Vài điểm cặn linh hồn của Ngạo Nhân và Sơn Tao ghi lại tin tức vừa lộn
xộn vừa có hạn, Trương Văn Trọng căn bản không thể thu được tình huống
hữu dụng gì trong đó.
Tuy rằng kết hợp vài điểm cặn
linh hồn cùng tin tức từ chỗ Tần Thiên Long, Trâu Bằng cùng với Cửu Anh
mà xem, yêu ma bị phong ấn bên trong Hỗn Độn Tu La Giới hẳn đang mưu đồ
bí mật một hồi đại sự, nếu như hắn không đoán sai, những yêu ma đang
muốn phá phong ấn, trở về nhân gian.
Nếu như thực sự
để yêu ma bị phong ấn trong Hỗn Độn Tu La Giới quay trở về nhân gian,
như vậy đối với toàn bộ sinh linh trong nhân gian mà nói, không thể nghi ngờ sẽ là một hồi hạo kiếp, thậm chí hoàn toàn có thể xưng là ngày tận
thế.
Tuy rằng đoán được ý đồ của yêu ma trong Hỗn Độn Tu La Giới, nhưng muốn ngăn cản bọn hắn cũng không phải là một chuyện
dễ dàng, nguyên nhân là do hiện nay hắn nắm giữ quá ít tình báo.
Cũng không biết những yêu ma chuẩn bị dùng loại phương pháp nào, vào
lúc nào sẽ phá tan phong ấn, cũng không biết hiện tại đã có bao nhiêu
yêu ma giống như Cửu Anh, Ngạo Nhân và Sơn Tao như vậy, lặng yên không
một tiếng động ẩn núp trong nhân gian, không biết trong thế giới hiện
nay, có bao nhiêu người giống như Tần Thiên Long của Âm Kiệt phái, đã bị yêu ma dùng cưỡng bức lợi dụ thủ đoạn thu phục trở thành kẻ nằm vùng
tay sai…
Ở dưới tình huống hoàn toàn không biết được gì, Trương Văn Trọng đúng thật là hữu tâm mà vô lực.
Đột nhiên trong lúc này, hắn lại chờ mong đám yêu ma bên trong Hỗn Độn Tu La Giới chuồn ra nhân gian, có thể đến thêm mấy tên trả thù cho Ngạo Nhân và Sơn Tao, như vậy hắn có cơ hội hỏi ra được thêm tình báo, mà
không phải giống như bây giờ, đối với tất cả tình báo chỉ có kiến thức
nửa vời.
“Nếu như tiếp tục cho ta gặp được yêu ma từ
trong Hỗn Độn Tu La Giới chuồn ra, ta phải hấp thụ giáo huấn lần này, sẽ không cho bọn hắn thiêu đốt chính linh hồn như vậy.” Trong lòng hắn tự
nói thầm.
Từ lúc hắn niệm tụng chú ngữ, để cặn linh
hồn của hai yêu quái hiện hình, những trưởng lão các tông phái có mặt
cũng đã biết hắn muốn thu thập tin tức tình báo, cho nên trong toàn bộ
quá trình, bọn họ không những bảo trì an tĩnh, còn cưỡng chế đệ tử phải
duy trì yên lặng, hiện tại bọn họ đang nghĩ đủ biện pháp lấy lòng hắn,
những gì làm hắn có thể ác cảm, đều phải nghiêm ngặt ngăn chặn.
Giờ khắc này nhìn thấy hắn mở mắt, hẳn đã tìm tòi xong tin tức của hai yêu quái, bọn họ mới bước tới hiếu kỳ dò hỏi: “Thế nào Trương tiên
sinh, có phát hiện gì không? Hai tên yêu quái đến tột cùng có thân phận
gì? Vì sao muốn đối nghịch với Phong Sơn phái?”
Trương Văn Trọng lắc đầu nói: “Linh hồn của hai yêu quái ẩn chứa tin tức vừa ít ỏi vừa rối loạn, căn bản không thể thu được tin tức hữu dụng…”
Trương Văn Trọng cũng không đem tin tức yêu ma trong Hỗn Độn Tu La
Giới muốn phá tan phong ấn quay về nhân gian nói cho các trưởng lão
những tông phái, bởi vì chuyện này nghe được thật làm người ta kinh sợ,
không thể tưởng tượng nổi, hiện nay chỉ mới là suy đoán của hắn, cũng
không có căn cứ xác thực.
Dù hắn đem toàn bộ việc này nói ra, phỏng chừng sẽ không có bao nhiêu người chịu tin tưởng, vì vậy
trước khi thu được chứng cứ chứng minh suy đoán của hắn, hắn cũng sẽ
không đơn giản đem việc này nói cho người của tông phái khác.
Ngay lúc này, trưởng lão của Phách Kiếm Tông đột nhiên nhớ tới một
việc, vội vã nói: “Ta nhớ rồi, lúc đó chúng ta phát hiện hai yêu quái
bên trong trường trung học đệ ngũ tại Vân Thai thị, bọn hắn hình như
đang tìm kiếm thứ gì bên trong trường học, Trương tiên sinh, ngài nói
chuyện này có quan hệ gì tới lai lịch và mục đích của bọn chúng hay
không?”
Trước đó tuy rằng Trương Văn Trọng nghe được
Trần Nhàn nói hai yêu quái bị phát hiện bên trong trường trung học tại
Vân Thai thị, nhưng đối với tình huống cụ thể cũng không quá rõ ràng,
hơn nữa lúc đó hắn còn đang bận rộn đối kháng trận ôn dịch bộc phát
trong Vân Thai, cho nên cũng không quá lo lắng quan tâm tới việc này,
lúc này khi hắn nghe được trưởng lão của Phách Kiếm Tông nói vậy, liền
hướng vị lão giả râu tóc trắng xóa hỏi kỹ sự tình trải qua, cùng một ít
phương diện vấn đề chi tiết.
Trí nhớ của vị trưởng lão Phách Kiếm Tông khá tốt, đã đáp lại toàn bộ những câu hỏi của hắn.
Sau khi nghe xong ông ta trả lời, hắn híp mắt lại nói: “Ân…ông nói
không sai, bên trong trường trung học đệ ngũ Vân Thai sợ rằng phải có
thứ gì đó, có liên quan tới lai lịch và mục đích của hai yêu quái.”
Trưởng lão Phách Kiếm Tông tuy rằng tuổi tác đã cao, nhưng tính cách
cũng không hề ổn trọng, vừa nghe hắn nói vậy liền kêu lên: “Vậy còn chờ
cái gì? Chúng ta mau nhanh trở về Vân Thai thị, tìm kiếm trong trường
học thử xem, không tin tìm không được thứ liên quan đến mục đích của hai yêu quái.” Những trưởng lão khác cũng đều gật đầu phụ họa, hơn một ngàn người đều định đem ra pháp bảo phi hành bay trở lại Vân Thai.
“Chờ một chút.” Nhìn thấy bọn họ đem ra pháp bảo phi hành, thậm chí có mấy người động tác nhanh nhẹn đã nhảy lên trên pháp bảo, Trương Văn
Trọng vội vàng gọi họ trở lại.
“Làm sao vậy?’ Những
người này đều tạm dừng động tác, quay đầu vẻ mặt vô cùng kinh ngạc nhìn
hắn, không giải thích được hỏi: “Trương tiên sinh chẳng lẽ còn có gì cần phân phó sao?”
Trương Văn Trọng chỉ lên bầu trời đã
sắp sáng, cười khổ nói: “Hiện tại trời sắp sáng, nếu như mấy ngàn người
chúng ta dùng pháp bảo phi hành bay đi Vân Thai thị, dù không muốn làm
người khác chú ý cũng khó khăn.”
Lúc này mọi người mới nhớ ra, mặt lộ vẻ xấu hổ nói: “Chúng tôi thật đúng không có chú ý tới trời đã bắt đầu sáng…”
Trương Văn Trọng gọi Trần Hi đến, hỏi: “Có biện pháp nào tìm đủ xe cộ đưa chúng ta đến Vân Thai không?”
Trần Hi vỗ ngực nói: “Yên tâm, tông chủ, chuyện này giao cho tôi đi
làm, tuyệt đối ổn thỏa.” Hắn liền xoay người đi an bài việc này.
Trần Hi rời đi không bao lâu, hơn hai mươi đệ tử Phong Sơn phái cùng
Trần Văn đã đưa người nhà Trương gia và Vưu Giai, Tô Hiểu Hồng quay lại
hội sở.
Gương mặt họ vô cùng tức giận, hiển nhiên đối với chuyện hắn buộc họ rời đi, thậm chí vô cùng bất mãn đối với việc
Tiêu Đồ và Minh Xà đánh ngất bọn họ, sau một phen chân thành giải thích
cùng khuyên bảo của hắn, sự tức giận trong lòng họ cũng đã tiêu tán vô
hình, lại bắt đầu quan tâm tới trạng huống thân thể của hắn.
Hiệu suất làm việc của Trần Hi rất cao, chỉ chốc lát có hơn mười chiếc xe bus chạy đến hội sở Mục Mã Trường.
Nhìn thấy một mảnh phế tích hỗn độn bên trong hội sở, những tài xế lái xe bus rất kinh ngạc.
“Hội sở Mục Mã Trường bị làm sao vậy? Vì sao trong một đêm lại biến thành phế tích?”
“Má ơi, không phải bị người hủy đi đó chứ? Ai có gan lớn như vậy, lại dám hủy hội sở Mục Mã Trường?”
Những tài xế này tuy rằng không mở miệng hỏi, nhưng trong lòng không
ngừng suy đoán, mà sự suy đoán của họ đã sau vài ngày thời gian, truyền
khắp toàn bộ huyện Ẩn Ngạc thậm chí cả mấy huyện chung quanh, cũng nghe
những lời đồn này xuất hiện.
Những xe bus này, đều là Trần Hi đi qua quan hệ, từ huyện công ty vận chuyển hành khách bên
trong huyện Ẩn Ngạc điều tạm tới, cũng bởi vì chuyện này nên việc vận
chuyển của công ty gặp khó khăn, đều phải dùng một ít xe đò thay thế.
Ngay lúc lên xe rời đi, Trương Văn Trọng lưu Trần Hi cùng một ít đệ tử Phong Sơn phái ở lại huyện Ẩn Ngạc, để bọn họ giải quyết hậu quả tối
hôm qua. Tuy rằng hội sở Mục Mã Trường nằm vùng ngoại ô, dân số thưa
thớt, nhưng cũng không thể bài trừ cũng có dân thường nhìn thấy được
chuyện xảy ra đêm qua, chính vì thế hắn mới đem Chúc Do Thuật truyền thụ lại cho Trần Hi bọn họ, để bọn họ giải quyết tốt hậu quả.
Hơn mười chiếc xe bus nối tiếp nhau xếp thành hàng, quả nhiên có chút
chấn động, cũng không biết dọc đường đã hấp dẫn bao nhiêu ánh mắt.
Bởi vì trận ôn dịch tại Vân Thai đã được khống chế, đồng thời được dập tắt, cho nên Vân Thai thị cũng đã giải trừ trạng huống cách ly, nhưng
mỗi một người ra vào Vân Thai thị, vẫn phải tiếp thu kiểm tra đơn giản,
vì vậy khi hơn mười chiếc xe bus chở theo hơn một ngàn người tu chân đi
vào thành phố, cũng phải ngừng lại tiếp nhận kiểm tra.
Nhìn số người trên xe bước xuống, nhân viên công tác phụ trách kiểm
tra đều trợn tròn mắt. Nhất là trong số những người này, còn có không ít người mặc đạo bào, tăng bào thậm chí cổ trang, có vẻ rất quỷ dị ly kỳ.
May mắn chính là bội kiếm cùng pháp bảo đều được họ giấu đi, bằng
không bất luận kẻ nào nhìn thấy mấy ngàn người cầm theo bảo kiếm sáng
loáng, chỉ sợ phản ứng đầu tiên sẽ là báo cảnh sát.
Nhưng đối với Trương Văn Trọng, những nhân viên công tác đều nhận thức,
hơn nữa với việc hắn lấy thân thử độc, hầu như chỉ dựa vào chuyện này đã trị hết trận ôn dịch, bọn họ vừa kính ngưỡng vừa sùng bái.
Vì vậy những người này vừa vội vàng tiến hành kiểm tra cho mọi người,
vừa hiếu kỳ hỏi hắn lai lịch của những người tu chân kia.
“Bọn họ sao…” Hắn không có khả năng nói họ đều là người tu chân, đành
viện cớ nói: “Bọn họ đều là nhân sĩ tôn giáo, nghe nói tình hình bệnh
dịch trong Vân Thai thị, nên từ toàn quốc chạy tới, các vị xem, họ là
đạo sĩ, hòa thượng, còn mặc cổ trang là cư sĩ tu hành tại gia, về phần
những người mặc âu phục hay thường phục…”
Một nhân viên công tác chợt tiếp lời: “Tôi biết, tôi biết, bọn họ đều là thần phụ của đạo Thiên Chúa?”
“Thông minh.” Trương Văn Trọng ha ha cười, hỏi: “Thế nào, kiểm tra xong rồi chứ? Chúng tôi có thể đi sao?”
“Kiểm tra xong, cũng không có vấn đề gì, có thể cho đi.” Theo câu nói, lan can ngăn trên đường chậm rãi nhấc lên, hơn mười xe bus nối đuôi
nhau đi vào khu vực Vân Thai thị.