Tiểu sư thái ngừng chân lại, chậm rãi xoay người, biểu tình vẫn không
chút gợn sóng, nhàn nhạt hỏi: “Có lời gì muốn nói, chị hãy nói nhanh
lên. Chị đã làm lỡ công khóa buổi tối hôm nay của tôi, hiện tại tôi phải về lư bổ túc trở lại.”
Dương tam tỷ hưng phấn nói:
“Dương Mễ Nhi…ác, không, Vô Âm tiểu sư thái, chúng ta được cứu rồi.
Trương tiên sinh nói, hắn có thể hóa giải huyết chút trên người chúng
ta.”
“À.” Mặc dù được nghe tin tức tốt như thế, biểu
tình của Vô Âm vẫn không chút gợn sóng. Chỉ dùng ánh mắt trong suốt nhìn Trương Văn Trọng, hướng hắn khẽ gật đầu xem như bày tỏ lòng biết ơn,
nhưng Trương Văn Trọng cũng biết nàng tạ ơn mình cũng không phải bởi vì
mình có thể hóa giải huyết chú trong cơ thể nàng, mà là bởi vì hắn có
thể hóa giải huyết chú trong cơ thể của chị nàng.
Hai chị em này thật đúng là có ý tứ, tuy rằng đều đang suy nghĩ cho đối
phương, thế nhưng lại không chịu để lộ tâm tư của mình cho đối phương
biết.
Vô Âm thu ánh mắt trên người Trương Văn Trọng
trở về, nhìn Dương tam tỷ, thần sắc đạm mạc hỏi: “Còn việc gì muốn nói
không? Nếu như không còn gì muốn nói, tôi phải quay về lư thất tụng
kinh.”
“Ách, em không hưng phấn kích động một chút
nào sao?” Dương tam tỷ trợn tròn mắt, nàng làm sao cũng không thể ngờ
tới, khi Vô Âm nghe được tin tức này, phản ứng lại bình thản đến như
vậy. Nàng nguyên bản cho rằng, dù công phu hàm dưỡng của Vô Âm có tốt
bao nhiêu, nhưng khi nghe được tin tức tốt này, đều phải bộc lộ nét mặt
vui mừng.
Biểu tình không chút gợn sóng của Vô Âm vào lúc này cũng nổi lên biến hóa, chỉ thấy khóe miệng nàng hơi nhếch lên,
một nụ cười thoát tục siêu phàm xuất hiện trên gương mặt của nàng. Nàng
mỉm cười, dùng thanh âm trong vắt khoan khoái nói: “Sống có gì vui, chết có gì buồn?.” Sau đó nàng thản nhiên xoay người đi về hướng nhà tranh.
Chỉ để lại Dương tam tỷ trợn trờn mắt há hốc, cùng Trương Văn Trọng cũng đang nở nụ cười thoát tục siêu phàm.
Tốc độ bước đi
của Vô Âm cũng không thấy nhanh, nhưng chỉ trong chớp mắt nàng đã đi vào trong nhà tranh, khoanh chân ngồi lên bồ đoàn bắt đầu tụng kinh. Lúc
này nàng tụng niệm chính là Dược Sư Lưu Ly Quang Như Lai Bản Nguyện Công Đức Kinh, dưới giai điệu tụng niệm đặc thù của nàng, kinh văn thẳng
nhập lòng người, làm cho tâm tình cũng chợt thanh tĩnh trở lại.
“Trương tiên sinh, anh có biết em gái tôi vừa nói câu kia, là có ý
nghĩa gì không?” Dương tam tỷ lúc này mới hồi phục lại tinh thần, ngạc
nhiên nhìn Trương Văn Trọng hỏi. Vừa rồi câu nói Vô Âm mới thốt ra, nàng nghe được quả thực quá bí hiểm. Thay lời khác mà nói, nàng căn bản
không hiểu rốt cục Vô Âm muốn nói điều gì.
Trương Văn Trọng hồi đáp: “Vô Âm tiểu sư thái đã khám phá ra sinh tử, đối với cô
ấy mà nói, sống cũng là tu phật, chết cũng là tu phật. Cho nên cô ấy mới có biểu hiện đạm nhiên như thế.” Theo Trương Văn Trọng xem ra, Vô Âm
tiểu sư thái, có phật tính rất cao. Chỉ là nàng có cơ duyên gặp được
người tu chân phật giáo, dẫn dắt nàng bước vào lĩnh vực tu chân hay
không. Nếu như nàng có thể bước vào lĩnh vực tu chân, lấy tư chất thiên
phú của nàng, lại thêm một chút vận khí, thành tựu trong tương lai chỉ
sợ cũng không nhỏ. Nói chừng còn có thể ngộ ra đại đạo, leo lên đài sen.
“Các người nói chuyện, sao đều kỳ quái như vậy?” Dương tam tỷ từ nhỏ
cũng không đi học, nên đối với những lời Trương Văn Trọng và Vô Âm nói,
đều nghe không hiểu gì. Nhưng nàng trời sinh có tính hào sảng, nên không thèm dây dưa ở trên chuyện này, mà nhìn Trương Văn Trọng đề cập tới
việc chính sự: “Trương tiên sinh, tôi vừa nghe anh nói, anh đã giết chết Tông Lỗi, là thật hay sao?”
“Đương nhiên là thật.”
Trương Văn Trọng mỉm cười, vung lên thanh kiếm trong tay, nói: “Nếu như
cô không tin, có thể nhìn thanh kiếm này.”
“Ủa, đây
là kiếm của Tông Lỗi!” Nương theo ngọn đèn mờ nhạt, Dương tam tỷ nhận ra thanh kiếm trong tay Trương Văn Trọng, nói: “Tên Tông Lỗi này cực kỳ
cao ngạo tự phụ, hắn quanh năm đọng ở trên mép một câu nói: “Kiếm còn
người còn, kiếm mất người vong. Nếu thanh kiếm của hắn đã rơi vào trong
tay anh, vậy hắn đích thật là đã chết rồi. Trương tiên sinh, anh đúng là lợi hại, dù là thiên cấp cao thủ được Tông gia vất vả tài bồi đi ra,
Truy Hồn Kiếm Tông Lỗi, không ngờ cũng bị anh đánh chết.”
Nghe Dương tam tỷ tán thưởng, trên mặt Trương Văn Trọng cũng không có
vẻ đắc ý, trái lại khẽ thở dài một tiếng, nói: “Tuy rằng tôi không muốn
giết hắn, nhưng nếu như hắn không chết, thì tôi sẽ phải chết. Đây cũng
là thiên đạo tàn khốc ah.”
Dương tam tỷ lắc đầu nói:
“Cái gì thiên đạo địa đạo, tôi nghe không hiểu. Tôi chỉ biết đã không
còn thiên cấp cao thủ như Tông Lỗi áp trận, với thế lực của Tông gia ở
tại Cẩm Kim Thành, sẽ không còn đủ gây sợ hãi nữa. Hiện tại tôi sẽ triệu tập nhân thủ, thừa dịp thời cơ tuyệt hảo này, đem thế lực của Tông gia
tại Cẩm Kim Thành, cấp đuổi tận giết tuyệt!” Những chữ cuối cùng từ
miệng nàng nói ra, sát khí nghiêm nghị, làm cho bầu không khí ở trong
tòa phật đường nháy mắt trở nên lạnh giá.
Ngay khi
lời của nàng vừa dứt, từ trong căn nhà tranh bên cạnh phật đường, lại
truyền ra một tiếng phật niệm, thanh âm trong vắt nhẹ nhàng của Vô Âm
vang lên: “Đừng ở bên trong Đàm Hoa Am của tôi nói chuyện đánh đánh giết giết, bằng không đừng trách tôi sẽ không niệm tình.”
Dương tam tỷ không sợ trời không sợ đất, duy chỉ đối với người em gái
đã xuất gia này rất sợ hãi. Nàng rụt cổ, thấp giọng lầm bầm một câu,
cũng không biết lẩm bẩm chuyện gì, sau đó mới nhìn Trương Văn Trọng tạ
lỗi: “Trương tiên sinh, thực sự xin lỗi, không ngờ làm cho anh cuốn vào
cuộc tranh đấu giữa tôi và Tông gia Hoài Nam. May là anh không có việc
gì, bằng không tôi thật sự không biết giải thích làm sao với Vưu Giai.”
Trương Văn Trọng lắc đầu nói: “Đây cũng không trách các vị, đều do
người của Tông gia nổi lên lòng xấu xa, muốn giết tôi đoạt vật.”
“Như vậy đi, cho tôi một ngày đêm, để tôi xử lý xong toàn bộ chuyện
tại Cẩm Kim Thành, tôi sẽ đi dạo cùng anh chung quanh tỉnh Lũng Tuyền.
Anh ở mãi bên trong tỉnh Thiên Nam, nhìn quen non xanh nước biếc, nói
vậy còn chưa gặp qua phong cảnh thảo nguyên, mỹ cảnh sa mạc, phong tình
tái ngoại* ở tỉnh Lũng Tuyền phải không?” (*: biên cương)
“Không cần đâu.” Trương Văn Trọng mỉm cười lắc đầu cự tuyệt: “Trước
đây tôi cũng đã từng đến tỉnh Lũng Tuyền. Những địa phương nào nên đi du ngoạn, tôi cũng đều đi qua rồi! Cho nên không cần phiền phức tam tỷ.
Hơn nữa tôi còn muốn sớm quay trở lại Ung Thành, nếu như có thể, tôi
muốn đi ngay lúc trời vừa sáng.”
Dương tam tỷ nói:
“Nếu Trương tiên sinh đã quyết định, như vậy tôi cũng không miễn cưỡng
anh nữa, như vậy đi, chuyện đặt vé máy bay, để tôi an bài. Tạm thời anh
nghỉ chân ở Đàm Hoa Am, đợi tới trời sáng, tôi sẽ phái người đưa vé máy
bay tới cho anh.”
Trương Văn Trọng khách khí nói: “Vậy phiền phức tam tỷ.”
Dương tam tỷ bất mãn khoát tay, nói: “Trương tiên sinh, tôi xem anh là bạn bè, anh không cần khách khí đối với tôi như vậy. Lần này cũng toàn
bộ nhờ anh ra tay giết Tông Lỗi, tôi mới có cơ hội xoay chuyển hoàn cảnh xấu. Bằng không dù là tôi không chết, cũng chỉ đành xám xịt rời khỏi
Cẩm Kim Thành. Cho nên dù muốn nói lời cảm tạ, cũng không tới phiên anh
nói, hẳn nên do tôi nói với anh mới đúng.”
Trương Văn Trọng nở nụ cười: “Tốt lắm, tôi cũng không nói lời khách khí với Dương tam tỷ nữa.”
Nói thêm vài câu, lại giao phó Chương Hổ nằm bên trong phật đường cho
Trương Văn Trọng chăm sóc dùm, Dương tam tỷ dù chưa từng tu luyện một
chút võ thuật nhưng cũng từ chối sự bảo hộ của Trương Văn Trọng, một
mình đi ra khỏi Đàm Hoa Am, biến mất bên trong màn đêm đen kịt.
Lúc này Chương Hổ cố gắng chống đỡ thân thể bị trúng độc, dựa ngay cửa phật đường, si ngốc nhìn theo bóng lưng Dương tam tỷ đi xa. Vừa như
giải thích cho Trương Văn Trọng, vừa như lẩm bẩm tự nói một mình: “Tuy
rằng tam tỷ không biết võ thuật, thế nhưng năng lực nàng có thể phát huy ra, cũng không phải một anh chàng lỗ mãng như tôi có thể sánh bằng. Có
nàng ra tay, sau tối nay, thế lực tranh đấu trong Cẩm Kim Thành, hẳn là
sẽ tạm ngưng một thời gian.”
Trương Văn Trọng không
trả lời, cũng không đi vào phật đường, cứ ngồi trên chiếu bên ngoài phật đường, nhắm mắt vận chuyển Y Giám Tâm Kinh.
Thời gian trôi qua từng giây, sắc trời rất nhanh hoàn toàn sáng lên.
Vào chín giờ sáng, một chiếc Audi màu đen đỗ lại ngay trước Đàm Hoa
Am. Trên xe bước xuống một thiếu phụ, có thể Dương tam tỷ đã căn dặn
nàng từ trước, nên nàng cũng chỉ ăn mặc mộc mạc, đồng thời cũng không hề trang điểm.
Thiếu phụ bước nhanh vào Đàm Hoa Am, đưa vé máy bay và một chiếc điện thoại mới tinh giao vào Trương Văn Trọng.
Đồng thời nàng còn mời Trương Văn Trọng cùng dìu Chương Hổ lên xe,
chuẩn bị trước tiên tiễn Trương Văn Trọng ra sân bay, sau đó mới đưa
Chương Hổ trở về nhà an dưỡng.
“Tiểu sư thái, hữu
duyên gặp lại.” Ngay khi dìu Chương Hổ đi ra khỏi Đàm Hoa Am, Trương Văn Trọng đột nhiên xoay người lại, hướng phương hướng nhà tranh mỉm cười,
cao giọng nói.
“A Di Đà Phật.” Thanh âm tụng kinh bên trong nhà tranh hơi khựng lại, sau đó một tiếng phật hiệu bên trong nhà tranh vang lên, xem như đáp lời Trương Văn Trọng.
Trương Văn Trọng đạm nhiên cười, lại đóng cửa Đàm Hoa Am, ngồi vào bên
trong xe Audi, sau đó chiếc xe khởi động máy, rất nhanh chạy về hướng
sân bay quốc tế Cẩm Kim Thành.
Bên trong nhà tranh, nguyên Vô Âm đang tụng kinh, cũng đột nhiên dừng lại.
Vô Âm cúi đầu, nhìn hai tay của mình, cùng mặt đất trước mặt.
Cũng không biết do nguyên nhân gì, ngay khi Trương Văn Trọng đưa tay khép cửa Đàm Hoa Am, chuỗi tràng hạt đột nhiên đứt tung.
Một trăm lẻ tám viên tràng hạt, rơi lả tả đầy đất, lăn đi.
Nhìn thấy tình huống như vậy, biểu tình trên mặt Vô Âm, vẫn không chút gợn sóng, hồi lâu sau mới yếu ớt khẽ thở dài một tiếng, lẩm bẩm nói:
“Duyên tai? Nghiệt tai? Kiếp số hĩ.”