Buổi ăn cơm rất náo nhiệt, cũng không uống rượu nhưng các bác sĩ hộ sĩ trong phòng y tế đều như say, đây là do lòng họ say sưa.
Ăn xong cơm tối, đoàn người đều tán đi. Trương Văn Trọng cũng trở về phòng trọ của mình tại tiểu khu Hoa Hàng.
Lúc lên lầu, Trương Văn Trọng nhịn không được trong lòng tính toán, có nên đổi chỗ ở hay không. Một biệt thự độc lập riêng tư? Đây cũng không
phải nói sau khi có tiền thì nên hưởng thụ, mà bởi vì hắn là một người
tu chân, ở trong khu nhà đông dân cư như bây giờ, đích thật có chút
không thuận tiện. Hơn nữa hắn cũng không mong muốn, bởi vì mình mà làm
tổn thương đến những hộ gia đình khác xung quanh khu nhà.
Lấy ra chìa khóa mở cửa, Trương Văn Trọng cũng đã có quyết định cuối
cùng, trong lòng thầm nói: “Dù sao hiện tại cũng có tiền, chờ thêm mấy
ngày được rảnh rỗi, phải tranh thủ thời gian đi dạo chung quanh, nếu như gặp được nhà ở thích hợp, thì phải mua mới được. Ở địa phương này thực
sự không chút thuận tiện.”
Đi vào trong phòng, Trương Văn Trọng mở va ly hành lý, lấy ra một tiểu bình sứ, cầm một viên Linh
Khí Hoàn trong tay, tay trái cầm lấy Hắc Vân Sa, Thối Thiết Viêm Thạch,
Tam Túc Ô đậu trên vai hắn, vừa nhìn thấy tư thế của hắn, liền hiểu được hắn đang muốn tăng cường cấm chế được thiết trí bên trong nhà.
Ngày trước khi bố trí cấm chế bên trong phòng, tu vi của Trương Văn
Trọng còn tương đối thấp, cho nên cấm chế do hắn bố trí cũng chỉ chủ yếu dùng trận pháp huyễn tượng(ảo giác) làm chính, cũng không có uy lực
lớn, đối phó võ giả có tu vi dưới thiên cấp đỉnh kỳ thì còn được, nếu
như gặp phải võ giả có tu vi thiên cấp đỉnh kỳ, hoặc là người tu chân
hay dị năng giả mà nói, như vậy cấm chế đã không có tác dụng. Trương Văn Trọng cũng không hi vọng có người xông vào nhà hắn, dù sao ở đây cất
giữ không ít linh tài liệu, nếu như bị đánh cắp thì tổn thất sẽ rất lớn.
Căn bản không cần Trương Văn Trọng phân phó, Tam Túc Ô vốn hiểu chuyện lập tức há mồm phun ra một đạo Thái Dương tinh hỏa hừng hực thiêu đốt,
mà Trương Văn Trọng cũng cùng một thời gian, đã đem linh tài liệu trong
tay trái và Linh Khí Hoàn trong tay phải ném lên, đoàn Thái Dương tinh
hỏa liền cuốn lấy chúng.
Vừa ném linh tài liệu và
Linh Khí Hoàn, hai tay Trương Văn Trọng liền kháp một pháp quyết, trong
miệng liền niệm tụng một đoạn chú ngữ thật nhanh.
Nương theo tiếng chú ngữ, một mảnh hàn khí thấu xương bỗng xuất hiện,
đồng thời trong nháy mắt ngưng kết thành băng, không ngờ đóng băng luồng Thái Dương tinh hỏa của Tam Túc Ô. Cảnh tượng như vậy hiển nhiên hoàn
toàn trái với thường thức vật lý, nhưng lại thật sự đang tồn tại.
Thái Dương tinh hỏa bị đóng băng cũng không hề tắt, trái lại càng
thiêu đốt dữ dội rừng rực. Linh Khí Hoàn và linh tài liệu bị Thái Dương
tinh hỏa bao vây bên trong, lúc này cũng hoàn toàn bị luyện hóa thành
nước thuốc đen trắng trộn lẫn, liên tục cuồn cuộn ngay giữa không trung. Mấy phút sau, những chất dịch thuốc đen trắng kia không ngờ lại hóa
thành một bức Âm Dương Thái Cực Đồ.