Hơn trăm tông phái, mấy ngàn người tu chân cùng nhau phóng xuất ra linh
lực hội tụ, cường thế gia nhập, không chỉ trong nháy mắt bù đắp linh khí bị hao tổn, thậm chí còn giúp cho lôi châm triệu hồi Cửu Tiêu Lôi Kiếp, uy lực cũng đề thăng trên diện rộng.
Biểu hiện trực
tiếp nhất chính là hình thể chín con lôi long chợt tăng gấp đôi, dáng
dấp cũng biến thành thêm dữ tợn, chín con lôi long vốn đã uy vũ khi đối
kháng cùng hồng hoang yêu thú do Cửu Oán Ác Huyết Kiếp biến ảo, chỉ có
thể miễn cưỡng duy trì cục diện giằng co, thế nhưng hiện tại, có linh
lực cường thế trợ giúp, thế tiến công của chín con lôi long ở trong nháy mắt đã biến thành mãnh liệt, làm đầu hồng hoang yêu thú liên tiếp bại
lui, chật vật bất kham.
Vừa mới bắt đầu, những người
tu chân tuy rằng làm theo lời phân phó của Trương Văn Trọng, đem linh
lực bản thân truyền vào trong Cửu Huyền Chuyển Linh phù trận, nhưng cũng không biết mục đích cùng ý nghĩa khi làm như vậy, thẳng đến lúc này khi bọn hắn nhìn thấy uy lực của Cửu Tiêu Lôi Kiếp, chính bởi vì có linh
lực của bọn họ mà trở thành mạnh mẽ, mới hiểu được mệnh lệnh nghe có vẻ
hoang đường của hắn kỳ thực là có thâm ý.
Những người tu chân duy trì thả ra linh lực đồng thời cũng nhịn không được cảm khái trong lòng nói nhỏ:
“Ta vốn tưởng rằng đây là một phù trận phòng ngự, hiện tại mới biết
được nguyên lai là một Chuyển Linh phù trận, thật không nghĩ tới, loại
Chuyển Linh phù trận được tu chân giới công nhận rất nhỏ yếu không có
tác dụng gì không ngờ còn có thể dùng như vậy…”
Không ít trưởng lão lĩnh đội của các tông phái đều đang tính toán trong lòng, sau này phải để đệ tử nghiên cứu Chuyển Linh phù trận, gia tăng nghiên
cứu trận pháp, chỉ là Chuyển Linh phù trận có thể trở thành dự bị để
giúp yếu thắng mạnh.
Ngay khi họ còn đang cảm khái, tranh đấu giữa Cửu Tiêu Lôi Kiếp và Cửu Oán Ác Huyết Kiếp cũng đã đi tới giai đoạn cuối cùng.
Dưới thế tiến công mãnh liệt uy lực đại trướng của Cửu Tiêu Lôi Kiếp,
yêu lực cuồng bạo bất thường ẩn chứa trong Cửu Oán Ác Huyết Kiếp cuối
cùng cũng bị hao tổn hầu như không còn, đầu hồng hoang yêu thú dáng dấp
dữ tợn không ai bì nổi sau một tiếng rống giận không cam lòng, hóa thành một mảnh bột mịn huyết sắc.
Cửu Oán Ác Huyết Kiếp, bị đánh bại!
Một cỗ gió lạnh thổi tới, thổi tán phiến huyết sắc bột mịn thật nhanh, hoàn toàn biến mất trên thế giới này.
Xác định Cửu Oán Ác Huyết Kiếp đã tiêu tán, Trương Văn Trọng mới từ từ hộc ra một hơi, một cỗ cảm giác mệt mỏi rã rời nảy lên trong lòng, thậm chí làm cho hắn cảm thấy chung quanh như có có chút xoay tròn.
Trận tranh đấu vừa rồi, có thể nói hung hiểm không gì sánh được,
Trương Văn Trọng dốc hết toàn bộ linh lực, tinh thần khẩn trương cao độ, cho nên lúc đó không có cảm giác gì, nhưng ngay khi hắn xác định phe
mình đã thắng lợi, tinh thần hắn thư giãn xuống tới, cảm giác mệt mỏi uể oải tự nhiên liền nảy lên trong lòng.
Trương Văn
Trọng vội cầm Bàn Long Ngọc Xích chống xuống đất, lập tức lấy ra một
bình dược, mở nắp bỏ mấy viên đan dược vào trong miệng.
Hương thơm của đan dược vừa vào miệng, một cỗ cảm giác ấm áp lập tức
từ trong khoang miệng khuếch tán khắp toàn thân, không chỉ làm cảm giác
mệt mỏi biến mất, đồng thời làm linh lực đã khô kiệt của hắn có được sự
bổ sung.
Trương Văn Trọng ném bình dược cho Minh Xà,
nói: “Bên trong còn vài viên đan dược, mấy người các ngươi cứ phân
nhau.” Sau đó lại gọi Trần Hi cùng các đệ tử đến trước người, lấy thêm
bình dược giao vào trong tay bọn họ, phân phó: “Các ngươi tự ăn đan dược khôi phục linh lực, còn lại đưa cho các bằng hữu giúp chúng ta thoát ly hiểm cảnh.”
Bọn họ không có lý do gì mất hứng,
Trương Văn Trọng đưa đan dược cho bọn họ, toàn bộ đều là tứ phẩm đan
dược, đối với đệ tử Phong Sơn phái mà nói, tứ phẩm đan dược cũng xem như không quá trân quý thế nhưng đối với đệ tử các tông phái mà nói, cho
tới bây giờ chỉ mới được nghe nhắc tới chứ chưa từng được nhìn thấy,
thậm chí có một ít nhân vật cấp bậc trưởng lão cũng chưa từng dùng qua
đan dược tứ phẩm.
Lúc vừa mới bắt đầu, có mấy trưởng
lão dẫn đội của các tông phái, nguyên bản còn muốn giả vờ chối từ một
phen, mà khi bọn họ thấy đệ tử Phong Sơn phái đưa tới cũng không phải
nhất hay nhị phẩm đan dược, mà là đan dược tứ phẩm, lập tức liền thay
đổi chủ ý, liền không tiếp tục chối từ, trái lại giống như là ngạnh
đoạt, từ trong tay đệ tử Phong Sơn phái đoạt lấy những đan dược này,
chăm chú túm trong tay, rất sợ Trương Văn Trọng sẽ đột nhiên thay đổi
chủ ý ra lệnh cho các đệ tử Phong Sơn phái thu hồi trở lại.
Không chỉ như vậy, bọn họ còn hướng đệ tử của mình ra lệnh: “Đem đan
dược các ngươi lĩnh được, đều giao cho chúng ta, tu vi các ngươi không
đủ, dùng đan dược nhất, nhị phẩm thì được rồi, đan dược tứ phẩm các
ngươi ăn xong cũng chỉ lãng phí.”
Mắt nhìn đan dược
tứ phẩm tới tay, trong nháy mắt biến thành đan dược nhất, nhị phẩm, đệ
tử các tông phái rất thất vọng, nhưng thất vọng thì thất vọng, bọn họ
cũng không dám vi phạm mệnh lệnh trưởng lão, chỉ đành lưu luyến đem đan
dược tứ phẩm giao lại cho trưởng lão trong tông phái.
Trong quá trình này, không ít người tu chân đều đưa ánh mắt ước ao,
nhìn vào đệ tử Phong Sơn phái, trong lòng thầm nói: “Nhìn đệ tử của
Phong Sơn phái, cho dù chỉ có tu vi Luyện Khí kỳ, đan dược tứ phẩm cũng
được ăn thoải mái, giống như ăn đường đậu, lại nhìn chúng ta, tuy rằng
đã có tu vi Kim Đan kỳ, nhưng chỉ được dùng đan dược nhất, nhị phẩm,
người so với người, quả nhiên là tức chết người, nếu không phải chúng ta đã gia nhập tông phái, nếu không phải rời khỏi tông phái là điều tối kỵ trong tu chân giới, chúng ta thật sự rất muốn gia nhập trở thành môn hạ của Phong Sơn phái a…”
Tuy rằng những người tu chân
có môn có phái, không còn cơ duyên bái nhập Phong Sơn phái môn hạ, thế
nhưng đối với những tán tu, Phong Sơn phái có tiên nhân làm chỗ dựa, có
tài lực hùng hậu không thể nghi ngờ trở thành tuyển chọn tốt nhất với
bọn họ.
Nhất là khi tin tức Lưu Phong Huy được Trương Văn Trọng thu làm đệ tử truyền ra ngoài, những tán tu bên trong tu chân giới giống như gặp được hi vọng, trong những người sau đó bọn họ từ bốn phương tám hướng vọt tới huyện Ẩn Ngạc, kỳ vọng mình cũng gặp may mắn
như Lưu Phong Huy.
Đối với những tán tu, có thể trở
thành đệ tử Trương Văn Trọng tự nhiên là chuyện không thể tốt hơn, nếu
như nguyện vọng này không thỏa mãn được, trở thành đệ tử phổ thông của
Phong Sơn phái cũng là một chuyện rất không tệ, thậm chí dù là ngoại môn đệ tử, cũng chưa chắc không thể tiếp thu.
Trong
khoảng thời gian ngắn, Phong Sơn phái trở thành bánh trái thơm tho trong mắt các tán tu và đệ tử các phái. Việc này đều nói sau, bây giờ vẫn còn chưa thể nhìn ra.
Sau khi xuất ra đan dược để Trần
Hi bọn họ phân phát cho mọi người, Trương Văn Trọng liền cất bước đi tới địa phương hai yêu quái vừa mới lưu lại.
Ngạo Nhân và Sơn Tao đã sớm bị thiêu hủy đến vô tung vô ảnh, thậm chí nửa điểm tro tàn cũng không lưu lại.
Tuy rằng Trương Văn Trọng biết, Ngạo Nhân và Sơn Tao vừa sử dụng
thượng cổ ác yêu bí pháp, thiêu đốt linh hồn triệu hồi ra Cửu Oán Ác Sát Kiếp, nhưng hắn vẫn nhắm mắt lại, niệm tụng chú ngữ.
Trong tiếng chú ngữ, vài điểm sáng màu vàng và trắng lóe ra, giống như
những con đom đóm, xoay quanh ngay trước mặt Trương Văn Trọng.
Trương Văn Trọng vươn tay phải đặt ngay trước ngực, vài điểm sáng vàng và trắng lập tức rơi vào trong bàn tay hắn.
“Suy đoán của ta quả nhiên không sai, ở chỗ này đích thật có lưu lại
một ít linh hồn của Ngạo Nhân và Sơn Tao sau khi thiêu đốt, bên trong
linh hồn ghi lại một ít tin tức hữu dụng…” Trong lòng Trương Văn Trọng
thầm nghĩ, năm ngón tay nhẹ nhàng hợp lại, vài điểm sáng màu vàng và màu trắng lập tức bị hút vào trong thân thể hắn, hắn nhắm hai mắt lại, dùng thần thức đi tiếp xúc, hấp thu tin tức lưu lại trong những điểm sáng.
Mấy hình ảnh sứt mẻ xuất hiện bên trong đầu hắn.
Hình ảnh thứ nhất, là một mặt đất tràn đầy huyết sắc, rải đầy chân tay bị cụt, một yêu quái dáng dấp xấu xí hung tàn ngồi xổm trên đống thi
thể, giương răng nanh cắn xé nuốt ăn những thi thể kia.
Trương Văn Trọng thầm nghĩ: “Đây là…Tu La Luyện Ngục Giới? Xem ra,
Ngạo Nhân và Sơn Tao quả nhiên từ bên trong Tu La Luyện Ngục Giới chuồn
ra tới.”
Hình ảnh thứ hai, là do một đống thi thể yêu quái xếp thành gò núi trên một tòa núi cao, có khoảng mười người không
thấy rõ mặt đang đứng, mà bốn phía ngọn núi lại vây quanh vô số yêu quái đang tâm tình sục sôi, vung tay hô to.
Tuy rằng
những người đứng trên gò núi không thể nhìn thấy rõ gương mặt, nhưng
Trương Văn Trọng vẫn nhận thức ra người đứng đầu tiên: “Người này không
phải chính là nữ tử áo trắng thần bí kia sao? Bọn họ đang làm gì? Lẽ
nào…đang tuyên thệ trước khi xuất quân sao?