Tô Hiểu Hồng biểu hiện cực kỳ xuất sắc, làm kẻ khác thật khó tin đây là
lần đầu thực chiến của nàng. Duỗi tay bắn ra linh khí đạn, thành công
đem lực chú ý của Thạch Tượng Quỷ và Thanh Đồng Khôi Lỗi hấp dẫn lên
người mình, nàng bắt đầu dẫn dắt ba Thạch Tượng Quỷ và bốn Thanh Đồng
Khôi Lỗi chạy lòng vòng bên trong nhà bảo tàng Anh rộng lớn. Không chỉ
như vậy, linh khí đạn bắn ra từ trong khẩu Desert Eagle cũng trở nên
thiên biến vạn hóa, lúc thì là linh khí đạn của sương đống đạo thuật,
khi lại là linh khí đạn của linh hỏa chân quyết, rồi hỗn loạn linh khí
đạn kèm theo lôi điện, đủ loại quang hoa huyễn lệ liên tục phóng xuất
lên người Thạch Tượng Quỷ cùng Thanh Đồng Khôi Lỗi, so sánh với pháo hoa năm mới đẹp mắt gấp trăm lần.
Tuy rằng là lần đầu
thực chiến, tuy rằng vẻ mặt hưng phấn, thế nhưng nội tâm của Tô Hiểu
Hồng lại vô cùng lãnh tĩnh, nàng cũng không giống như một tay thái điểu
mới lên chiến trường, một hơi đã đem chân nguyên trong cơ thể tiêu xài
sạch sẽ, nàng rất rõ ràng mình vừa mới bước vào cánh cửa tu chân nên
chân nguyên còn rất thấp, không có tư cách tiêu xài phung phí, cho nên
mỗi khi nàng bắn ra một viên linh khí đạn, đều có trải qua sự tính toán, mỗi lần đều đợi hiệu quả của đạo thuật trên Thạch Tượng Quỷ và Thanh
Đồng Khôi Lỗi gần biến mất, nàng liền bổ sung một phát súng. Đồng thời
nàng còn thường thường thiết kế bẫy rập đạo thuật, đem ba Thạch Tượng
Quỷ và bốn Thanh Đồng Khôi Lỗi dây dưa, trong lúc đó thậm chí còn có
Thạch Tượng Quỷ bởi vì từ lạnh đột nhiên chuyển nóng mà vỡ toang biến
thành mảnh nhỏ, tuy nói rất nhanh liền có thể trọng tổ lại, nhưng từ
việc này cũng có thể nhìn thấy được lần đầu tiên thực chiến của Tô Hiểu
Hồng cũng cực kỳ thành công, thiên phú tại phương diện này của nàng cũng rất tốt.
Tô Hiểu Hồng thân là đương sự, nhưng đối
với biểu hiện của chính mình cũng không thỏa mãn, trong lòng còn âm thầm nói: “Muốn đem tri thức lý luận chuyển hóa thành thực tiễn, thật đúng
là không phải một chuyện dễ dàng. Tuy rằng ta cũng có thể xem như một
cao thủ lý luận, nhưng không nghĩ tới khi đối diện thực tiễn, lại liên
tục làm lỗi. Ai, then chốt là vì ta còn thiếu hỏa hầu. Xem ra ngày sau
còn phải rèn đúc thêm về phương diện này mới được. Nếu như ta có được
một linh sủng da dày thịt béo thì tốt rồi, có nó thay ta hấp dẫn hỏa lực phía trước, ta vừa chạy vừa đột kích, biểu hiện cũng phải tốt hơn hiện
tại rất nhiều.”
Xem ra Tô Hiểu Hồng thật đúng đang xem chuyện này như một trò chơi để đùa giỡn!
Ngay khi Tô Hiểu Hồng bắn ra linh khí đạn hấp dẫn Thạch Tượng Quỷ và
Thanh Đồng Khôi Lỗi, Trương Văn Trọng đã nhảy đến lầu hai phía trái,
vung nắm tay hướng phía khung cửa sổ thủy tinh ở trước mặt.
“Phanh!”
Quyền đầu nện vào khung cửa sổ thủy tinh, cũng không phát sinh tiếng
vang quá lớn, chỉ xoảng lên một tiếng trầm thấp, sau đó liền truyền ra
thanh âm vang giòn “ca ca”, ngay sau đó từng đạo vết rách xuất hiện ngay trung tâm nắm tay hắn, lại hướng bốn phương tám hướng lan tràn ra rất
nhanh, tối đa chỉ khoảng một giây đồng hồ, khung cửa thủy tinh đã nứt ra thành từng mảnh vụn rơi lả tả đầy mặt đất, Trương Văn Trọng liền mượn
cơ hội này nhảy vào bên trong phòng.
Ngay khi hai
chân Trương Văn Trọng rơi xuống mặt đất tràn đầy mảnh vỡ thủy tinh, từ
trong bức tranh dần hiện ra một tia sáng chói mắt, lập tức hóa thành ba
mũi tên ánh sáng, tạo thành hình tam giác bắn nhanh về hướng Trương Văn
Trọng.
Trương Văn Trọng không tránh không né, tay
trái ấn một pháp quyết, vẽ lên ngay trước người, trong miệng niệm tụng
chú ngữ rất nhanh, cuối cùng quát lên: “Sắc!”
Chỉ
thoáng chốc, một mặt gương trơn bóng xuất hiện ngay trước người hắn, ba
mũi tên ánh sáng bắn trúng ngay mặt gương, không ngờ liền phát sinh hiện tượng dội ngược, trong nháy mắt bắn trở về phía bức tranh.
“Độc!” Hỏa diễm thiêu đốt hừng hực lập tức xuất hiện, trong nháy mắt
đã nuốt gọn lấy bức tranh. Nhưng Trương Văn Trọng cũng không hề ngừng
lại, thế tiến công không hề kết thúc, hai chân hắn điểm mạnh xuống đất,
cả người giống như một viên đạn pháo bắn về phía bức tranh đang bị ngọn
lửa thiêu đốt, đồng thời tay phải hắn sờ vào bên hông, Tam Xích kiếm lập tức xuất hiện trong bàn tay hắn.
Chỉ cầm Tam Xích
kiếm trong tay, mà không hề xuất kiếm, nhưng đã có một cỗ kiếm ý tận
trời khiến cho kẻ khác kinh hãi từ trong thân thể Trương Văn Trọng tuôn
ra. Giờ khắc này, cả người Trương Văn Trọng bất tri giác đã hóa thành
một bảo kiếm hình nhân sắc bén, kiếm ý dũng mãnh từ trên người hắn tiến
ra, phảng phất như muốn đem trời đất chém nứt vỡ!
Ngay khi kiếm ý kinh khủng đạt tới đỉnh cao nhất, tay phải cầm Tam Xích
kiếm của Trương Văn Trọng đâm thẳng vào trước mặt bức tranh. Tuy rằng
tốc độ đâm kiếm cũng không nhanh, cũng không có chiêu số gì xinh đẹp,
nhưng kiếm ý khủng bố vẫn theo một kiếm kia đâm thẳng vào trong bức
tranh.
Tiếng rít chói tai, tiếng gió rít sắc bén,
kiếm ý vô hình kinh khủng giống như một con ác giao hồng hoang dữ tợn,
đang gào thét đâm thẳng tới bức tranh lớn, như muốn nuốt chửng nó.
Kiếm ý vô hình kinh khủng trong nháy mắt bắn trúng bức tranh thật lớn
đang hừng hừng thiêu đốt, ở ngoài cửa sổ vang lên tiếng ù ù, bức tranh
trong nháy mắt liền hóa thành bột mịn. Cùng lúc đó, vách tường treo
tranh cũng trong tiếng ầm ầm đinh tai nhức óc, cũng gặp phải tai ương
như bức tranh, hóa thành một mảnh bột mịn.