“Phanh.”
Hàn băng che chắn Thái Dương tinh hỏa, sau
thanh âm thanh thúy vang lên liền vỡ toang, hóa thành một đạo hàn khí
dung nhập vào trong âm ngư của Âm Dương Thái Cực Đồ. Cùng lúc đó, Thái
Dương tinh hỏa cũng hóa thành một đạo hỏa khí dung nhập vào trong dương
ngư. Trong tích tắc, Âm Dương Thái Cực Đồ liền sống động, bắt đầu xoay
tròn rất nhanh. Sau khi xoay tròn bốn mươi chín vòng, bức Âm Dương Thái
Cực Đồ hóa thành một mảnh sương mù, vẩy ra bốn phía phòng ốc, dung hợp
vào trong cấm chế bên trong phòng.
Một đạo năng lượng dao động chợt nhộn nhạo lên, rất nhanh liền yên tĩnh trở lại. Vào lúc
này cấm chế trong phòng đã có được uy lực đề thăng cực lớn.
Một mảnh quang điểm lấp lánh xuất hiện ngay trước mặt Trương Văn Trọng.
Trương Văn Trọng vươn tay phải, phiến quang điểm lấp lánh rơi xuống
trong lòng bàn tay hắn, đồng thời dùng tốc độ cực nhanh ngưng tụ thành
hình, hóa thành một mảnh ngọc bội Âm Dương Ngư.
Mảnh
ngọc bội Âm Dương Ngư, chính là linh khí được thiết trí trong cấm chế
của phòng ốc, nếu Trương Văn Trọng mang theo nó trên người, có thể tùy
lúc biết được tình huống bên trong phòng, đồng thời có thể tùy thời căn
cứ tình huống trong phòng để điều khiển cấm chế. Hơn nữa nếu ngày sau
Trương Văn Trọng thay đổi chỗ ở, như vậy chỉ cần có mảnh ngọc bội Âm
Dương Ngư, là có thể tùy lúc đem cấm chế từ nơi này chuyển đến nhà mới,
có thể nói rất thuận tiện.
Đeo mảnh ngọc bội Âm Dương Ngư lên người, Trương Văn Trọng thu dọn mọi vật, đi vào phòng ngủ,
khoanh chân ngồi trên giường, chuẩn bị ngưng luyện chân nguyên của chính mình.
Hành trình đến nước Anh lần này, làm Trương
Văn Trọng đạt được lợi ích không cạn. Nhất là dùng chiếc nhẫn bạc
Meilin, thôn phệ được hơn phân nửa thiên địa linh khí của quần đảo Anh,
càng làm cho tu vi của hắn tiến lên tầng thứ nhất Khí Thôn Sơn Hà của
Dưỡng Khí Cảnh. Bất quá Trương Văn Trọng cũng biết, dựa vào phương thức
này đề thăng tu vi cũng không bền chắc, phải trải qua một phen ngưng
luyện thêm mới vững.
Bằng không, chân nguyên bất ổn, sẽ ảnh hưởng đến việc tu vi tiến triển về sau, thậm chí còn có thể tẩu hỏa nhập ma.
Ngay khi Trương Văn Trọng chuẩn bị bắt đầu vận chuyển Y Giám Tâm Kinh, ngưng luyện chân nguyên trong cơ thể, Tam Túc Ô đang đậu trên vai hắn
lại ghé sát tai hắn, nói: “Chủ nhân, có thể cho tôi một viên Linh Khí
Hoàn hay không? Tôi cảm giác mình sắp thăng giai, nếu như có thể ăn vào
một viên Linh Khí Hoàn, năng lực của tôi có thể thu được sự đề thăng rất lớn.”
“Không thành vấn đề.” Trương Văn Trọng lập tức lấy ra một viên Linh Khí Hoàn, ném cho Tam Túc Ô, đối với người một nhà hắn chưa bao giờ keo kiệt.
“Cảm tạ chủ nhân.” Tam
Túc Ô vui mừng vội vã dùng mỏ ngậm lấy viên Linh Khí Hoàn, ngay sau đó
nuốt chửng vào trong bụng, lại vỗ cánh bay sang một bên, bắt đầu hấp thu linh khí ẩn chứa bên trong, dùng bang trợ đề thăng linh năng của chính
mình, do đó thu được hiệu quả thăng giai.
Trương Văn Trọng cũng nhắm hai mắt lại, bắt đầu vận chuyển Y Giám Tâm Kinh, ngưng luyện chân nguyên của chính mình.
Theo thời gian trôi qua, chân nguyên của Trương Văn Trọng ngày càng
ngưng luyện, Y Giám Tâm Kinh đối với việc ngưng luyện chân nguyên có
hiệu quả thật tốt, những người tu chân khác cần phải tốn hao mấy tháng
thậm chí mấy năm mới có thể ngưng luyện chân nguyên, Trương Văn Trọng
chỉ cần mấy ngày là có thể hoàn toàn ngưng luyện.
Nhưng ngay bốn giờ sáng hừng đông, Trương Văn Trọng nhắm chặt hai mắt
vận chuyển Y Giám Tâm Kinh, cũng đột nhiên cảm giác được một cỗ sóng
nhiệt đột nhiên xuất hiện, đồng thời bao phủ hắn bên trong, làm cho hắn
có loại cảm giác mồ hôi tuôn đầm đìa.
“Chuyện gì xảy ra? Ra chuyện gì ngoài muốn?” Trương Văn Trọng tạm thời ngừng ngưng luyện chân nguyên, mở mắt.
Một đoàn hỏa diễm thiêu đốt hừng hực đang xoay quanh bay lượn bên
trong căn phòng nhỏ. Thường thường còn có thể phát ra từng trận tiếng
kêu to thê lương, ngưng mắt vừa nhìn, đoàn hỏa diễm thiêu đốt hừng hực
chính là Tam Túc Ô.
Vùng lông mày của Trương Văn Trọng nhướng lên, vội vã quát: “Tam Túc Ô, ngươi đang làm gì? Nhanh thu hồi hỏa diễm.”
Thế nhưng Tam Túc Ô từ trước tới nay đối với Trương Văn Trọng nói gì
nghe nấy, lúc này cũng không chịu nghe mệnh lệnh của hắn. Trái lại tiếp
tục xoay quanh thật nhanh trong phòng, thậm chí còn lao xuống muốn khởi
xướng công kích đối với hắn. Khi Tam Túc Ô vừa lao xuống, Trương Văn
Trọng cũng nhạy cảm phát hiện, khí tức trên người nó rất hỗn loạn, đồng
thời còn kèm theo khí tức điên cuồng.
“Tẩu hỏa nhập ma!” Trương Văn Trọng thoáng chốc đã hiểu rõ then chốt sự tình.
Mắt thấy Tam Túc Ô muốn lao tới mình, Trương Văn Trọng vội vã cầm ngọc bội Âm Dương Ngư trong tay, trong miệng rất nhanh niệm tụng chú ngữ,
lập tức chỉ vào Tam Túc Ô, lớn tiếng quát: “Sắc lệnh!”
Chỉ một thoáng, một đạo hàn khí hiện lên bên trong phòng ngủ đồng thời đóng băng Tam Túc Ô đang hóa thành Thái Dương tinh hỏa ở ngay giữa
không trung.
“Linh cầm hoặc linh thú một ngày bị tẩu
hỏa nhập ma, rất dễ rơi vào ma đạo, do đó sẽ làm sinh linh đồ thán.”
Nhìn Tam Túc Ô bị đóng băng, biểu tình Trương Văn Trọng vô cùng nghiêm
túc, trầm giọng nói: “Phải giúp đỡ nó thoát khỏi tình trạng tẩu hỏa nhập ma mới được.”
Trương Văn Trọng cũng không do dự, giơ tay phải vẽ vào trong không trung, nương theo ngón tay của hắn, một bức Trữ Tâm Phù do linh khí vẽ ra xuất hiện ngay phía trước, lập tức hóa
thành một mảnh quang mang nhu hòa bắn vào trong thân thể Tam Túc Ô. Đồng thời Trương Văn Trọng còn thúc đẩy chân nguyên, biến thành một chân
nguyên châm, đâm vào trong cơ thể Tam Túc Ô, cùng Trữ Tâm Phù phát huy
tác dụng. Dưới sự nỗ lực của hắn, cuối cùng cũng giúp Tam Túc Ô đang
cuồng bạo từ từ khôi phục sự lãnh tĩnh.
Tam Túc Ô vừa khôi phục lãnh tĩnh, ngạc nhiên hỏi: “Chủ nhân, tôi bị làm sao vậy?”
“Ngươi vừa bị tẩu hỏa nhập ma.” Trương Văn Trọng nói: “Được rồi, ngươi cũng đừng nói nữa. Vừa rồi ngươi nuốt Linh Khí Hoàn, hẳn còn chưa kịp
hấp thu hoàn toàn. Hiện tại ngươi nhanh chóng hấp thu hết đi, ngươi ở
ngay lúc này bị tẩu hỏa nhập ma, nói cách khác ngươi thực sự sắp thăng
giai. Hơn nữa rất có khả năng không phải thăng giai bình thường, nói
không chừng là tiến hóa, cho nên ngươi phải nắm chắc cơ hội lần này!”
“Dạ.” Tam Túc Ô hồi đáp, lập tức dựa theo Trương Văn Trọng phân phó,
bắt đầu toàn lực hấp thu linh khí, có Trương Văn Trọng giúp nó hộ pháp,
nó cũng không cần tiếp tục lo lắng vấn đề bị tẩu hỏa nhập ma nữa.
Nửa giờ sau, hỏa diễm bao phủ trên người Tam Túc Ô cũng biến mất dần
dần. Khi hỏa diễm hoàn toàn triệt để biến mất, lông chim màu đen của nó
không ngờ toàn bộ rụng xuống, chỉ còn lại một mảnh lông chim tỏa kim
quang lấp lánh, rất chói mắt. Hơn nữa ở bên trên đầu Tam Túc Ô còn có
một phù văn ánh vàng rực rỡ.
Nhìn thấy phù văn rực rỡ kia, ngay cả Trương Văn Trọng cũng không kiềm chế được kinh ngạc trong
lòng, thất thanh kinh hô lên: “Tam Túc Kim Ô? Không ngờ Tam Túc Ô lại
tiến hóa trở thành thần điểu Tam Túc Kim Ô có thực lực cường đại nhất
trong bộ tộc của chúng nó?”