Yên tĩnh, yên tĩnh như cõi chết.
Tất cả mọi người mở
to hai mắt, nhìn Trương Văn Trọng không chút tổn hao gì cùng Lữ Nham
đang nằm trên mặt đất sùi bọt mép, thế nào cũng không dám tin tưởng đây
là thực sự.
“Vừa rồi rốt cục xảy ra chuyện gì? Lữ
Nham đến tột cùng bị làm sao vậy? Vì sao đột nhiên lại gục không dậy
nổi?” Đệ tử Phù Bảo Tông nhìn nhau, đều trong ánh mắt đối phương nhìn ra cùng một nghi vấn. Trong lòng kinh ngạc, bọn hắn cũng nhịn không được
suy đoán: “Lẽ nào nói, trên thế giới này thật sự có chiêu số “dùng mắt
giết người”? Bằng không, biểu hiện quỷ dị của Lữ Nham, làm sao để giải
thích?”
Mặc dù trong mắt bọn hắn, tu vi của Trương
Văn Trọng cũng chỉ có tiêu chuẩn Trúc Cơ kỳ, nhưng trong ánh mắt bọn hắn nhìn về phía Trương Văn Trọng lúc này, cũng đã bớt sự coi rẻ, lại thêm
vẻ sợ hãi.
“Dùng mắt giết người? Thối lắm! Trên thế
giới này, thế nào khả năng lại có chiêu số sai lầm như vậy!” Nhìn sĩ khí của phe mình đã có dấu hiệu suy sụp, vùng lông mày của Diệp Vô Đạo
nhướng lên, hừ lạnh một tiếng. Cặp mắt tràn ngập sát khí đang chăm chú
tập trung trên người Trương Văn Trọng. Hắn có thể khẳng định, quái sự
phát sinh trên người Lữ Nham, hơn phân nửa có liên quan tới Trương Văn
Trọng. Thế nhưng hắn làm sao cũng nghĩ không ra, đến tột cùng Trương Văn Trọng đã dùng loại thủ đoạn nào để ám toán Lữ Nham.
“Lẽ nào hắn ẩn tàng thực lực, cũng không phải là một thái điểu Trúc Cơ
kỳ?” Diệp Vô Đạo suy đoán, nhưng rất nhanh lắc đầu phủ quyết loại suy
đoán này của mình: “Vô luận ta thấy thế nào, tiêu chuẩn linh lực của hắn chỉ dưới Trúc Cơ kỳ. Với ánh mắt của ta, dù đại sư huynh cũng thẹn
không bằng, trừ phi tu vi của tiểu tử này vượt xa ta, bằng không tuyệt
không khả năng giấu diếm qua ánh mắt của ta. Mà trên đời này hiện nay,
tu vi ở trên ta, toàn bộ đều là nhân vật thành danh đã lâu, cũng không
có một ai là người trẻ tuổi vô danh cả…”
“Nếu như
không phải vấn đề của thực lực, như vậy khả năng lớn nhất là trên người
tiểu tử này, có giấu một kiện pháp bảo cao phẩm âm ngoan ác độc!” Trong
ánh mắt Diệp Vô Đạo chợt nổi lên ánh mắt tham lam: “Có thể dưới tình
huống thần không biết quỷ không hay, ám toán một người tu chân Kim Đan
kỳ thành như vậy, phẩm cấp của kiện pháp bảo tuyệt đối sẽ không thấp!
Một kiện pháp bảo cao phẩm uy lực bất phàm như thế, rơi vào trong tay
một thái điểu Trúc Cơ kỳ quả thực là lãng phí! Không được, ta phải lấy
làm của riêng mới xong!”
Ngay lúc này, Trương Văn
Trọng lại bước về phía trước một bước, cao giọng hỏi: “Còn có ai muốn
tới đánh một trận?” Tuy rằng thanh âm hắn cũng không cao, giọng nói cũng không nghiêm khắc, nhưng trong lòng đám đệ tử Phù Bảo Tông đều dâng lên một tia sợ hãi, thậm chí không hẹn mà cùng lui ra phía sau một bước.
Một màn như vậy làm Diệp Vô Đạo rất tức giận, nếu không phải hắn tâm
cao khí ngạo, tự giữ thân phận, chẳng đáng động thủ với một thái điểu
Trúc Cơ kỳ, chỉ sợ đã sớm tự mình bước ra thu thập Trương Văn Trọng.
Lúc này hắn cố nén không bạo phát lửa giận, dùng ánh mắt đảo qua trên
người các đệ tử Phù Bảo Tông, phàm là đệ tử Phù Bảo Tông bị ánh mắt hắn
nhìn tới, tất cả đều xấu hổ cúi đầu. Hiển nhiên đối với việc vừa rồi bị
Trương Văn Trọng hù dọa làm kinh sợ vô cùng xấu hổ.
Nhìn thấy biểu tình của đệ tử Phù Bảo Tông, Diệp Vô Đạo lạnh giọng nói:
“Trên người hai thái điểu Trúc Cơ kỳ này, rất có khả năng đang giấu diếm một kiện pháp bảo cao phẩm. Vừa rồi Lữ Nham quá mức sơ ý, không chịu
tra kỹ, mới bị pháp bảo kia ám toán đánh lén.”
“Nguyên lai không phải chiêu số quỷ dị dùng ánh mắt giết người, mà là
pháp bảo…” Sĩ khí của đám đệ tử Phù Bảo Tông cuối cùng cũng khôi phục
lại, bọn họ sợ hãi chiêu số quỷ dị đánh bại Lữ Nham mà thần không biết
quỷ không hay, lúc này nghe Diệp Vô Đạo nói, hai thái điểu Trúc Cơ kỳ
dựa vào một kiện pháp bảo cao phẩm, sự sợ hãi trong lòng bọn hắn tự
nhiên tiêu tán không ít.
Diệp Vô Đạo gọi tên hai
người, mệnh lệnh: “Trương Thành, Vương Hành, hai ngươi đi bắt sống hai
tên thái điểu này, cướp đoạt pháp bảo trong tay bọn họ! Nếu như các
ngươi cũng mất mặt xấu hổ như Lữ Nham, cẩn thận ta đem linh hồn bọn
ngươi cấm tham, cho các ngươi trọn đời không được siêu sinh!”
“Dạ!” Trương Thành, Vương Hành tuy rằng không cam lòng, nhưng cũng
không dám kháng lệnh, chỉ đành kiên trì lĩnh mạng, một trái một phải
chậm rãi hướng Trương Văn Trọng đi đến.
Bởi vì có vết xe đổ của Lữ Nham, cho nên Trương Thành, Vương Hành cũng thu liễm lòng
khinh miệt, khởi lên toàn bộ tinh thần. Bọn hắn cũng không dám đến quá
gần Trương Văn Trọng, đứng cách hắn hai ba mươi thước, lại không hẹn
cùng ngừng chân lại, nhìn đối phương cùng nháy mắt. Lập tức đều lấy ra
phù chú màu sắc khác nhau, trong lúc rất nhanh niệm tụng chú ngữ, dương
tay ném phù chú lên bầu trời.
Mười bốn phù chú hội tụ cùng một chỗ, dựa theo một loại quy luật huyền diệu sắp hàng, lập tức
hóa thành một phù trận, vây Trương Văn Trọng vào bên trong. Một đạo gió
lạnh thấu xương, hỗn loạn hoa tuyết bay tán loạn, lập tức xuất hiện bên
trong phù trận, lại gào thét cuộn về hướng Trương Văn Trọng, như muốn
thôn phệ lấy hắn.
Diệp Vô Đạo thỏa mãn gật đầu, nói:
“Trương Thành, Vương Hành cũng thông minh, biết sử dụng phù chú đối phó
hai thái điểu Trúc Cơ kỳ. Trong Lãnh Nguyệt Hàn Băng phù trận này, dù
hai tên tiểu tử cuồng vọng thực sự có pháp bảo cao phẩm, cũng không cách sử dụng, chỉ đành bó tay chịu trói!”
Phù Bảo Tông,
danh như ý nghĩa, là tông phái dùng phù chú và pháp bảo làm chủ, phương
thức chiến đấu bọn họ sử dụng có hiệu quả giống như Phong Sơn phái
chuyên dùng “đan dược pháp bảo phù chú lưu”. Ngày trước, bọn họ cũng
từng dựa vào phù chú và pháp bảo cường lực, một lần liền trở thành đại
phái tu chân Thiên Tự Hào. Chỉ tiếc, khi linh khí từ từ suy yếu cùng
linh tài liệu từ từ rất thưa thớt, số lượng cùng chất lượng của phù chú, pháp bảo do Phù Bảo Tông luyện chế cũng từ từ thấp đi, địa vị của bọn
họ ở tại tu chân giới cũng từ Thiên Tự Hào rơi xuống thành hiện tại,
miễn cưỡng gia nhập vào trong một trăm tu chân môn phái Địa Tự Hào.
“Phù trận sao?” Tuy rằng bản thân đang ở bên trong Lãnh Nguyệt Hàn
Băng phù trận, nhưng trên mặt Trương Văn Trọng cũng không có vẻ kinh
hoàng, hắn lắc đầu cười nói: “Phù trận như vậy, cũng quá không phóng
khoáng đi thôi? Cũng được, để các ngươi nhìn thử một lần, cái gì gọi là
phù trận chân chính!” Dứt lời, hắn vung lên hai tay, hai đạo quang mang
từ trên tay hắn phóng ra.
Sau khi quang mang tán đi, ở trong tay Trương Văn Trọng, có thêm hai xấp phù chú.
Nhìn thấy một màn như vậy, bao quát Diệp Vô Đạo bên trong, toàn bộ đệ
tử Phù Bảo Tông cũng không còn giữ được bình tĩnh. Đang lúc nghẹn họng
nhìn trân trối, đều dùng thanh âm run rẩy kinh hô lên:
“Trời ạ, là phù chú? Tiểu tử này xuất ra thật nhiều phù chú! Hai xấp dầy như vậy, sợ phải hơn trăm phù chú đi?”
“Điều…điều này sao có thể? Hắn thực sự chỉ là một thái điểu Trúc Cơ kỳ sao? Vì sao trên người lại mang theo nhiều phù chú như vậy?”
“Tiểu tử này rốt cục là đệ tử của môn phái nào? Sư phụ hắn cũng quá xa xỉ đi thôi? Không ngờ cho hắn nhiều phù chú phòng thân như vậy? Đây…đây có còn cho người sống nữa hay không?”
Trong tiếng
kinh hô của bọn hắn, Trương Văn Trọng đã vung lên hai tay, đem hai xấp,
khoảng chừng một trăm lẻ tám phù chú, toàn bộ đều ném lên không trung.
Quang mang bảy màu, nhất thời từ trong những phù chú tán phát ra, lại
trong nháy mắt theo một quy luật huyền diệu sắp hàng tổ hợp vào nhau,
hóa thành một phù trận còn lớn hơn lẫn mạnh hơn cả Lãnh Nguyệt Hàn Băng
phù trận.
Phạm vi bao phủ của Lãnh Nguyệt Hàn Băng
phù trận khoảng chừng vài thước, nhưng phù trận do Trương Văn Trọng thi
triển ra lại bao trùm phạm vi toàn bộ sườn núi Cửu Phong sơn, không chỉ
nhét cả Trương Thành và Vương Hành vào trong, dù là đệ tử Phù Bảo Tông
cùng Diệp Vô Đạo, đồng dạng cũng bị nhốt vào trong phù trận này.
“Đây là…đây là Thiên Cương Địa Sát phù trận?” Trương Thành và Vương
Hành đứng mũi chịu sào đã sắp khóc đi ra, vốn hai người dùng mười bốn
phù chú cấu thành Lãnh Nguyệt Hàn Băng phù trận, đã cảm thấy vô cùng xa
xỉ. Thế nhưng so sánh với việc Trương Văn Trọng dùng một trăm lẻ tám phù trận cấu thành Thiên Cương Địa Sát phù trận, căn bản chỉ là một trò nhỏ nhặt không đáng chớp mắt.
“Khi dễ người, đây thật
quá khi dễ người…nhiều phù chú như vậy, ngươi thật đem ra hết sao?” Cũng không biết do kinh khủng hay phẫn nộ, thân thể Trương Thành và Vương
Hành không khỏi run rẩy lên. Hai người bọn hắn cũng bất chấp giá nào,
không ngờ muốn thúc đẩy Lãnh Nguyệt Hàn Băng phù trận giành đánh chết
Trương Văn Trọng trước.
Nhưng khi hai người thúc đẩy
linh khí niệm tụng chú ngữ, cũng khiếp sợ phát hiện, Lãnh Nguyệt Hàn
Băng phù trận đã không còn nghe theo hiệu lệnh của bọn hắn nữa.
“Chuyện gì xảy ra? Vì sao phù trận lại đột nhiên mất đi hiệu lực?”
Ngay khi Trương Thành và Vương Hành không giải thích được, Lãnh Nguyệt
Hàn Băng phù trận vốn đang bao phủ Trương Văn Trọng, không ngờ đã thay
đổi hướng, quay về bao phủ hai người bọn hắn. Chỉ trong chớp mắt, đã bao phủ kín cả hai người bên trong trận. Băng tuyết bay lượn khắp bầu trời, cuồng phong cực độ âm hàn càng gào thét cuộn về phía hai người bọn hắn.
Trương Thành và Vương Hành tốt xấu cũng là người tu chân Kim Đan kỳ,
có thể làm được tới mức gặp biến không sợ hãi, nhanh tay lấy ra pháp
bảo, vận chuyển linh lực, muốn phá trận xông ra. Hai người bọn hắn cũng
là cao thủ ngoạn phù, đối với Lãnh Nguyệt Hàn Băng phù trận cũng rất
hiểu rõ. Nhưng Trương Văn Trọng cũng không cho bọn hắn được như nguyện, ở lúc này, hắn liền phát động Thiên Cương Địa Sát phù trận.
Một trăm lẻ tám vị tinh tướng Thiên Cương Địa Sát do phù chú triệu hồi ra, đột nhiên hiện thân. Bọn họ cũng không một chút hòa hảo, không
giảng chút đạo nghĩa, từ lúc hiện thân, liền như ong vỡ tổ hướng về phía Trương Thành và Vương Hành, chỉ trong chớp mắt, đã vây quanh hai người
chật như nêm cối. Vô số quyền cước vũ khí, giống như tật phong mưa rào,
liên tục hướng hai người họ đánh tới. Dù hai người đều là người tu chân
Kim Đan kỳ, nhưng hai quyền khó địch bốn tay, huống chi hiện tại xông
tới lại là một trăm lẻ tám địch nhân? Ngay trong chớp mắt, hai tên
thương cảm đã bị một trăm lẻ tám tinh tướng đè xuống mặt đất quần ẩu
liên tục.
Tiếng kêu thê lương thảm thiết, từ trong
miệng hai người bọn họ truyền ra, không chỉ làm người của Phù Bảo Tông
sắc mặt trắng bệch, càng làm cho nơi sườn núi giống như chim bay cá
nhảy, đều hoảng sợ tứ tán bỏ chạy.
Đệ tử Phù Bảo Tông bị một màn trước mắt làm sợ đến run run, không hẹn mà cùng nuốt nước
miếng, dùng thanh âm run rẩy nói: “Thật quá bạo lực, thật quá độc ác
đi?”