Mắt nhìn Trương Thành và Vương Hành bị quần ẩu bên trong Thiên Cương Địa Sát trận vô cùng nguy ngập, Diệp Vô Đạo cũng đã ngồi không yên.
Trước đó Lữ Nham bị tổn hại trong tay Trương Văn Trọng, lúc này nếu
Trương Thành và Vương Hành cùng bị tổn hại trong tay hắn, như vậy mặt
mũi Phù Bảo Tông đã thật sự mất hết không còn sót lại chút gì nữa. Ở
dưới tình huống này, cuối cùng Diệp Vô Đạo cũng phải buông xuống hư
danh, trong tiếng rống giận dữ như sấm sét, với tốc độ nhanh như thiểm
điện, đánh về phía Trương Văn Trọng.
Phản ứng này của Diệp Vô Đạo, nằm trong sự dự liệu của Trương Văn Trọng, hắn thản nhiên
cười, tay phải kháp pháp quyết giơ lên, một trăm lẻ tám tinh tướng đang
quần ẩu Trương Thành và Vương Hành, lập tức hóa thành một trăm lẻ tám
trụ sáng màu sắc khác nhau, chen chúc bắn về phía Diệp Vô Đạo.
“Chỉ bằng Thiên Cương Địa Sát phù trận mà cũng muốn vây khốn ta? Hừ,
quả nhiên không biết tốt xấu! Cũng được, cho ngươi mở rộng tầm mắt, xem
ta làm sao phá phù trận này!” Diệp Vô Đạo hừ lạnh một tiếng, hắn biết
rõ, muốn vãn hồi mặt mũi của Phù Bảo Tông, nhất định phải dùng thủ đoạn
sấm sét, đem Trương Văn Trọng và Trần Hi giết chết! Bởi vậy hắn cũng
không bảo tồn thực lực, trực tiếp đem pháp bảo cực mạnh nhất lấy ra,
Đoạt Mệnh Kim Liên!
Đoạt Mệnh Kim Liên là một kiện
linh khí lục phẩm, nó giống như một đóa hoa sen dùng vàng ròng chế tạo
thành, có vẻ cao quý lại mỹ lệ. Nhưng trên thực tế, nó cũng là một pháp
bảo truy hồn đoạt mệnh, hung hiểm không gì sánh được! So sánh với Hàn
Huyết Phiên do Lữ Nham sử dụng trước đó, quả thực như gặp phải sư phụ,
hoàn toàn không thể so sánh.
Ngay khi Diệp Vô Đạo đem linh lực truyền vào trong Đoạt Mệnh Kim Liên, từng sợi quang mang màu
vàng kim từ trong đó phóng ra. Mà đóa kim liên nguyên chỉ có hình dáng
như nụ hoa, cũng đã dùng tốc độ cực nhanh nở ra. Ngay khi nó nở hoàn
toàn, một mảnh tiếng oanh minh “ong ong” đột nhiên vang lên, vô số kim
khâu nhỏ như lông trâu, từ trong đóa kim liên bắn nhanh ra ngoài, nghênh hướng đón tới một trăm lẻ tám đạo trụ sáng.
Bang bang bang bang phanh…
Tiếng nổ mạnh vang lên liên miên bên tai không dứt, toàn bộ quáng
trường liên tục hiện ra những đoàn ánh sáng thật hoa mỹ, giống như pháo
hoa được phóng ra mừng năm mới. Trên thực tế, những đoàn ánh sáng và
tiếng nổ mạnh kia, đều do phù chú và kim khâu của Đoạt Mệnh Kim Liên
phóng xuất sản sinh.
Cùng lúc dùng Đoạt Mệnh Kim Liên phá trận, Diệp Vô Đạo lại rút ra một cây đại đao màu đỏ như máu, cũng
là một lục phẩm linh khí tên Huyết Vũ Đao.
Hai tay
Diệp Vô Đạo nắm chặt chuôi đao, thúc đẩy toàn bộ linh lực trong cơ thể,
đột nhiên bổ ra một đao. Đao khí màu máu chứa đựng mùi tanh hôi dày đặc
lập tức tuôn ra, hóa thành một mảnh tinh phong huyết vũ lợi hại không gì sánh được, có uy lực vô cùng cao minh, cuộn về hướng Trương Văn Trọng. Ở dọc đường, toàn bộ những vật cản trở mảnh tinh phong huyết vũ, vô luận
là chiếc xe đã hư hỏng hay khoáng thạch, toàn bộ trong nháy mắt biến
thành bột mịn. Uy lực như vậy, quả nhiên là rất kinh khủng!
Trương Văn Trọng không chút nào sợ hãi, tay phải giương lên, Bàn Long
Ngọc Xích lập tức xuất hiện trong tay hắn, dưới linh lực tác dụng, Bàn
Long Ngọc Xích phóng ra ánh sáng còn chói chang hơn cả ánh nắng trên bầu trời, hóa thành một con giao long màu xanh uy vũ bất phàm.
“Thu!” Trương Văn Trọng ra lệnh một tiếng, thanh sắc giao long bỗng
nhiên mở to chiếc miệng lớn, đã đem toàn bộ tinh phong huyết vũ cuộn đến nuốt chửng hoàn toàn.
“Đây…làm sao khả năng?” Diệp
Vô Đạo sợ ngây người, thế nào cũng không dám tin tưởng, đã thấy một kích sấm sét tất thắng, không ngờ bị Trương Văn Trọng dùng phương thức như
vậy dễ dàng hóa giải.
Mà lúc này, linh lực từ trong
thân thể Trương Văn Trọng hiện ra, cũng làm Diệp Vô Đạo hoàn toàn hiểu
rõ mình đã bị lừa, người này căn bản không phải là thái điểu Trúc Cơ kỳ, mà là một người có tu vi không khác gì mình, chí ít đã là cao thủ
Nguyên Anh trung hậu kỳ!
Bất quá điều này cũng không
làm cho Diệp Vô Đạo khiếp sợ, làm cho hắn khiếp sợ chính là Bàn Long
Ngọc Xích trong tay Trương Văn Trọng!
“Chuẩn tiên
khí? Ta không có nhìn lầm chứ? Pháp bảo của hắn là một kiện chuẩn tiên
khí?” Diệp Vô Đạo thất thanh kinh hô lên, lúc này hắn đã không còn tâm
tư liều mạng cùng Trương Văn Trọng, bởi vì hắn rất rõ ràng, chỉ dựa vào
một thân tu vi của chính mình cùng hai kiện linh khí lục phẩm, căn bản
không thể chống lại được Trương Văn Trọng. Cho nên phản ứng đầu tiên của hắn là xoay người bỏ chạy. Ở thời khắc liên quan tới tính mạng, tâm cao khí ngạo gì đó, danh vọng danh dự thế nào, toàn bộ đều bị hắn bỏ qua
một bên, bảo mạng mới là quan trọng hơn a!
Bất quá hắn muốn chạy, Trương Văn Trọng cũng không chịu đáp ứng.
“Phóng!” Trương Văn Trọng quát nhẹ một tiếng, thanh sắc giao long ở
ngay trước người hắn lập tức mở miệng, một cỗ đao khí tản đặc mùi máu
tanh từ trong miệng nó phun ra, chính là mảnh tinh phong huyết vũ vừa bị nó nuốt chửng. Hơn nữa bởi vì hỗn tạp linh lực và kiếm ý của Trương Văn Trọng, mảnh tinh phong huyết vũ càng thêm bá đạo ngang ngược hơn trước
đó rất nhiều!
“Đây lẽ nào đúng như câu nói trong
truyền thuyết: dùng cách của người, trả lại cho người? Ghê tởm a!” Diệp
Vô Đạo bị hoảng sợ đến sắc mặt trắng bệch, liền nhanh tay lấy ra vài
món pháp bảo phòng ngự. Phẩm cấp của những pháp bảo này, tuy rằng kém
Đoạt Mệnh Kim Liên và Huyết Vũ Đao, nhưng lúc này cũng có thể được thông qua dùng bảo mạng.
Diệp Vô Đạo còn có pháp bảo phòng thân, những đệ tử Phù Bảo Tông cùng Phiến Lục thì lại gặp tai ương. Bọn hắn không có pháp bảo phòng ngự, hay có thì quá thấp, chống đối không
được mảnh tinh phong huyết vũ lao tới.
Chỉ trong chớp mắt, toàn bộ quáng trường, đều bị mảnh tinh phong huyết vũ bao phủ!
Tiếng kêu thảm thiết, tiếng kêu rên liên tiếp vang lên bên tai không
dứt.
Một mảnh tinh phong huyết vũ, giằng co suốt mười phút thời gian, mới từ từ dừng lại.
Bên trong quáng trường, ngoại trừ Trương Văn Trọng và Trần Hi, duy
nhất còn đứng được, cũng chỉ có Diệp Vô Đạo. Những đệ tử Phù Bảo Tông và Phiến Lục bọn hắn, đã sớm đầy vết thương nằm trên mặt đất, có rất nhiều người đã sớm tắt thở mất mạng.
Tuy rằng Diệp Vô Đạo
còn đứng, mấy món pháp bảo phòng ngự đang hộ vệ trước người hắn, cũng đã vỡ vụn toàn bộ. Không chỉ như vậy, ở trên người hắn còn có rất nhiều
vết thương. Linh lực của hắn cũng đã tiêu hao không còn trong quá trình
chống đối mảnh tinh phong huyết vũ.
“Đây là uy lực
của chuẩn tiên khí sao? Đáng sợ! Quả nhiên là đáng sợ! Người này rốt cục là ai? Vì sao lại có được chuẩn tiên khí?” Diệp Vô Đạo vết thương đầy
người, thở hổn hển, kinh hồn vị định nhìn Trương Văn Trọng, ở trên mặt
hắn lộ vẻ kinh hoàng, càng không tự chủ được run rẩy lên.
Ở lúc này, Trương Văn Trọng lại giơ lên tay phải, dùng Bàn Long Ngọc Xích chỉ hướng Diệp Vô Đạo.
Lúc này, linh lực của Diệp Vô Đạo đã hao hết, pháp bảo cũng bị hủy,
một khi Trương Văn Trọng tiến công, hắn căn bản không có khả năng ngăn
cản.
Diệp Vô Đạo tuyệt vọng, chỉ đành nhắm mắt lại, chờ đợi tử vong phủ xuống.
Một thanh âm, đột nhiên vang lên ở phía sau: “Dừng tay! Sư đệ!”
Nghe thanh âm kia, Diệp Vô Đạo run lên, lập tức mở mắt mừng như điên
nói: “Liễu sư huynh? Là Liễu sư huynh tới? Ha ha, ta có cứu, sẽ không
chết ở chỗ này rồi!”
Ngay lúc này, bài danh thứ ba
trong “Thiên Công Địa Đạo” của Phù Bảo Tông Liễu Chính Địa, cầm một kiện pháp bảo trong tay xuất hiện bên trong quáng trường. Nhìn tình huống
bên trong quáng trường và Bàn Long Ngọc Xích trong tay Trương Văn Trọng, hắn cũng kinh hãi không ngớt. Lúc này hắn cũng không nhìn Diệp Vô Đạo,
chỉ chằm chằm nhìn Trương Văn Trọng.
“Ta dựa vào cái gì nghe lời ngươi?” Trương Văn Trọng nhìn hắn, lạnh lùng cười nói.
Liễu Chính Địa nhàn nhạt cười, lớn tiếng nói: “Ngươi phải nghe ta, bởi vì ta đã phái người đi Cửu Phong trấn, chỉ cần ta ra lệnh một tiếng,
bọn họ sẽ cho Cửu Phong trấn trong nháy mắt máu chảy thành sông. Ta
đoán, chuyện như vậy, hẳn không phải là điều ngươi kỳ vọng nhìn thấy
đi?”
Trên đường tới Cửu Phong sơn, hắn đã được biết
những gì Trương Văn Trọng đã làm bên trong Cửu Phong trấn, biết hắn
không muốn làm tổn thương đến dân chúng bình thường, cho nên đem toàn bộ đệ tử Phù Bảo Tông cùng đến phái đi Cửu Phong trấn, muốn dùng sinh mạng của cư dân trong trấn để uy hiếp bức bách Trương Văn Trọng đi vào khuôn khổ.
Nghe được câu nói của hắn, Trương Văn Trọng còn chưa nói chuyện, Trần Hi đứng một bên cũng không kiềm chế được sự tức
giận trong lòng, nghiến răng nghiến lợi tức giận mắng lên: “Tên hỗn đản, ngươi thực sự quá đê tiện!” Nếu không phải biết rõ tu vi của mình và
Liễu Chính Địa kém quá xa, chỉ sợ hắn đã xông lên liều mạng.
Nhưng Liễu Chính Địa căn bản không để ý tới hắn, chỉ nhìn Trương Văn
Trọng chằm chằm, thấy hắn ngoại trừ cười nhạt, không còn biểu thị gì
khác, không khỏi nhíu mày, nói: “Thế nào, ngươi không tin lời của ta?
Được! Ta cho ngươi biết, ta nói là thật hay giả!” Dứt lời, tay trái hắn
giương lên, phù chú lập tức tuột tay bay ra, ở giữa không trung nổ tung, hóa thành một đoàn pháo hoa huyến lệ nhiều màu.
“Hiện tại ta đã dùng bùa thông tri đệ tử Cửu Phong trấn, để cho bọn họ
cắt lấy vài đầu người đưa tới đây, cũng tốt cho ngươi biết ta không có
nói chuyện giật gân!”
Lời của Liễu Chính Địa vừa thốt ra, chợt nghe vài tiếng “phanh, phanh” không ngừng. Vài đầu người nhễ
nhại máu tươi, từ trên trời giáng xuống, rơi vào trong quáng trường. Bởi vì máu tươi nhễ nhại, trong khoảnh khắc cũng không nhìn thấy rõ gương
mặt của mấy đầu người.
“Nhìn thấy rồi chứ? Đây là kết quả ngươi không chịu nghe theo mệnh lệnh của ta! Nếu như ngươi vẫn
khăng khăng một mực, như vậy hôm nay, sẽ đầy mưa đầu người!” Liễu Chính
Địa đắc ý phá lên cười.
Tự nghĩ đã được cứu vớt, Diệp Vô Đạo cũng nở nụ cười.
Nhưng Trương Văn Trọng lắc đầu, nói: “Con người của ta, ghét nhất là bị người uy hiếp!”
Một đạo kiếm khí sắc bén, đột nhiên từ trong Bàn Long Ngọc Xích bừng
lên, trong nháy mắt ngưng khí thành hình, hóa thành một thanh phi kiếm
lợi hại không gì sánh được, dùng uy thế sét đánh không kịp bưng tai, đâm thẳng vào trong ngực Diệp Vô Đạo, đem ngũ tạng lục phủ của hắn trong
nháy mắt cắt thành nát bấy.
Tiếng cười của Diệp Vô
Đạo trong nháy mắt dừng bặt, hắn cúi đầu nhìn máu tươi tuôn ra trong
ngực, sau đó lại ngẩng đầu nhìn Trương Văn Trọng, trong ánh mắt lộ vẻ
không thể tin được. Hắn cố lấy tia khí lực cuối cùng, nỉ non nói:
“Ngươi…làm sao dám giết ta?” Thân thể hắn ngã ra, phác thông một tiếng
ngã quỵ trên mặt đất, liền mất mạng.
“Ngươi…” Một màn bất thình lình, làm Liễu Chính Địa ngây dại, hắn thế nào cũng không có
nghĩ đến, Trương Văn Trọng thực sự có thể quyết tuyệt như vậy, không hề
để ý tới sống chết của cư dân Cửu Phong trấn.
“Ngươi
đã không để ý tới sự chết sống của cư dân Cửu Phong trấn, ta sẽ đánh
xuống một hồi mưa đầu người, để tế điện anh linh của Diệp sư đệ ta!”
Liễu Chính Địa giận tím mặt, lập tức phóng xuất ra một đạo bùa, thông
tri đệ tử ẩn núp tại Cửu Phong trấn, triển khai hành động tàn sát.