Ở trên cao cách mặt đất vài trăm thước, phiến quang mang màu ám hồng sắc từ trên kiếp vân hạ xuống, liền hóa thành một mảnh máu đen tản ra mùi
vị tanh hôi, giống như mưa to, hướng Trương Văn Trọng rơi xuống tới.
Trận huyết vũ này cũng không giản đơn, không chỉ ẩn chứa kịch độc có
tính ăn mòn rất mạnh, đồng thời còn bởi vì ẩn chứa linh khí và yêu khí
trong kiếp vân, do đó thu được lực phá hoại cường đại.
Ngay khi huyết vũ đánh xuống trong nháy mắt, một cỗ âm phong giá buốt
tận xương đủ làm cho máu người đông cứng lại cũng xuất hiện ngay bên
người hắn. Tiếng ô ô chói tai cao vút, giống như có ngàn vạn oan hồn ác
quỷ đang rên rỉ kêu rên, làm kẻ khác dựng đứng lông tóc, cũng sẽ làm cho họ không tự chủ được bị ảnh hưởng, do đó sẽ bị tâm ma nhân cơ hội thâm
nhập vào.
Ngay khi cỗ âm phong vừa thổi tới, Trương
Văn Trọng cũng đã nhận ra tác dụng và uy lực của nó, bất quá hắn cũng
không để trong lòng. Bởi vì với thần thức của hắn, cỗ âm phong dù có lăn qua lăn lại thế nào, cũng sẽ không khởi lên tác dụng gì.
Chuyện hắn chân chính quan tâm, chính là máu đen từ trên trời rơi xuống.
Khi máu đen rơi xuống còn cách đỉnh đầu hắn chừng ba mươi thước, một
đạo quang mang ám hồng sắc đột nhiên trán phóng ra, làm máu đen trong
nháy mắt biến thành một mảnh rậm rạp, bao phủ trời đất, gào thét bắn về
phía hắn. Tốc độ kia đúng là nhanh hơn không ngừng.
Hắn đối với việc này cũng đã sớm có dự liệu, hắn liền kháp quyết bên tay phải, chỉ lên trời xa xa.
Một đạo kiếm khí kim sắc, lập tức từ trong thân thể hắn tuôn ra, xua
tan hắc ám quanh mình, nhượng cả người hắn thoạt nhìn giống như một pho
tượng kim giáp thiên thần uy vũ bất phàm, lại như một hình ảnh chói
chang lóa mắt.
Kiếm khí kim sắc do hắn phóng xuất ra, trong nháy mắt liền hóa thành một con rồng có sừng màu vàng kim, gào
thét đánh về phía máu tươi từ trên trời giáng xuống.
Một chiêu này, chính là Diễm Dương Cao Chiếu trong Thuần Dương kiếm pháp của Lữ Đồng Tân.
Chỉ trong chớp mắt, máu tươi từ trên trời giáng xuống, lại đánh vào
cùng kiếm khí kim sắc của hắn, phát ra tiếng nổ mạnh liên miên không
dứt.
Tiếng nổ mạnh liên miên không dứt kia, trong nháy mắt truyền khắp toàn bộ Ung Thành.
Ở trong mắt người thường, tiếng nổ mạnh bất quá chỉ là tiếng sấm mà
thôi. Tuy rằng tiếng sấm dày đặc liên tục, quá vang dội, nhưng ngoài ra
cũng không có bao nhiêu khác nhau so với tiếng sấm trong ngày thường.
Bất quá người tu chân như Từ Pháp chân nhân, cũng không nghĩ như vậy.
Ngay khi tiếng nổ mạnh liên miên không dứt vừa vang lên, đôi mày của
nàng không khỏi cau lại, nói: “Đây là Ác Sát Ngũ Kiếp? Sai, Trương Văn
Trọng tu luyện công pháp tuy rằng có điểm quỷ dị, dù là ta cũng không
nhìn ra lai lịch. Nhưng lại công chính bình thản, phi thường phù hợp
thiên địa tự nhiên chi đạo, thế nào lại đưa tới Ác Sát Ngũ Kiếp?”
“Ngươi đã quên một việc.” Vị lão giả râu tóc bạc trắng ngồi ngay đối
diện nàng, nhấc lên chén trà uống một ngụm, hơi gật đầu nói: “Hương trà
thuần hậu, quấn quýt lưu hương, đúng là trung phẩm trong trà. Ở thế tục
mà còn có thể uống được loại trà có phẩm chất này, xem như là không
sai.”
“Ý tứ của ngài, trận Ác Sát Ngũ Kiếp này là do
khe hở không gian làm ảnh hưởng?” Từ Pháp chân nhân cũng là một người
thông minh, lập tức suy đoán ra nhân tố then chốt vì sao Ác Sát Ngũ Kiếp xuất hiện, vội vàng lấy ra điện thoại, gọi cho đệ tử Nhất Nguyên đạo
tông đang phụ trách tìm tòi khe hở không gian, phân phó: “Lập tức điều
tra nơi phát ra yêu khí của Ác Sát Ngũ Kiếp, chỉ cần có thể tìm ra được
phương vị phát ra của yêu khí, cũng sẽ tìm ra vị trí của khe hở không
gian.”
Đợi khi Từ Pháp chân nhân cắt đứt điện thoại,
lão giả mới buông xuống chén trà trong tay, nói: “Ác Sát Ngũ Kiếp, đây
là kiếp số cao giai chỉ có người tu chân Hợp Đạo kỳ mới khả năng gặp
phải. Trương Văn Trọng này, sợ là dữ nhiều lành ít…”
“Cái nhìn của ta vừa vặn tương phản với ngài.” Từ Pháp chân nhân tiếp
lời nói: “Ta tin tưởng, hắn nhất định có thể thuận lợi vượt qua kiếp nạn này.”
“Ác?” Lão giả hơi nhướng đôi mày trắng, chợt nhàn nhạt cười hỏi: “Vì sao ngươi có lòng tin lớn như vậy đối với hắn?”
“Không biết.” Từ Pháp chân nhân lắc đầu, sau đó đưa ánh mắt quét nhìn
mây đen ngoài cửa sổ, nói: “Có thể, đây là trực giác đi?”
Lão giả đầu tiên là sửng sốt, sau đó bật cười nói: “Trực giác? Được rồi, ta cũng mong trực giác của ngươi là chính xác.”
Ngay khi Từ Pháp chân nhân và lão giả thần bí đang nói chuyện với
nhau, Trương Văn Trọng đã chống đỡ đệ nhất kiếp Độc Huyết Kiếp trong Ác
Sát Ngũ Kiếp được mười lăm phút.
Những máu tươi từ
trên trời giáng xuống, phảng phất như vô cùng vô tận, hơn nữa số lượng
trút xuống, cũng tăng nhanh thành bội.
Lúc vừa mới bắt đầu, do kiếm khí của Trương Văn Trọng kết thành võng phòng hộ, còn có thể ngăn trở máu tươi kia.
Thế nhưng theo tốc độ máu tươi kịch liệt tăng nhanh, kiếm khí của hắn
cũng không thể che phủ hoàn toàn, chỗ hổng cũng càng lúc càng nhiều,
càng lúc càng lớn.
Máu tươi như châu chấu rậm rạp, rất nhanh xuyên thấu qua võng phòng hộ, xối tới trước người hắn.
Ngay tình huống nguy cấp này, trên mặt hắn vẫn không hề có nửa điểm hoảng loạn.
Một đạo kim quang đột nhiên từ trong con ngươi hắn phóng đi ra, giống
như một đạo thiểm điện sắc bén, cắt xuyên qua hắc ám khiến kẻ khác hít
thở không thông.
Chỉ trong chớp mắt, kim quang đã bao phủ toàn thân hắn.
Một pho tượng hộ pháp kim cương toàn thân phủ kim giáp, tay cầm hoàng
kim giản, xuất hiện ngay phía sau hắn, trợn mắt nhìn chằm chằm máu tươi
xối đến, vung hoàng kim giản trong tay, múa ra một lá chắn không chút
khe hở, trong một mảnh “bang bang phanh” vang rền, đem toàn bộ máu tươi
xối tới đều ngăn cản lại.
Dưới sự hộ vệ của kiếm khí
sắc bén cùng kim cương thân, hắn thuận lợi đỡ hết máu tươi xối đến, vượt qua đệ nhất kiếp của Ác Sát Ngũ Kiếp – Độc Huyết Kiếp.
Bất quá ngay lúc này hắn cũng không thả lỏng cảnh giác.
Bởi vì hắn rất rõ ràng, Độc Huyết Kiếp chỉ mới là bắt đầu.
Uy lực của bốn kiếp phía sau, sẽ tăng trưởng gấp bội, hơi có sơ sẩy,
sẽ có khả năng dẫn đến độ kiếp thất bại. Đến lúc đó tu vi bị hao tổn là
việc nhỏ, có lẽ còn mất cả tính mạng.
Ở dưới dạng tình huống này, hắn phải khởi hết tinh thần ứng phó.
Thừa dịp đệ nhất kiếp Độc Huyết Kiếp vừa kết thúc, đệ nhị kiếp Ác Quỷ
Oan Hồn còn chưa tới, hắn đã vội vàng lấy ra một lọ lục phẩm đan dược
Hãn Linh Hoàn, ném một viên vào miệng, dùng bù đắp linh lực vừa hao tổn.
Không đợi hắn khôi phục được bao nhiêu linh lực, đệ nhị kiếp của Ác Sát Ngũ Kiếp – Ác Quỷ Oan Hồn Kiếp đã phủ xuống.
Kiếp vân phảng phất như ở nhân gian và địa ngục mở ra một cánh cửa, vô số ác quỷ oan hồn gương mặt dữ tợn đột nhiên xuất hiện bên người hắn,
giống như nước thủy triều hướng hắn vọt tới.
Nếu như
chỉ là ác quỷ oan hồn phổ thông, vô luận đến nhiều ít hắn cũng sẽ không
để trong lòng. Thế nhưng những ác quỷ oan hồn này, chính do kiếp số
triệu hoán mà đến, lực lượng ẩn chứa trong người chúng, cũng không phải
ác quỷ oan hồn phổ thông có thể sánh bằng.
Nhìn thấy
tình cảnh này, vùng lông mày hắn nhướng lên, rất nhanh tự hỏi: “Số lượng ác quỷ oan hồn thật sự nhiều lắm, nếu dùng cứng đối cứng, dù ta có thể
đối phó toàn bộ chúng nó chỉ sợ cũng phải tiêu hao đại lượng linh lực.
Nếu như vậy phía sau còn có ba kiếp số, hệ số độ khó không thể nghi ngờ
sẽ tăng lớn…”
“Có.” Đôi mắt hắn bỗng nhiên sáng ngời, nghĩ ra một đối sách ứng phó dùng ít sức.
Đầu tiên hắn triệu ra Bàn Long Ngọc Xích và Long Phượng Trình Tường Ấn trong Càn Khôn Hồ, mệnh lệnh chúng hóa thành một thanh long và một kim
long, cùng một thải phượng, quay quanh bên người mình, cấu trúc thành
một đạo phòng tuyến, tạm thời thay hắn chống đối sự tiến công của ác quỷ oan hồn.
Sau khi làm xong tất cả, hai tay hắn hợp
thành chữ thập, dẹp loạn tĩnh khí, ngậm một ngụm chân nguyên trong miệng bắt đầu niệm tụng chú ngữ.
Nếu có phật gia đại đức
nghe được chú ngữ hắn niệm tụng lúc này, chính là tiếng Phạn “Địa Tạng
Bồ Tát Bổn Nguyện Kinh”, hơn nữa đoạn chú ngữ do hắn niệm tụng ra, không chỉ trang nghiêm túc mục, còn có một loại vị đạo như lời thệ ngôn của
Địa Tạng Vương “địa ngục bất khoảng không, thề không thành phật”.
Không hề nghi ngờ, ở lúc này hắ niệm tụng ra chân kinh chính dùng để siêu độ những ác quỷ oan hồn là vô cùng thích hợp.
Nương theo tiếng niệm tụng Địa Tạng Bồ Tát Bổn Nguyện Kinh, từng sợi
kim quang cũng từ trong thân thể hắn phóng ra. Từ xa nhìn lại, hắn giống như một vầng mặt trời hình người, đang tản ra quang mang xua tan hắc ám cùng hàn lãnh.
Phàm là ác quỷ oan hồn bị kim quang
trong thân thể hắn phóng xuất ra soi sáng, đều dừng lại công kích, vẻ dữ tợn cùng lệ khí trên mặt bọn chúng cũng từ từ yếu bớt, cuối cùng tiêu
thất, lại học theo hắn, hai tay hợp thành chữ thập, cùng hắn niệm tụng
Địa Tạng Bồ Tát Bổn Nguyện Kinh.
Tuy rằng Từ Pháp
chân nhân và lão giả kia ở cách xa Trúc Khuê sơn nơi hắn độ kiếp một
khoảng cách, hơn nữa bọn họ cũng không nhìn thấy tình huống ở Trúc Khuê
sơn. Thế nhưng ngay khi hắn vừa niệm tụng Địa Tạng Bồ Tát Bổn Nguyện
Kinh, lỗ tai hai người bọn họ đều thoáng động một chút, không hẹn mà
cùng “di” một tiếng.
Từ Pháp chân nhân không khỏi
nhíu mày, vẻ mặt hồ nghi nói: “Trương Văn Trọng này không phải người tu
chân đạo gia sao? Thế nào còn biết thuật siêu độ của Phật gia? Hơn nữa
nghe hắn niệm tụng Địa Tạng Bồ Tát Bổn Nguyện Kinh, hoàn toàn đạt được
thần vận của Bồ Tát…Đây rốt cục đã xảy ra chuyện gì?”
Lão giả cũng mỉm cười nói: “Không nghĩ tới thật không nghĩ tới, Trương
Văn Trọng này không ngờ là cao thủ tinh thông phật đạo hai nhà. Từ điểm
này đến xem, thật ra có vài phần tương tự với người kia. Có thể ở trong
thời gian ngắn, nghĩ ra việc dùng Địa Tạng Bồ Tát Bổn Nguyện Kinh siêu
độ ác quỷ oan hồn trong Ác Quỷ Oan Hồn Kiếp, phần tư duy cùng năng lực
này quả nhiên là không tệ. Từ Pháp, sau này có cơ hội, nên thay ta dẫn
tiến vị thanh niên trẻ tuổi thú vị này.”
“Tốt.” Từ
Pháp chân nhân gật đầu, sau đó cười nói: “Không nghĩ tới lão tổ lại có
hứng thú lớn như vậy đối với hắn, không ngờ chịu hạ mình thấy hắn…”
Lão giả cười ha ha lên, nói: “Tu chân giới đã thật lâu không có xuất
hiện qua người thú vị như thế, nếu như ta không gặp hắn một lần, chẳng
phải là có chút đáng tiếc?”