Tam Túc Ô vừa biến đổi thành một thân vàng óng ánh liền ngửa đều hót
vang một tiếng, âm thanh như sấm sét, xuyên thấu qua cấm chế của Trương
Văn Trọng bày trí, trong nháy mắt truyền khắp toàn bộ Ung Thành, mọi
người đang trong giấc ngủ say, đều bị một tiếng hót vang làm giật mình
tỉnh giấc.
“Chuyện gì xảy ra? Đó là thanh âm gì?”
“Nghe như tiếng chim hót, hay là gà trống nhà ai lại gáy giờ này?”
“Hỗn đản, rốt cục là ai thiếu đạo đức như thế, lại ở trong nhà cao
tầng nuôi gà? Nuôi gà thì cũng thôi, không ngờ còn cho nó gáy sớm như
vậy, rốt cục có muốn cho người ta ngủ hay không?”
“Nghe không giống gà trống gáy sáng a, rốt cục là con chim gì đang hót đây, không ngờ lại lớn tiếng đến như thế?”
“Dị tượng, trời giáng dị tượng, đây là điên cuồng a.”
Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người bị tiếng hót làm tỉnh giấc, đều cùng người nhà ghé vào nhau suy đoán lai lịch của tiếng chim hót kia.
Bất quá lúc này bọn họ đều đặc biệt kinh ngạc, vì thế đợi đến giờ đi làm cùng đi học, trò chuyện với bạn bè, đến lúc này mới biết, nguyên lai
người trong Ung Thành đều bị tiếng chim hót làm giật mình tỉnh giấc.
Cho đến lúc đó, bọn họ mới cảm thấy khiếp sợ!
Rốt cục là loại chim gì, phát sinh tiếng hót lại có thể truyền khắp
Ung Thành, đem toàn bộ mấy trăm vạn người đều giật mình tỉnh giấc?
Trong đoạn thời gian này, đủ mọi sự suy đoán tràn đầy trong phố lớn
ngõ nhỏ, trở thành đề tài câu chuyện trong buổi điểm tâm của mọi người.
Thậm chí có cả vài tòa soạn báo cùng truyền hình cũng đưa tin. Chỉ tiếc
cuối cùng cũng không ai có thể nói rõ tiếng chim hót đã đến từ đâu.
Về sau, trong buổi chiếu khoa học “Đi vào khoa học” của đài truyền
hình, cũng từng nhằm việc này làm một tiết mục, sau một phen điều tra
bằng chứng, bọn họ kết luận: Tiếng hót kia cũng không phải của loài
chim. Chỉ là một tiếng sấm sét bình thường, bởi vì mọi người trong giấc
ngủ say bị giật mình tỉnh giấc, cho nên mới nghĩ lầm là tiếng chim hót…
Đương nhiên, những việc này chỉ là nói sau.
Lúc này, sau khi phát ra một tiếng hót kinh thiên động địa, Tam Túc Ô
vỗ mạnh hai cánh, để hàn băng bao phủ quanh thân sau một tiếng “phanh”
giòn vang, lại vỡ toang thành bông tuyết trong suốt, hướng bốn phương
tám hướng bay xuống. Trong tích tắc, những bông tuyết trong suốt kia
không ngờ hóa thành những quang điểm như ngân hà, thật vô cùng đẹp mắt.
Tam Túc Ô giãy thoát khỏi hàn băng, bắt đầu lớn lên với tốc độ cực
nhanh, đồng thời trong khoảng thời gian cực ngắn, lại biến thành hình
thể như một con chim đại bàng.
Biến hóa như vậy, làm Trương Văn Trọng ngạc nhiên không ngớt.
Ngày trước khi Trương Văn Trọng triệu hoán Tam Túc Ô, sử dụng Hoán
Linh Chú Pháp của phù chú tiên gia, loại chú pháp này do chính Bồ Đề tổ
sư truyền xuống vô cùng huyền diệu, có thể mượn phù triện dẫn động thiên địa linh khí, do đó triệu hồi ra linh cầm hay linh thú giống như Tam
Túc Ô.
Tuy rằng sử dụng Hoán Linh Chú Pháp, thế nhưng với chân nguyên yếu ớt lúc trước của Trương Văn Trọng, chỉ có thể miễn
cưỡng triệu hồi ra Tam Túc Ô có linh năng thấp nhất trong Tam Túc Ô bộ
tộc, chỉ lợi hại hơn Linh Chỉ Hạc( hạc giấy) một chút, thông minh hơn
được một chút mà thôi.
Nhưng hiện tại Tam Túc Ô bên
người hắn, linh thức rất cao, thậm chí còn thông minh hơn Tam Túc Ô bình thường, không chỉ linh thức cao đến kinh người, tiềm lực ở phương diện
linh năng cũng cao cường làm người ta líu lưỡi.
Mặc
dù lúc ban đầu được triệu hồi ra, linh năng của Tam Túc Ô thật sự rất
thấp. Thế nhưng theo thời gian tiến triển và đan dược phụ trợ, linh năng của nó đã bay lên giai cấp rất cao, hiện tại mượn thêm Linh Khí Hoàn
phụ trợ, một lần đột phá bình cảnh mà biết bao con Tam Túc Ô khác không
đột phá được, tiến hóa trở thành Tam Túc Kim Ô lợi hại nhất, cường đại
nhất cũng chân chính xứng đáng với xưng hào thần điểu!
“Rốt cục ở đâu xảy ra vấn đề, không ngờ để ta triệu hồi ra một con Tam Túc Ô lợi hại đến như vậy?” Trương Văn Trọng híp mắt lại suy nghĩ, xem
kỹ Tam Túc Ô đang đứng trước người, cao chừng một thước, trong lòng tràn đầy nghi hoặc và không giải thích được.
Nhưng nghĩ
tới nghĩ lui, cũng nghĩ không ra vì sao, chuyện này cũng giống chuyện
hắn bị Cửu Cửu Diệt Hồn Đại Thiên Kiếp như nhau, nơi chốn lộ ra sự cổ
quái. Thế nhưng một khi muốn truy cứu nguyên nhân, lại không có chút đầu mối, vốn không thể nào tra xét ra.
Trong mơ hồ,
Trương Văn Trọng đột nhiên nghĩ chuyện mình triệu hồi ra Tam Túc Ô và
chuyện đưa tới Cửu Cửu Diệt Hồn Đại Thiên Kiếp trước đó, tựa hồ có tồn
tại sự liên hệ nào đó. Nhưng hắn rất nhanh nở nụ cười, thầm nghĩ: “Giữa
hai chuyện này, thế nào khả năng sẽ có liên hệ? Có lẽ do ta lo lắng quá
nhiều thôi.”
Nếu nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra được nguyên nhân, Trương Văn Trọng cũng không tiếp tục tốn công sức suy nghĩ. Dù sao theo tình huống hiện tại đến xem, Tam Túc Ô biến thành
mạnh mẽ chỉ có chỗ tốt không có chỗ xấu, về phần nguyên nhân hay liên hệ gì trong đó, thì chậm rãi suy nghĩ cũng không muộn.
Trương Văn Trọng thu liễm tâm thần, đưa ánh mắt lần nữa quay nhìn lên Tam Túc Ô.
Lúc này, thân thể Tam Túc Ô đột nhiên lớn lên, nên nó có chút không
quá thích ứng. Nó vốn muốn giống như trước kia, vẫn đậu lên đầu vai
Trương Văn Trọng, nhưng không ngờ tới bây giờ phát triển thành lớn ra,
bởi vì lực lượng tăng lớn, tốc độ bay lượn càng đề thăng, không tự chủ
được hai bị đụng vào trần nhà.
Nếu không phải Trương
Văn Trọng bố trí cấm chế bên trong phòng ốc, chỉ sợ Tam Túc Ô sẽ làm
trần nhà bị đụng thủng một lỗ lớn. Tuy như vậy nhưng Tam Túc Ô cũng bị
đúng trúng choáng váng, vội vã thu cánh, không dám bay lượn như trước,
trên mặt nó đều tràn đầy biểu tình ủy khuất, còn suýt chút như muốn rơi
luôn nước mắt.
Trương Văn Trọng buồn cười, lắc đầu
nói: “Ngươi có thể biến nhỏ như trước đây được không? Với hình thể và
dáng dấp hiện tại của ngươi, một khi bay ra ngoài bị người nhìn thấy,
chỉ sợ lập tức sẽ làm oanh động, vô duyên cớ rước lấy vô số phiền phức.”
Tam Túc Ô cũng không vội vã trả lời Trương Văn Trọng, mà nghiêng chiếc đầu nhỏ suy tư. Nó vừa mới tiến hóa, tạm thời còn chưa hoàn toàn kích
hoạt nắm giữ năng lực thiên phú. Suy nghĩ được vài phút, nó mới hồi đáp: “Hình như có thể, nhưng tôi phải thử xem mới biết được.”
Đợi Trương Văn Trọng gật đầu cho phép, Tam Túc Ô lúc này mới vận
chuyển linh năng, nhất thời một đạo kim quang sáng lạn từ trên phù văn
ngay đầu nó hiện ra, trong hình dạng rung động như nước gợn, trong nháy
mắt lan tràn khuếch tán khắp toàn thân. Dưới ánh kim quang bao phủ, thân thể Tam Túc Ô lại lần nữa sản sinh biến hóa.
Khi kim quang ảm đạm xuống, thân thể Tam Túc Ô cuối cùng cũng khôi phục lại
hình thể như trước đây. Chỉ là toàn thân óng ánh rực rỡ cũng không thể
biến thành màu đen trở lại, nhìn qua cực kỳ bắt mắt.
Trương Văn Trọng nhíu mày, nói: “Xem ra sau này ngươi không có biện pháp giả mạo quạ đen được nữa.” Nhưng không đợi Tam Túc Ô vui vẻ, Trương Văn Trọng lại nói tiếp: “Sau này ngươi cứ giả dạng Phù Dung điểu màu vàng
thôi.”
Tuy rằng bất mãn đối với việc phải giả mạo phi cầm bình thường, nhưng Tam Túc Ô cũng không dám ngỗ nghịch ý tứ của
Trương Văn Trọng, chỉ đành lặng lẽ tiếp thu, trong lòng lại không ngừng
nói thầm: “Rốt cục lúc nào ta mới có thể khôi phục thân phận vốn có,
không cần giả mạo những loài chim bình thường kia đây?”
Lấy điện thoại ra xem thời gian, hiện tại đã hơn năm giờ sáng, Trương
Văn Trọng cũng không tiếp tục ngưng luyện chân nguyên, mà nằm xuống
giường nghỉ ngơi hơn một giờ, đợi tới bảy giờ sáng, hắn đứng dậy đi tắm, thay quần áo rời khỏi nhà, vào tiệm điểm tâm uống ly sữa đậu nành, ăn
hai cái bánh, sau đó đi về phía bệnh viện Ung Thành.
Khi Trương Văn Trọng đi tới tòa lầu khám bệnh trong bệnh viện, nhất thời kinh ngạc phát hiện, tuy rằng hắn đã tới rất sớm, nhưng những bệnh nhân nghe tin chạy tới cũng còn sớm hơn hắn, đã xếp thành một hàng dài ngay
bên ngoài. Trong đó còn có một ít bệnh nhân hôm qua Trương Văn Trọng đã
khám bệnh, đang giúp đỡ nhân viên công tác duy trì trật tự, bọn họ toàn
bộ đều tự mình đến để hỗ trợ.
Tô Hiểu Hồng cũng đã
sớm có mặt, đang cùng Nhạc Tử Mẫn, Ngô Thủ Chí và mấy vị lão giáo thụ
đang tiến hành chữa bệnh từ thiện cho các bệnh nhân. Nhìn thấy Trương
Văn Trọng tới, nàng vội vã đứng lên nói: “Lão sư, cuối cùng thầy cũng
tới, em vừa nói muốn gọi điện thoại cho thầy…”
Nhạc Tử Mẫn bọn họ cùng đứng dậy chào hỏi Trương Văn Trọng.
Nhìn Ngô Thủ Chí cùng mấy vị lão giáo thụ và mười mấy nam nữ học sinh
đang đứng phía sau bọn họ, Trương Văn Trọng có chút kinh ngạc hỏi: “Ngô
viện trưởng, sao các vị cũng tới?”
Ngô Thủ Chí cười
đáp: “Tôi và mấy giáo thụ đêm qua ăn xong thức ăn ngon của mọi người đem tới, hôm nay mấy người chúng ta vừa lúc cũng không có tiết giảng, cho
nên đến đây giúp mọi người cùng tham gia chữa bệnh từ thiện. Thế nào,
không chào đón sao?”
Trương Văn Trọng ha ha cười nói: “Hoan nghênh, tự nhiên là thập phần hoan nghênh.”
Ngô Thủ Chí gọi mười mấy thanh thiếu nữ phía sau đến, nói: “Đây là
những học sinh có thiên phú trong y viện học chúng ta, cậu xem có phù
hợp với yêu cầu của cậu hay không.”
Trương Văn Trọng
gật đầu, cũng không khách khí với họ, trực tiếp phân phó nói: “Mọi người đều đi thay áo blouse, sau đó đến đây chữa bệnh cho bệnh nhân. Đây là
cơ hội cho mọi người có kinh nghiệm chữa bệnh lâm sàng, có tôi ở đây,
mọi người có yên tâm khám bệnh, nếu như xuất hiện sai lầm, tôi sẽ giúp
chỉ dẫn.”
Mười mấy sinh viên đều biết, đây là cơ hội
rất tốt, dù không thể trở thành đệ tử của Trương Văn Trọng, nhưng có thể mượn cơ hội nghe hắn chỉ đạo, đối với y thuật của bọn họ rất có giúp
đỡ. Lúc này bọn họ liền thay áo blouse, bắt đầu buổi chữa bệnh từ thiện.
Tuy rằng Trương Văn Trọng cũng không tự mình xem bệnh cho bệnh nhân,
nhưng hắn vẫn ở lại, một khi có ai có sự chẩn đoán sai lầm hắn sẽ lập
tức chỉ dẫn, đồng thời giảng giải với nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu.
Ở dưới tình huống này, không chỉ làm cho bệnh nhân có được sự trị liệu chính xác, đồng thời cũng làm cho mười mấy sinh viên tham gia có được
lợi ích vô cùng. Dạy học lâm sàng như thế, so với việc ngồi trong lớp
cầm sách giáo khoa để học còn làm cho họ khắc sâu trong ký ức.