Ngay khi Trương Văn Trọng đem nguyên bản Địa Tạng Bồ Tát Bổn Nguyện Kinh niệm tụng hoàn tất, một đóa tiên liên tỏa ra kim quang sáng lạn liền
xuất hiện trên màn trời đen kịt, từ từ xoay quanh, rơi xuống một mảnh
hoa thơm, giống như một hồi hoa vũ ảo mộng.
Phàm là oan hồn được hoa vũ rơi xuống, ngay mi tâm hiện ra một điểm kim quang.
Điều này ý nghĩa, bọn họ đều đã được siêu độ, có thể bước vào luân hồi, đầu thai chuyển thế.
Hơn vạn ác quỷ oan hồn vây quanh Trương Văn Trọng, không hẹn mà cùng
hướng Trương Văn Trọng cúc cung hành lễ, vẻ mặt biết ơn chân thành cùng
kêu lên: “Tạ ơn thượng tiên siêu độ.”
Trương Văn Trọng mỉm cười, hướng những oan hồn ác quỷ phất phất tay, nói: “Đi thôi.”
Lũ lũ kim sắc quang mang, lập tức từ trong những ác quỷ oan hồn phóng
xuất, trong nháy mắt ngắn ngủi, hơn vạn ác quỷ oan hồn, đã biến mất hoàn toàn sau Trúc Khê sơn, bước vào luân hồi.
Tuy rằng
vừa rồi hắn chỉ là niệm tụng kinh văn, nhưng cũng đã tiêu hao không ít
linh lực, để có thể thuận lợi vượt qua ba kiếp số kế tiếp, hắn phải bảo
trì đủ linh lực dư thừa mới xong!
Trương Văn Trọng không kịp thở lấy hơi, vội vàng lấy ra Hãn Linh Hoàn, ném vào trong miệng.
Ngay khi Trương Văn Trọng vừa ném Hãn Linh Hoàn vào trong miệng, đệ tam kiếp của Ác Sát Ngũ Kiếp đã lập tức phủ xuống.
“Xem ra Ác Sát Ngũ Kiếp, thật không cho ta một chút thời gian để nghỉ
ngơi a.” Trương Văn Trọng cười khổ lắc đầu, khởi lên tinh lực, chuẩn bị
ứng phó đệ tam kiếp trong Ác Sát Ngũ Kiếp – Tam Ma Kiếp!
Đoàn mây đen trên bầu trời sau núi Trúc Khê đột nhiên nứt ra một đạo
huyết sắc. Sau đó vô số quỷ dọa xoa, la sát và tu la như nước thủy triều từ trong đó bừng lên, quơ vũ khí trong tay, từ bốn phương tám hướng
đánh về phía Trương Văn Trọng.
Hắn cũng không xem
những quỷ dạ xoa, la sát và tu la phổ thông vào trong mắt, hắn ngửa đầu
nhìn lên bầu trời, ở bên dưới phiến mây đen kịt, có ba thân ảnh còn lớn
hơn bọn chúng mấy lần!
Trong ba thân ảnh, mặc một bộ
thanh sắc lân giáp cầm một cây thanh sắc cương xoa, chính là Phi Thiên
Dạ Xoa Vương. Mà người dung mạo xinh đẹp, vóc người nóng bỏng, trong tay nắm hai thanh loan đao hình trăng tròn, cũng chính là Ngọc Diện La Sát
Nữ. Về phần vóc người khôi ngô nhất, ba đầu sáu tay, mặt xanh nanh vàng
cực kỳ dữ tợn, chính là Thị Huyết Tu La Vương.
Mặc dù ở trước đây, Trương Văn Trọng cũng không có kinh lịch qua Ác Sát Ngũ
Kiếp, nhưng hắn từ trong miệng một ít yêu tu, quỷ tu cũng từng nghe nói
chuyện liên quan về Ác Sát Ngũ Kiếp. Vì vậy hắn cũng biết, muốn phá một
kiếp này cũng không thể dây dưa với đám dạ xoa, la sát và tu la bình
thường kia, mà phải trong thời gian ngắn nhất đánh chết Phi Thiên Dạ Xoa Vương, Ngọc Diện Tu La Nữ và Thị Huyết Tu La Vương!
Bởi vì nếu ba tên kia không chết, như vậy những quỷ dọa xoa, la sát và
tu la phổ thông sẽ cuồn cuộn không ngừng từ trong kiếp vân tuôn ra, vô
luận giết bao nhiêu cũng đều là vô ích.
Thực lực ba
tên này đều khá cao. Nếu đơn đả độc đấu, Trương Văn Trọng còn có điểm
nắm chắc. Nhưng lấy một địch ba, thật có vẻ quá sức!
Bất quá Trương Văn Trọng cũng không dự định lấy một địch ba, tiêu diệt từng bộ phận mới là thượng sách!
Trương Văn Trọng sở dĩ tuyển chọn mục tiêu công kích đầu tiên là Phi
Thiên Dạ Xoa Vương, là bởi vì hắn sở trường tốc độ, mà tốc độ của hắn
lại càng nhanh đến không tưởng tượng nổi. Nếu như không thể đánh chết
hắn, như vậy khi tác chiến với Ngọc Diện La Sát Nữ và Thị Huyết Tu La
Vương sẽ bị hắn nhân cơ hội mà vào, dây dưa làm luống cuống tay chân. Kể từ đó Trương Văn Trọng muốn dùng chiến thuật tiêu diệt từng bộ phận chỉ còn là lời nói suông.
Khi đơn độc đối mặt Phi Thiên
Dạ Xoa Vương, tuy rằng hắn không có cách nào đuổi kịp tốc độ, nhưng có
nắm chắc có thể đem tốc độ của hắn hạ xuống!
Sau khi
tuyển xong mục tiêu, Trương Văn Trọng không có nửa điểm chần chờ, đưa
tay lấy ra Bạch Ngọc Mãnh Hổ Trấn Chỉ từ bên trong Càn Khôn Hồ.
“Ngao!”Trong một tiếng hổ gầm cùng một đạo bạch sắc quang mang, Bạch
Ngọc Mãnh Hổ Trấn Chỉ hóa thành một con bạch hổ khổng lồ uy vũ. Uy áp
cường thế từ trong thân thể nó phóng xuất ra nhất thời hướng bốn phương
tám hướng xông tới đám quỷ dạ xoa, la sát và tu la đang tràn tới.
Trương Văn Trọng căn bản không muốn phản ứng những quỷ dạ xoa, la sát
và tu la phổ thông kia, thả người nhảy lên lưng bạch hổ, hướng ba thân
ảnh của Phi Thiên Dạ Xoa Vương, Ngọc Diện La Sát Nữ và Thị Huyết Tu La
Vương ở trên bầu trời phóng đi. Bàn Long Ngọc Xích biến thành thanh sắc
giao long, cùng Long Phượng Trình Tường Ấn biến thành kim long thải
phượng cũng theo sát bên cạnh hắn.
Bạch hổ nguyên bản có tác dụng kinh sợ đối với vật yêu tà, cỗ uy áp cường thế từ trong
thân thể nó phóng xuất ra, trong nháy mắt đã đem quỷ dọa xoa, la sát và
tu la xông tới trước nhất đánh ngã trên mặt đất, lập tức dẫn phát ra một mảnh hỗn loạn.
Dọc theo đường đi, những quỷ dạ xoa,
la sát và tu la phổ thông, giống như nước thủy triều tràn tới, muốn tiêu diệt Trương Văn Trọng lập tức.
Lúc đang ở giữa không trung, Trương Văn Trọng đưa tay phải vẫy ra, Bàn Long Ngọc Xích lập tức từ thanh sắc giao long biến thành một thanh bảo kiếm bích lục, rơi vào
trong tay hắn.
Trong một tiếng kêu to, một đạo kiếm
khí làm thiên địa thoáng biến sắc từ trong người Trương Văn Trọng phóng
đi ra, mười phần bá đạo đem những quỷ dạ xoa, la sát và tu la ngăn trở
trước người hắn trong nháy mắt chém nát chúng thành tro bụi, ngạnh sanh
đánh ra một con đường.
Chỉ trong chớp mắt, Trương Văn Trọng cưỡi trên bạch hổ, cũng đã vọt tới bên cạnh ba người Phi Thiên Dạ Xoa Vương.
Phi Thiên Dạ Xoa Vương, Ngọc Diện La Sát Nữ và Thị Huyết Tu La Vương
cũng không ngờ hắn lại đến nhanh như vậy, không khỏi hơi sửng sốt. Nhưng phản ứng của bọn hắn cũng cực nhanh, lập tức liền rống giận nghênh
hướng Trương Văn Trọng.
“Cuốn lấy hai vị này cho ta…” Trương Văn Trọng vỗ đầu bạch hổ, ý bảo nó cùng kim long thải phượng
cuốn lấy Ngọc Diện La Sát Nữ và Thị Huyết Tu La Vương, mà chính hắn lại
nhảy tới đánh về phía Phi Thiên Dạ Xoa Vương.
Nhìn
Trương Văn Trọng hướng ngay mình xông tới, Phi Thiên Dạ Xoa Vương cũng
không hiện vẻ hoảng sợ, trái lại còn hiện vẻ châm biếm. Thân hình hắn
nhoáng lên, dùng ưu thế về tốc độ triền đấu với Trương Văn Trọng.
Trương Văn Trọng đối với việc này đã sớm có dự liệu, tay trái hắn vung lên, hơn mười lá bùa lập tức bay ra ngoài. Bất quá những lá bùa này
cũng không trực tiếp bay lên người Phi Thiên Dạ Xoa Vương mà hướng quanh mình hắn bay đi.
Nếu như Phi Thiên Dạ Xoa Vương vẫn
đứng bất động tại chỗ, những lá bùa kia có thể không thể bắn lên người
hắn. Thế nhưng hắn khẽ động, giống như chủ động đụng vào những lá bùa
này. Tuy rằng đại bộ phận những lá bùa đều bị thất bại, nhưng cũng có
vài lá bùa chạm lên người hắn nhất thời làm tốc độ hắn chậm hơn vài
phần.
Ngay lúc vừa ném bùa ra, Âm Dương Pháp Kính
cũng xuất hiện trong tay phải hắn. Tuy rằng hiện tại trong thiên địa đều là một mảnh hắc ám, nhưng trên người hắn vẫn còn từng sợi kim quang
phóng ra sáng lạn.
Âm Dương Pháp Kính lập tức đem kim quang phản xạ chiếu lên trên người Phi Thiên Dạ Xoa Vương, hóa thành
một sợi dây thừng kim sắc trói hắn lại.
Trương Văn Trọng cần, chính là cơ hội này.
Tốc độ của Phi Thiên Dạ Xoa Vương lại giảm thêm vài phần.
Đối với tình cảnh hiện tại của chính mình, Phi Thiên Dạ Xoa Vương giận tím mặt, rít gào muốn giãy khỏi sự ràng buộc của bùa cùng Âm Dương Pháp Kính. Nhưng ngay khi hắn vừa chấn vỡ mấy lá bùa, đem dây thừng kim sắc
bứt đứt, Trương Văn Trọng cũng đã tới ngay trước người hắn, hai tay cầm
Bàn Long Ngọc Xích dùng chiêu Lực Phách Hoa Sơn bổ thẳng vào mặt hắn.
Phi Thiên Dạ Xoa Vương vội vã vung lên cương xoa trong tay, muốn đỡ lấy một kích sấm sét của Trương Văn Trọng.
“Oanh…” Tiếng đánh đinh tai nhức óc chợt vang lên, Phi Thiên Dạ Xoa
Vương cùng cương xoa trong tay hắn đều bị Bàn Long Ngọc Xích của Trương
Văn Trọng chém thành hai nửa!
Thế tiến công bá đạo như vậy, dù là Trúc Khê sơn bên dưới cũng bị rung động lên.
Sau khi chém chết Phi Thiên Dạ Xoa Vương, Trương Văn Trọng cũng không
chần chờ, lập tức liền xoay người gia nhập cuộc chiến đấu chém giết Ngọc Diện La Sát Nữ và Thị Huyết Tu La Vương.
Cái chết
của Phi Thiên Dạ Xoa Vương tạo thành ảnh hưởng nhất định đối với hai tên kia, thế tiến công của chúng càng lúc càng mãnh liệt, hầu như mỗi một
chiêu đều là dùng mạng đổi mạng.
Nhưng mà ngay lúc
này, Thị Huyết Tu La Vương cũng nhào tới bên người hắn, sáu cánh tay
tráng kiện vung lên, cầm đủ loại vũ khí đánh về phía hắn.
“Ngăn ta phải chết!”
Bạch hổ cùng kim long thải phượng hiển nhiên không cho phép hắn làm bị thương Trương Văn Trọng, vội vã tiến công, muốn đạt được hiệu quả vây
Ngụy cứu Triệu.
Nhưng Thị Huyết Tu La Vương đã quyết
định chủ yếu cùng hắn đồng quy vu tận, căn bản mặc kệ thế tiến công của
bạch hổ và kim long thải phượng, sáu cánh tay công kích về phía hắn còn
nhanh hơn chứ không chậm.
Ngay khi bạch hổ và kim
long thải phương há mồm cắn trúng Thị Huyết Tu La Vương, trước khi hắn
tan xác thì thế tiến công của hắn cũng đã rơi trúng người Trương Văn
Trọng. Bởi vì đã có thân kim cương nên Trương Văn Trọng cũng đánh bạc
với tính mạng. Hắn vẫn chỉ bị thương, ngoại trừ há mồm phun ra ngụm máu
tươi, trên người hiện lên vài vết thương sâu tới xương cốt. Trương Văn
Trọng bất chấp thở dốc, lấy ra vài cây lôi châm cắm lên trên người,
nguyên máu tươi còn đang tuôn trào cũng nháy mắt liền ngừng lại.
Thấy ngay trước thế tiến công của Thị Huyết Tu La Vương đối với Trương Văn Trọng, nhưng hắn chỉ thụ thương vẫn không chết, Ngọc Diện La Sát Nữ vừa thất vọng, cũng rít gào một tiếng, cổ tay run lên, liền dùng hai
thanh loan đao hình trăng tròn khởi xướng một kích trí mạng cuối cùng!
“Đương…” Một tiếng, Trương Văn Trọng dùng Bàn Long Ngọc Xích đỡ lấy loan đao trăng tròn của Ngọc Diện La Sát Nữ.
Tay phải Trương Văn Trọng vừa nhấc, Bàn Long Ngọc Xích tuột tay bay
ra, hóa thành một đạo tinh mang màu lục, trong nháy mắt bắn thẳng vào
thân thể Ngọc Diện Tu La Nữ.
Ngay lúc này trong đôi
mắt Trương Văn Trọng hiện lên một đạo kim quang, làm Ngọc Diện La Sát Nữ không tự chủ được nhắm hai mắt lại, động tác trên tay cũng không tự chủ được liền chậm lại.
Hắn cắn mạnh chót lưỡi, há mồm phun ra một đạo máu tươi nóng hổi.
Đạo máu tươi trực tiếp bắn lên trên mặt Ngọc Diện La Sát Nữ, chân
nguyên ẩn chứa trong đó lập tức nổi lên phản ứng, “oanh” một tiếng nổ
bạo ra, chấn đến Ngọc Diện La Sát Nữ kêu lên một tiếng thảm thiết đồng
thời bay ngược ngược ra sau hóa thành tro bụi.
Sau
khi đem cả Phi Thiên Dạ Xoa Vương, Ngọc Diện La Sát Nữ và Thị Huyết Tu
La Vương thành công đánh chết, đám quỷ dạ xoa, la sát, tu la rậm rạp kia cũng ở trong nháy mắt biến mất không gặp, phảng phất như chưa từng xuất hiện qua.
Lại ném một viên Hãn Linh Hoàn vào miệng,
Trương Văn Trọng cười khổ lắc đầu, thầm nghĩ: “Không nghĩ tới chỉ mới
Tam Ma Kiếp đã bị thương, hai kiếp kế tiếp sợ là có chút vướng tay
chân…”