Sau khi bước vào tầng thứ nhất Khí Thôn Sơn Hà của Dưỡng Khí Cảnh, khí
thế phát ra từ trên người Trương Văn Trọng giống như núi cao, như sông
Hoàng Hà mạnh mẽ, giở tay nhấc chân hiển lộ mười phần khí phách, làm kẻ
khác không tự chủ được tâm sinh sợ hãi.
Sau khi dùng
một kiếm đem bức tranh lớn cùng vách tường đánh thành bột mịn, Trương
Văn Trọng cũng không thu hồi Tam Xích kiếm, cũng không thu liễm kiếm ý
xung thiên trong cơ thể, mà nghiêng đầu nhìn về phía bên phải, híp mắt
lại nhìn vào trong góc tối đen kịt.
Trong góc tối đen kịt đang đứng một người, chính là nữ tu sĩ hạm lệ được vẽ trong bức
tranh lớn. Đừng nói gương mặt, dù cách ăn mặc trên người, cũng giống như đúc nữ tu sĩ bên trong bức tranh, hơn nữa ngay trước trán của nàng, còn có dấu hiệu vài lọn tóc bị đốt trọi, một màn nhìn thật quỷ dị, phảng
phất như nàng vừa mới từ trong bức tranh trốn đi ra.
“Kiếm pháp thật đáng sợ, ngươi rốt cục là ai? Chạy đến nhà bảo tàng nước Anh làm gì?” Nữ tu sĩ có vẻ chật vật căm tức nhìn Trương Văn Trọng,
thanh âm cũng vẫn uyển chuyển êm tai như hoàng oanh.
Trương Văn Trọng thản nhiên cười, hồi đáp: “Ta là ai có trọng yếu sao?
Xu Na Weier Gwen nữ sĩ, ý đồ của ta đến đây ngươi hẳn rất rõ ràng, hà
tất còn phải hỏi làm gì?”
“Sao ngươi lại biết tên của ta?” Nữ tu sĩ áo đen hiện lên một tia thần sắc kinh ngạc.
Trương Văn Trọng hồi đáp: “Chẳng lẽ ngươi còn không biết sao? Phía
dưới bức tranh lớn của ngươi ở có viết một dòng chữ: “Vợ của vua Arthur: vương hậu Xu Na Weier Gwen.” Nhưng ta còn thật không ngờ, vị nữ sĩ chết già trong tu viện trong truyền thuyết không ngờ vẫn còn sống. Ta đang
hiếu kỳ ngươi làm sao làm được? Lẽ nào nói ngươi cũng không phải là một
nữ tu sĩ, mà là một bà đồng? Nhưng còn là một bà đồng tu luyện Vong Linh thuật pháp được coi là tà thuật của giáo hội phương Tây?”
“Cũng như ngươi vừa nói, ta là nữ tu sĩ hay bà đồng, đối với ngươi còn trọng yếu sao?” Xu Na Weier Gwen cười lạnh nói: “Tuy rằng kiếm pháp của ngươi lợi hại hơn những kẻ xâm nhập bảo tàng trước đây, thế nhưng số
phận cuối cùng của ngươi cũng chỉ trở thành một cất giấu phẩm của ta.
Nhiều lắm khi ta đem ngươi chế thành xác ướp hay Thanh Đồng Khôi Lỗi, sẽ sửa gương mặt của ngươi lại cho đẹp một chút, bởi vì gương mặt hiện tại của ngươi thực sự làm cho ta thấy buồn nôn!”
Xu Na
Weier Gwen ôm đồm cây thập giá đen kịt trước ngực, đưa trước người,
miệng rất nhanh niệm tụng một đoạn chú ngữ tối nghĩa khó hiểu, đột nhiên lớn tiếng hô lớn: “Sống lại đi, dũng sĩ của ta!”
Sương mù dày đặc tối đen như mực lập tức bừng lên trong cây thập giá đen kịt trong tay Xu Na Weier Gwen, cuồn cuộn, rất nhanh dũng mãnh tuôn vào bức tượng đá cẩm thạch sừng sững bên cạnh người nàng.
Đây là một bức tượng cẩm thạch có dáng dấp của một kỵ sĩ, mặc áo giáp, tay phải ôm kiếm, tay trái cầm thương, ưỡn ngực ngạo nghễ đứng thẳng,
trong ánh mắt tràn đầy sự tự tin và cao ngạo, tư thế oai hùng. Mà trên
bệ bên dưới tượng đá cẩm thạch, còn có một câu tiếng Anh điêu khắc: Đệ
nhất kỵ sĩ trong kỵ sĩ bàn tròn, Lancelot.
Trương Văn Trọng cũng không vội vàng động thủ, chỉ cười lạnh nói: “Xu Na Weier
Gwen và Lancelot? Không nghĩ tới truyền thuyết quả nhiên là thật, hai
ngươi đúng là dan díu cùng nhau.” Hắn đang muốn hấp dẫn toàn bộ dị năng
giả tiềm tàng bên trong nhà bảo tàng Anh ra để diệt trừ, mới có thể
thuận lợi chở hết văn vật bên trong đi.
“Chiến đấu vì nàng, nữ sĩ của ta.” Một thanh âm nặng nề từ bên trong bức tượng cẩm
thạch truyền ra. Ngay sau đó, một thanh âm trầm muộn vang lên, vô số đá
vụn tro bụi từ trên bức tượng rơi xuống, sau đó, một người sống mặc áo
giáp bằng thép từ bên trong bức tượng cẩm thạch đi ra, quỳ gối ngay
trước người Xu Na Weier Gwen.
Xu Na Weier Gwen giơ
lên tay phải, chỉ Trương Văn Trọng, nhìn vị kỵ sĩ đang quỳ trước người
nàng ta nói: “Lancelot, dũng sĩ của ta, đi giết hắn cho ta.”
“Dạ, nguyện ý cống hiến sức lực cho nàng, Xu Na Weier Gwen thân yêu
của ta!” Lancelot trầm giọng đáp, ngay sau đó đứng lên, đem mũ giáp đội
lên đầu, xoay người nhìn Trương Văn Trọng, sau đó hắn há mồm gầm gừ một
tiếng, hai chân giẫm lên mặt đất, làm cả phòng triển lãm cũng chấn rung
lên. Hai tay hắn nắm chặt trường thương kỵ sĩ, nhanh như gió xoáy nhắm
về phía Trương Văn Trọng, bởi vì sự ma sát quá nhanh, trên trường thương toát ra một đoàn hỏa diễm thiêu đốt hừng hực.
“Thần thánh chế tài hỏa thương đột thứ.” Lancelot lớn tiếng quát to.