quỷ tướng cùng năm sáu trăm tên quỷ tốt và quỷ sĩ.
Tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc, kéo theo đó là một mảnh thê lương cùng tiếng kêu rên thảm thiết...
Ngay khi tiếng nổ lớn của Linh Khí Đạn bùng phát, Béo hòa thượng cùng
Hoàng Vấn Đình đã nhắm tịt mắt lại. Không phải là một bọn hắn muốn nhắm
mắt, mà bởi vì xung quanh sinh ra một luồng sóng xung kích khổng lồ.
Khiến cho bọn hắn không thể không nhắm mắt, vận khởi linh lực trong cơ
thể lên ngăn cản.
May mắn chính là, viên Đạn Linh Khí do Tô Hiểu Hồng bắn ra, năng lượng cũng không lan gần đến nơi bọn hắn
đứng. Nếu không, coi như Béo hòa thượng cùng Hoàng Vấn Đình cật lực thúc dục linh lực ngăn cản, thì vẫn chỉ có một kết cục là bị oanh tạc.
Phạm vi tàn sát của viên Linh Khí Đạn này, ước chừng khoảng hơn hai phút đồng hồ sau mới chịu dừng.
Đợi xung quanh yên tĩnh trở lại. Lúc này Béo hòa thượng, Hoàng Vấn Đình mới mở được mắt.
Hai mươi tên quỷ tướng và năm sáu trăm quỷ tốt, quỷ sĩ. Lúc này sớm đã không còn trông thấy đâu. Hiển nhiên là đã mất mạng ở dưới thế công
khủng bố vừa rồi.
Không ngờ, Tô Hiểu Hồng có thể dựa vào sức một người. Đem toàn bộ quỷ quân tiêu diệt sạch sẽ.
Béo hòa thượng cùng Hoàng Vấn Đình khiếp sợ, há to miệng. Nếu như
không phải tận mắt chứng kiến, bọn hắn như thế nào cũng không bao giờ
tin, chuyện tình xảy ra trước mắt chính là chân thật.
“Tô tiểu thư đâu?” Ngắn ngủi khiếp sợ qua đi. Béo hòa thượng cũng khôi
phục thần trí, vội vàng nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng của Tô Hiểu
Hồng.
Giờ phút này Tô Hiểu Hồng đã rơi xuống mặt đất, thân mình nằm im không nhích động.
Máu tươi đỏ thẫm, theo thất khiếu* của nàng tuôn trào ra, chảy xuống
dưới mặt đất nơi nàng nằm, tạo thành một vũng máu. (*mắt, mũi, tai,
miệng.)
“Tô tiểu thư?”
Béo hòa
thượng cùng Hoàng Vấn Đình vọi vàng nhào đến bên cạnh Tô Hiểu Hồng, đồng thời vươn tay sờ mũi của nàng để kiểm tra nhịp thở.
“Có hơi thở, cô ấy vẫn còn sống!” Nhất thời hai người cảm thấy nhẹ
nhõm. Bất quá cũng không dám ở lại đây lâu. Liền tranh thủ khiêng Tô
Hiểu Hồng chạy nhanh ra khỏi phạm vi U Minh Quỷ Vực.