Từ Cẩm Kim Thành quay trở về Ung Thành, Trương Văn Trọng cũng không đi
đâu, trực tiếp trở về nhà mình tại tiểu khu Hoa Hàng. Mà khi hắn đi vào
cửa lớn tiểu khu, hắn còn cố ý dùng thần thức từ xa kiểm tra Mê Hồn Kính ở tiệm cơm Uông bá, cùng chiếc kính mắt Ung ba đang đeo trên mặt.
Sự tình quả nhiên không ngoài sở liệu của Trương Văn Trọng, Đao Ba ca
thật đúng không hề đem sự uy hiếp của hắn để vào trong lòng. Ngay lúc
chạng vạng hôm qua, có mười mấy người có ý đồ đi vào tiệm cơm để đập phá đồng thời muốn ép hỏi Uông bá về phối phương dược thiện. Nhưng toàn bộ
những người này bị tác dụng của Mê Hồn Kính, đều rơi vào trong ảo cảnh,
đứng ngay trước cửa tiệm cơm, bày ra buổi biểu diễn có tác phong tục tĩu vô cùng lớn mật. Sau khi giành được tiếng thét chói tai cùng tiếng hoan hô của thực khách, rốt cục đã bị cảnh sát cùng nhân viên bệnh viện tâm
thần hợp lực trói lại đưa lên xe cứu thương, đưa thẳng về bệnh viện tiếp thu trị liệu.
Trương Văn Trọng lắc đầu thầm nghĩ:
“Đao Ba ca kia, quả nhiên không đem lời nói của ta đặt vào trong lòng a. Chỉ hi vọng với lần giáo huấn này, có thể cho bọn hắn học ngoan được
một chút, không nên ép ta động thủ mới tốt.”
Nguyên
lai, Đao Ba ca từ trong miệng các tiểu đệ, được biết câu nói uy hiếp của Trương Văn Trọng, thế nhưng vì lợi nhuận thật lớn bày trước mặt, hắn
cũng không kiềm chế được bắt đầu rục rịch.
Bốn dược
thiện do Trương Văn Trọng cùng Uông bá kết hợp bào chế ra, tuy rằng chỉ
mới bán ra được vài ngày, thế nhưng bởi vì mùi vị ngon miệng, dược hiệu
quá tốt, trải qua các thực khách truyền miệng lẫn nhau, không ngờ trong
vòng vài ngày ngắn ngủi, mà ai ai cũng biết. Thời gian lúc đầu, mọi
người đều ôm tâm tình đến thử xem một lần. Thế nhưng sau khi bọn họ
thưởng thức xong vị đạo ngon miệng của bốn loại dược thiện, cùng với
dược hiệu xuất sắc, đã không còn tự chủ trở thành thực khách trung thành của tiệm cơm Uông bá.
Hiện tại Uông bá vô cùng bận
rộn, không chỉ chiêu thu thêm người làm việc, đồng thời còn đưa ra chế
độ phát số xếp hàng. Dù sao quy mô của tiệm cơm cũng chỉ có bao nhiêu
đó, bàn ghế cũng có hạn, huống chi bốn dược thiện đều do đích tay Uông
bá tự mình xuống bếp làm ra. Cho nên mỗi ngày số lượng buôn bán chỉ có
hạn, nếu như không sớm bắt số, chỉ sợ không có mà ăn.
Sinh ý như vậy, có thể nào không làm cho người đỏ mắt?
Kỳ thực trước khi áp dụng loại thủ đoạn cực đoan này, Đao Ba ca cũng
từng phái người đến bàn bạc qua với Uông bá. Muốn mua phối phương của
bốn dược thiện, thế nhưng bị Uông bá nghiêm khắc cự tuyệt. Đao Ba ca cảm giác sinh ý cùng mặt mũi bị tổn hại, nên đã cùng vài ông chủ khác của
Nhất Phẩm Dược Thiện Phường, cùng nhau bàn bạc, lại quyết định áp dụng
thủ đoạn cực đoan đến đối phó tiệm cơm của Uông bá.
Theo bọn họ xem ra, Uông bá cũng chỉ là một đầu bếp bình thường, mà
Trương Văn Trọng cùng hợp tác với Uông bá, tuy rằng nghe nói có chút
quan hệ với cảnh sát võ cảnh, nhưng bọn hắn cũng không quan tâm quá mức, bởi vì bọn hắn nghĩ, mạng lưới quan hệ của bọn hắn còn cứng rắn hơn
Trương Văn Trọng.
Mấy ông chủ của Nhất Phẩm Dược
Thiện Phường cũng từng ăn thử bốn loại dược thiện được mua về, thể
nghiệm qua dược hiệu kinh người của bốn loại dược thiện. Theo bọn hắn
xem ra, bốn dược thiện căn bản không nên buôn bán bên trong một tiệm cơm nhỏ bình thường như vậy, mà lại chỉ bán có một trăm nguyên một phần. Mà nên bán ở Nhất Phẩm Dược Thiện Phương xa hoa sang trọng, đồng thời phải bán ra với giá mấy ngàn nguyên một phần!
Hiện tại kẻ có tiền, coi trọng nhất là gì? Khỏe mạnh! Bốn dược thiện, không chỉ làm cho cơ thể khỏe mạnh, còn có thể làm nam nhân sinh long hoạt hổ, làm nữ nhân tư nhuận dưỡng nhan. Thứ tốt như vậy, đừng nói là hơn một ngàn
nguyên, dù là một vạn nguyên, kẻ có tiền cũng sẽ chi ra.
Theo mấy ông chủ Nhất Phẩm Dược Thiện Phường xem ra, phối phương của
bốn loại dược thiện, quả nhiên là cái máy in tiền, là cây rụng tiền
trong truyền thuyết, là chậu châu báu. Thứ tốt như vậy, thế nào để cho
một kẻ không biết vận dụng đầu cơ, đạp hư mất chứ? Chỉ có vững vàng nắm
trong tay bọn hắn, mới có thể nghiền ép ra giá trị lớn nhất!
Thế nhưng tràng tao ngộ quỷ dị lúc chạng vạng hôm qua, cũng làm bọn
hắn bị dọa một cú sốc, cũng làm cho bọn hắn tạm thời bỏ qua ý niệm đập
phá tiệm cơm cùng áp dụng biện pháp cực đoan ép buộc Uông bá khai phối
phương. Chạng vạng hôm qua, lúc bắt đầu hành động, bọn hắn ngồi trong
tiệm trà đối diện tiệm cơm, vừa thưởng thức trà, vừa xuyên qua cửa sổ
nhìn cuộc biểu diễn bên dưới. Nhưng tuồng kịch bọn hắn muốn xem cũng
không có trình diễn, chỉ trình diễn một tuồng kịch khiến kẻ khác dựng
đứng tóc gáy.
Nhìn một đám người tinh thần bình
thường thần chí rõ ràng, còn chưa đi vào tiệm cơm, đột nhiên tập thể
tinh thần thất thường, ngay trên lối đi bộ trắng trợn biểu diễn ba động
tác tục tĩu, bọn hắn không hẹn cùng phun hết nước trà trong miệng ra
ngoài. Sau đó, mấy người nhìn nhau, sắc mặt trắng bệch.
Đợi khi mười mấy tiểu đệ của Đao Ba ca bị cảnh sát cùng nhân viên bệnh viện tâm thần đưa lên xe cứu thương, bọn họ mang theo sắc mặt trắng
bệch rời khỏi tiệm trà. Sau khi gọi điện thoại đến bệnh viên tâm thần để bảo lãnh người, bọn họ cũng đạt thành một nhận thức chung: Trong tiệm
cơm này có cổ quái, trước khi nghĩ ra biện pháp giải quyết vẹn toàn,
ngàn vạn lần không nên làm gì, thậm chí không nên tới gần tiệm cơm nửa
bước.
Trương Văn Trọng đeo hành lý, đi trong tiểu khu Hoa Hàng, cũng không khiến cho người ngoài đặc biệt quan tâm. Chỉ có
người nào nhận thức hắn, khi nhìn thấy thanh kiếm cầm trong tay hắn, đều mỉm cười lên tiếng kêu gọi, sau đó hỏi một câu: “Yêu, tiểu Trương, cậu
mua kiếm về tập thể thao sao?”
“Đúng vậy.” Mỗi khi
gặp người hỏi chuyện, Trương Văn Trọng đều mỉm cười gật đầu đáp. Từ đầu
tới cuối, cũng không có ai hoài nghi thanh kiếm trong tay hắn, cùng
thanh kiếm bình thường để luyện tập thể dục buổi sáng có gì khác nhau.
Về tới trong nhà, Trương Văn Trọng tìm một sợi dây, buộc thanh kiếm
treo lên vách tường. Với tu vi hiện tại của hắn, dù có luyện ra phi
kiếm, cũng không dùng được. Đã như vậy, còn không bằng đợi sau khi bước
vào Dưỡng Khí cảnh, trở lại luyện chế phi kiếm. Nói không chừng thêm một thời gian, còn có thể tìm được tài liệu luyện khí tốt hơn Điện Thanh
Hàn Thạch, để phẩm chất và uy lực của phi kiếm càng thêm cường đại.
Treo thanh kiếm lên xong, Trương Văn Trọng lấy Nghiễm Hàn Hoa cùng
Điện Thanh Hàn Thạch ra, cùng Phượng Cầu Hoàng, An Hồn Hoa đặt chung
cùng nhau, sau đó để Hỗn Độn Lô khôi phục lại trạng thái nguyên hình,
bắt đầu chuẩn bị luyện chế đan dược mới.
Nhìn bốn
loại tiên linh dược tài mua tới tay, Trương Văn Trọng híp mắt lại suy
nghĩ, tính toán: “Có bốn địa cấp tiên linh dược tài này, hơn nữa một ít
dược liệu phổ thông, chí ít ta có thể luyện chế đi ra năm loại đan dược
cao cấp. Thế nhưng dù sao bốn loại linh dược tài này chỉ có hạn, không
thể lấy hết ra dùng. Ta phải suy nghĩ một chút, ưu tiên luyện chế ra mấy loại đan dược mới tốt.”
Trong năm loại đan dược, Đại Đạo Như Ý Đan và Huyền Thiên Diệu Hương Đan là hai loại đan dược có thể phụ trợ Trương Văn Trọng tu luyện. Về phần Kim Võng Hộ Thể Đan, Long
Tượng Cự Lực Đan cùng Tiên Hạc Thần Hành Đan ba loại đan dược, có thể
trong khoảng thời gian ngắn đề thăng phòng ngự, lực lượng, tốc độ nhất
định. Thế nhưng loại đề thăng này, cũng không phải không có sự trả giá,
nó cần tiêu hao tinh thần cùng thể lực cực lớn. Bởi vậy một khi dược
hiệu mất đi, cả người sẽ rơi vào cảnh thoát lực, phi thường khó chịu.
Tuy rằng sự trả giá rất lớn, nhưng cũng không đại biểu ba loại đan
dược không có tác dụng. Ngược lại, tác dụng của chúng lớn phi thường.
Nhất là khi cùng người đối địch, rơi vào hạ phong, ba loại đan dược có
thể phát ra công hiệu thay đổi cuộc chiến.
Sau khi
tính toán một lát, Trương Văn Trọng làm ra quyết định. Trước tiên luyện
chế Đại Đạo Như Ý Đan, về phần Kim Võng Hộ Thể Đan, Long Tượng Cự Lực
Đan và Tiên Hạc Thần Hành Đan, mỗi thứ chỉ luyện chế một viên. Đợi khi
sử dụng xong, lại luyện chế viên khác. Kể từ đó, có thể giảm bớt sự hao
tổn linh dược tài.
Về phần vì sao tuyển chọn Đại Đạo
Như Ý Đan, mà không phải Huyền Thiên Diệu Hương Đan, đó là bởi vì Đại
Đạo Như Ý Đan có hiệu quả đề thăng đối với chân nguyên. Tuy rằng không
mạnh như Huyền Thiên Diệu Hương Đan, thế nhưng nó không có bất luận tác
dụng phụ gì. Không giống Huyền Thiên Diệu Hương Đan, nếu không để ý, rất có khả năng bị tẩu hỏa nhập ma.
Cho nên sau khi trải qua một phen suy nghĩ kỹ càng, Trương Văn Trọng tuyển chọn Đại Đạo Như Ý Đan, mà không lựa chọn luyện chế Huyền Thiên Diệu Hương Đan.
Sau khi làm ra quyết định, Trương Văn Trọng cũng không tiếp tục lãng phí thời gian, lập tức liền tập trung luyện đan.
Tam Túc Ô tự nhiên trở thành lô hỏa luyện đan, bên dưới Hỗn Độn Lô
không ngừng phát ra Thái Dương tinh hỏa, hỏa diễm hừng hực thiêu đốt.
Bao vây toàn bộ Hỗn Độn Lô bên trong. Trương Văn Trọng vừa bỏ dược liệu
vào vừa phóng xuất chân nguyên điều hòa linh khí bên trong Hỗn Độn Lô.
Sau ba canh giờ, sắc trời đã tối sầm, lúc này luyện đan cuối cùng cũng thành công.
Khi nắp lô tự động mở ra, sáu viên địa cấp thất phẩm Đại Đạo Như Ý Đan và ba viên địa cấp lục phẩm Kim Võng Hộ Thể Đan, Long Tượng Cự Lực Đan
cùng Tiên Hạc Thần Hành Đan đồng loạt từ bên trong Hỗn Độn Lô bay ra,
bắn vào bên trong bình sứ thanh hoa trong tay Trương Văn Trọng.
“Thu.” Trương Văn Trọng hướng Hỗn Độn Lô vẫy tay, Hỗn Độn Lô cực lớn nhất thời biến trở về cỡ bình rượu như trước.
Trương Văn Trọng lấy ra một viên Đại Đạo Như Ý Đan ăn vào, sau đó đậy
nắp bình sứ lại cẩn thận bỏ vào trong lòng, sau đó khoanh chân ngồi, bắt đầu hấp thu linh khí dâng trào ẩn chứa bên trong đan dược. Tam Túc Ô
thu hồi Thái Dương tinh hỏa, đối với Đại Đạo Như Ý Đan nó cũng thèm nhỏ
dãi, nhưng nó cũng hiểu rõ ràng, với thực lực hiện tại của nó, còn không đủ khả năng luyện hóa linh khí bên trong Đại Đạo Như Ý Đan, nếu như tùy tiện nuốt vào, chỉ sẽ bị nổ bạo mà chết. Cho nên nó nuốt vào một viên
Tụ Khí Đan, đậu trên vai Trương Văn Trọng nhắm mắt lại, bắt đầu hấp thu
linh khí bên trong đan dược.
Cũng không biết qua bao lâu, tiếng chuông điện thoại vang lên, cắt đứt sự tu luyện của Trương Văn Trọng và Tam Túc Ô.
Trương Văn Trọng cầm lấy điện thoại Dương tam tỷ mới đưa, hắn vẫn sử
dụng số cũ, nhìn vào màn hình nhận ra là Vưu Giai gọi tới. Vừa chuyển
máy, chợt nghe thanh âm lo lắng lẫn khóc nức nở của Vưu Giai vang lên:
“Trọng ca, không hay rồi, chân tật của ông nội đột nhiên tái phát, hơn
nữa bệnh tình còn nghiêm trọng hơn trước, đã lan tràn khắp toàn thân, đã nguy hiểm tính mạng.”