Trương Văn Trọng đi tới bên cạnh Tông Lỗi, cúi người nhặt lên thanh kiếm dài ba tấc, nhìn vào thân kiếm không hề tổn hại, thốt lời tán thán tự
đáy lòng: “Phẩm chất thanh kiếm này đúng thật không sai, không ngờ rằng
nó không bị tổn hại gì, dưới tràng hạt bạo nổ. Sau khi ta bước vào Dưỡng Khí cảnh, cũng cần luyện chế một thanh phi kiếm, thanh kiếm này có thể
mượn dùng được một chút. Cũng được, ta thu lại dùng thôi.”
Quay người trở lại phòng khách, lấy túi đựng Nghiễm Hàn Hoa, Điện
Thanh Hàn Thạch và tàng bảo đồ đeo lên lưng, đưa mắt nhìn hai tráng hán
mặc tây trang nằm trên mặt đất đã tắt thở từ lâu, hắn không khỏi khẽ thở dài một tiếng, nói: “Hai người các anh, tuy rằng không phải bị tôi giết chết, nhưng cũng bởi vì tôi mà chết. Chỉ nguyện kiếp sau hai anh có
được một cuộc sống an ổn hạnh phúc.”
Một tiếng ca
tràn đầy phong cách cổ xưa, thẳng nhập tận sâu trong linh hồn người khác từ trong miệng Trương Văn Trọng truyền ra. Đó chính là An Hồn Chú cổ
xưa nhất, chính tông nhất. Nương theo An Hồn Chú vang lên, hai linh hồn
trong suốt như ẩn như hiện xuất hiện trên thân thể hai vị tráng hán mặc
tây trang.
“Cảm tạ Trương tiên sinh siêu độ cho chúng tôi.” Hai linh hồn đồng loạt hướng Trương Văn Trọng cúc cung, sau đó
thân ảnh ngày càng trong suốt, cuối cùng hoàn toàn biến mất, bước vào
luân hồi đạo. Bởi vì có được An Hồn Chú của Trương Văn Trọng, kiếp sau
của hai người bọn họ, dù không thể đầu thai đến nhà đại phú đại quý, chí ít cũng có thể đầu thai vào một nhà bậc trung, tuy rằng trải qua cuộc
sống bình thản, thế nhưng lại an ổn hạnh phúc. Không cần phải giống như
kiếp này, kiếm ăn trên lưỡi đao liếm máu.
Sau khi
siêu độ linh hồn cho hai tráng hán, Trương Văn Trọng nhặt lên điện thoại di động vừa rồi bị hắn tùy ý ném sang một bên, đáng tiếc chính là chất
lượng của điện thoại không tốt lắm, vừa ném xuống không ngờ bây giờ đã
không mở máy được nữa. Rơi vào đường cùng, Trương Văn Trọng đành ném
chiếc điện thoại đã đình công vào trong hành lý, sau đó nhìn Tam Túc Ô
đang đậu trên đầu vai nói: “Đi thăm dò Dương tam tỷ bọn họ đang ở chỗ
nào.”
“Tuân lệnh, chủ nhân.” Tam Túc Ô đáp, vỗ cánh
bay lên khỏi đầu vai Trương Văn Trọng, trong nháy mắt liền bay ra cửa
sổ, lướt đi trong bầu trời đêm đen kịt.
Trương Văn Trọng đeo túi hành lý, cầm theo thanh kiếm, bước nhanh ra khỏi khách sạn Ánh Dương Quang.
Ngay khi Trương Văn Trọng vừa rời khỏi khách sạn Dương Quang, nhân
viên bảo an khách sạn đã cẩn cẩn thận thận đi tới phòng Trương Văn Trọng ở. Bọn họ đã nhận được lời trách cứ của khách nhân ở những phòng khác,
nói ở tầng lầu này có người đánh nhau, đồng thời đã xảy ra mạng người.
Kỳ quái chính là, băng ghi hình của tầng lầu này, không biết vì sao đều
biến thành trắng xóa.
Ngay khi mấy nhân viên bảo an
nhìn thấy hai tráng hán mặc tây trang chết trong phòng cùng với Tông Lỗi chết ngoài hành lang, đều không khỏi biến đổi sắc mặt, thất thanh kinh
hô:
“Phòng này không phải do tam tỷ đặt cho khách nhân của nàng ở đó sao?”
“Hai bảo tiêu mặc tây trang không phải đều là người của tam tỷ sao? Bọn họ đều là người rất lợi hại, thế nào lại chết ở đây?”
“Mọi người mau đến xem, nơi này còn có một cỗ thi thể trần truồng, ghê tởm a, ai có thể nói cho tôi biết ở đây đến tột cùng đã xảy ra chuyện
gì? Vì sao băng ghi hình của tầng này đều xảy ra vấn đề vậy?”
Mấy nhân viên bảo an nhìn nhau, cuối cùng đều đồng thanh nói: “Chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Ngay khi đám nhân viên bảo an của khách sạn Dương Quang đều đang đau
đầu không biết nên làm gì, Trương Văn Trọng đã yên lặng không một tiếng
động đi ra khỏi khách sạn. Với tu vi Thiên Cấp cao thủ của hắn, muốn rời khỏi khách sạn mà không bị người thường phát hiện, cũng không phải là
việc gì khó.
Ngay khi hắn vừa rời khỏi khách sạn
Dương Quang, Tam Túc Ô đang bay trên bầu trời đêm, cũng đáp xuống đầu
vai hắn, đồng thời ghé mỏ chim đến sát bên tai hắn, dùng thanh âm yếu ớt chỉ có mình hắn nghe được, nói: “Chủ nhân, tôi đã tìm được vị trí hiện
tại của Dương tam tỷ bọn họ.”
Trương Văn Trọng phân phó: “Đưa ta đi.”
“Dạ.” Tam Túc Ô đáp, lập tức vỗ cánh bay lên khỏi đầu vai Trương Văn
Trọng, hướng tây nam bay đi. Trương Văn Trọng theo phía sau nó, chạy đi
rất nhanh. Bây giờ hắn cũng bất chấp việc ẩn giấu tốc độ trước mặt người thường. May mắn lúc này đang là hửng đông, trên đường phố của Cẩm Kim
Thành vẫn còn vắng vẻ lạnh lùng, cũng không có bóng người nào. Bằng
không không chừng ngày mai trên internet xuất hiện dòng chữ “Hoang dã
Altman phủ xuống Cẩm Kim Thành, chờ đợi quái thú đến tiếp chiêu” hoặc
“Một nam nhân lúc hửng đông chạy điên cuồng, đó là bởi vì sinh hoạt bắt
buộc, hay vì tình vây khốn?” Sau đó lại để cho chuyên gia tâm lý nổi
danh phân tích nguyên nhân đã xảy ra câu chuyện này.
Sau một phen chạy thật nhanh, Trương Văn Trọng được Tam Túc Ô dẫn tới
vùng ngoại ô Cẩm Kim Thành, đến trước một am ni cô tên là Đàm Hoa Am.
Đây là một am ni cô trang nghiêm thanh lịch lại cổ kính. Lúc này cửa
am đóng chặt, bên trong am cũng vắng vẻ không một tiếng động, thậm chí
ngay cả nửa điểm ánh sáng cũng không có. Nương theo ánh trăng sáng tỏ,
xuyên thấu qua bốn vách tường màu đen của Đàm Hoa Am, có thể nhìn thấy
bóng cây mờ mờ hoảng động bên trong am.
Đánh giá am
ni cô trước mắt, Trương Văn Trọng không khỏi nhíu mày, sau đó nghiêng
đầu nhìn Tam Túc Ô, có chút ngạc nhiên nói: “Ngươi xác định Dương tam tỷ bọn họ đang ở bên trong am ni cô này sao?”
Tam Túc Ô khẳng định: “Tôi xác định, bên trong am không những có khí tức của
Dương tam tỷ, còn có mùi của nhân loại tên Chương Hổ kia.”
Có được câu trả lời chắc chắn của Tam Túc Ô, Trương Văn Trọng gật đầu, đi tới trước cửa am ni cô, gõ cửa.
“Bang bang phanh.” Tiếng đập cửa vang lên lúc hừng đông vắng vẻ, nghe thật rõ ràng vang dội.
Mới gõ vài lần, cửa am đột nhiên vang lên tiếng kẽo kẹt khiến cho kẻ
khác dựng đứng tóc gáy chậm rãi mở ra. Nhưng bên trong cửa lại không có
một ai.
Tình huống như vậy, nếu để cho người thường
gặp phải, dù không quay đầu bỏ chạy, cũng sẽ bị hù dọa đến hoảng sợ. Thế nhưng đối với người có kiến thức rộng rãi như Trương Văn Trọng mà nói,
chiêu số như thế, chỉ có thể xem như tiểu xiếc, hù dọa người thường còn
được, muốn hù dọa hắn cũng không có khả năng.
Trương Văn Trọng cất bước đi vào Đàm Hoa Am.
Một con đường nhỏ lót đá vụn, thẳng tắp từ cửa am đi thẳng vào phật
đường. Hai bên đường nhỏ, là rừng cây rậm rạp cùng bụi hoa dày đặc. Dưới ánh trăng sáng tỏ chiếu rọi, bóng cây loang lổ trên con đường nhỏ, tràn đầy bầu không khí quỷ dị âm trầm.
Ngay khi Trương
Văn Trọng vừa bước chân lên con đường nhỏ, một ngọn đèn sáng sủa đột
nhiên ở trong phật đường phía trước sáng bừng lên. Dưới ngọn đèn mờ
nhạt, một ni cô khoảng chừng hai mươi tuổi đang nhắm mắt đứng thẳng ngay trước phật đường. Trong tay nàng nắm một chuỗi tràng hạt một trăm lẻ
tám hạt, trong miệng đang niệm tụng Kim Võng Hàng Ma Chú bằng tiếng
Phạn. Thanh âm tụng kinh của nàng tuy rất nhẹ, thế nhưng rõ ràng truyền
vào bên trong tai Trương Văn Trọng, đồng thời thẳng nhập vào tận sâu
trong linh hồn hắn.
Trương Văn Trọng không khỏi nở nụ cười, nói: “Tiểu sư thái niệm tụng chính là Kim Võng Hàng Ma Chú phải
không? Xem ra, sư thái đã xem tôi là tà đồ đi a?”
“Lẽ nào ông không phải sao?” Tiểu ni cô mở miệng nói, thanh âm của nàng cực kỳ trong vắt, không có một tia tạp chất hỗn tạp trong đó. Làm cho người ta nghe được liền cảm thấy thể xác và tinh thần thư sướng, phảng phất
như toàn bộ ân oán tình cừu, tất cả tham sân si vọng, đều trong thanh âm khoan khoái tươi trong của nàng tiêu biến mất.
Thậm
chí ngay cả thần thức của Trương Văn Trọng, đã ở trong tích tắc có dấu
hiệu muốn buông lỏng. Thế nhưng hắn rất nhanh ổn định tâm thần, đạm
nhiên cười tán thán: “Hay cho một chiêu Liên Hoa Diệu Ngữ, không nghĩ
tới, tiểu sư thái còn trẻ tuổi, không ngờ cũng đã tu luyện tới Thiên Cấp cảnh giới.” Thẳng đến lúc này, hắn mới phát hiện gương mặt của tiểu ni
cô có bảy tám phần tương tự Dương tam tỷ. Nói như vậy, nàng có lẽ chính
là em gái trong miệng Dương tam tỷ nhắc tới.
Trương
Văn Trọng thế nào cũng không có nghĩ đến, em gái của Dương tam tỷ lại
xuất gia làm ni cô, đồng thời còn đạt được tu vi thiên cấp. Hơn nữa tính cách của người em gái này, lại hoàn toàn trái ngược với tính cách của
Dương tam tỷ. Xem ra ở trên người ni cô này, bởi vì có huyết chú mà thu
hoạch được thiên phú hơn người, chính là thu hoạch được ở trong việc tu
luyện võ học.
“Ông cũng không kém, cũng dám cầm kiếm
xông vào trong Đàm Hoa Am. Nói vậy ông chính là thiên cấp cao thủ của
Tông gia Hoài Nam, Truy Hồn Kiếm Tông Lỗi phải không?” Tiểu ni cô trẻ
tuổi nói, từ đầu tới cuối vẫn rất bình thản, không hề có nửa điểm tình
tự dao động.
“Tôi không phải Tông Lỗi, Tông Lỗi đã bị tôi giết.” Trương Văn Trọng mỉm cười nói: “Tôi họ Trương, tên Văn
Trọng, là bạn của Dương tam tỷ. Tôi biết cô ấy ở chỗ này, nếu như tiểu
sư thái không tin thân phận của tôi, có thể cho cô ấy ra gặp mặt, tự
nhiên là có thể nhận ra thân phận của tôi.”
“Ông là
Trương Văn Trọng?” Đôi mày liễu của tiểu sư thái nhướng lên, hiển nhiên
cũng đã từng nghe qua tên của Trương Văn Trọng.
“Tôi là Trương Văn Trọng.” Trương Văn Trọng gật đầu đáp.
Âm thanh tiếng cửa phòng lại vang lên, cửa gỗ phía sau phật đường bị
người hé ra, xuyên qua khe hở, người bên trong phật đường có thể nương
theo ánh trăng nhìn thấy được gương mặt của Trương Văn Trọng.
Cửa gỗ phật đường nhanh chóng được mở ra, Dương tam tỷ hưng phấn từ
bên trong nhảy ra, kích động vạn phần kêu lên: “Trương Văn Trọng? Quả
nhiên là anh! Ha ha, thật tốt quá, anh không có chết!”
“Cảm tạ tam tỷ quan tâm.” Trương Văn Trọng nhìn Dương tam tỷ mỉm cười nói.
Nhìn Dương tam tỷ đang hưng phấn, lại đưa mắt nhìn Trương Văn Trọng,
tiểu sư thái không nói một tiếng xoay người hướng nhà tranh nhỏ giản dị
bên cạnh phật đường đi tới.
“Dương Mễ Nhi, em đi đâu vậy?” Dương tam tỷ thấy nàng muốn đi, vội vã kêu lên.
Tiểu sư thái cũng không quay đầu lại, đáp: “Quay về lư tĩnh tu. Có
Trương đạo hữu ở đây, người của Tông gia Hoài Nam hẳn sẽ không dám tới
tìm các người phiền phức nữa. Còn có, thỉnh Dương thí chủ nhớ cho, bần
ni pháp hiệu Vô Âm. Dương Mễ Nhi kia, đã sớm không còn trong thế tục.”
Tiểu ni cô tự xưng Vô Âm, xưng hô Trương Văn Trọng là đạo hữu, cũng
không phải là vô tình. Tuy rằng nàng xem không ra Trương Văn Trọng là
người tu chân, thế nhưng trên người Trương Văn Trọng từ trên xuống dưới
tràn đầy tiên linh khí, làm cho nàng khẳng định, Trương Văn Trọng dù
không phải người trong đạo gia, tu luyện võ thuật hẳn cũng thuộc đạo gia nhất mạch. Cho nên nàng mới xưng hô Trương Văn Trọng là đạo hữu.
“Dương Mễ Nhi…a, được rồi, Vô Âm sư thái, Vô Âm đại sư, em khoan đi
vội, chị còn có chuyện muốn nói với em đây.” Dương tam tỷ thấy nàng cũng không quay đầu lại, vội vã kêu lên.