Lancelot có xưng hào đệ nhất kỵ sĩ trong mười kỵ sĩ bàn tròn, từ tay hắn thi triển ra đích thật có được thanh thế kinh người. Dưới trạng thái
xung phong tốc độ cao, thân thể hắn khoác áo giáp cực nặng, quả thật
giống như một cỗ xe tăng hình người bão táp, thế đi vô cùng, thế không
thể đỡ, tản ra một cỗ khí thế bưu hãn có thể nghiền nát tất cả những
hàng rào cản trở ngay trước người hắn. Ở trước mặt loại khí thế này, dù
người có tu vi cao thâm hơn so với hắn, cũng nảy sinh sự sợ hãi trong
lòng, do đó bị bó tay bó chân, khó có thể phát huy ra toàn bộ sức chiến
đấu.
Bởi vì tốc độ xung phong quá nhanh, nguyên hỏa
diễm bao bọc mũi trường thương cũng kéo dài về phía sau, đưa mắt nhìn,
phảng phất như trên người Lancelot mọc ra một đôi cánh hỏa diễm đang
hừng hực thiêu đốt!
Lancelot trong giờ phút này, uy phong lẫm lẫm, giống như chiến thần hạ phàm, toàn thân trên dưới đều có uy thế không thể đỡ!
Ngay khi Lancelot khởi xướng sự xung phong mãnh liệt, Xu Na Weier Gwen khoác áo tu sĩ cũng không hề nhàn rỗi, tay phải nàng lại giơ lên cây
thập giá màu đen, tay trái không ngừng biến hóa pháp quyết, trong miệng
rất nhanh niệm tụng ra một đoạn chú ngữ khó hiểu tối nghĩa. Mặt trên cây thập giá màu đen lập tức hiện lên một đạo quang mang màu u lam yêu dị,
ngay sau đó, một đoàn hàn khí thấu xương đột nhiên xuất hiện bốn phía
quanh người Trương Văn Trọng, trong nháy mắt đã chăm chú bao vây hắn ở
giữa.
Chỉ trong chớp mắt, toàn thân Trương Văn Trọng
đã bị bao trùm, đồng thời hai đạo băng trụ còn hiện ngay dưới hai chân
hắn, đông lạnh hai chân hắn dính cứng dưới mặt đất. Trương Văn Trọng có
thể cảm giác được rõ ràng, những băng sương này không chỉ đông lạnh làm
da thịt hắn đau rát, còn làm tốc độ của hắn giảm chậm lại.
Nhìn Trương Văn Trọng bị hạn chế hoạt động, Xu Na Weier Gwen đắc ý
cười nhạt lên: “Trăm ngàn năm qua, không biết có bao nhiêu chiến sĩ và
vu sư lợi hại ngã quỵ trong Hàn Băng Tù Lung và Hỏa Thương Đột Thứ của
ta và Lancelot! Tuy rằng ngươi rất lợi hại, thế nhưng cũng tuyệt đối sẽ
không ngoại lệ.”
Tuy bản thân đang ở trong hoàn cảnh
xấu, nhưng Trương Văn Trọng cũng không hề kinh hoảng chút nào, trái lại
còn biểu hiện dị thường bình tĩnh, gật đầu đáp: “Hai người các ngươi một băng một hỏa, một âm một dương, không ngờ không bàn lại hợp với đạo lý
âm dương tương tác, hèn gì có thể làm cho các chiến sĩ và vu sư đều ngã
quỵ trong tay các ngươi.”
Ngay trong lúc nói chuyện,
Lancelot đang xung phong đã tiến tới ngay trước người Trương Văn Trọng,
hắn hít sâu một hơi, nương theo tiếng quát đẩy mạnh hai tay về phía
trước, cây trường thương hừng hực hỏa diễm bị hắn nắm chặt đâm mạnh về
phía trước, tốc độ trong nháy mắt tăng lên gấp đôi, mãnh liệt đâm vào
ngực Trương Văn Trọng. Giống như một con ác giao rực lửa, muốn nuốt
chửng lấy hắn. Từng đạo khí tức thô bạo điên cuồng ngay lúc này dốc toàn bộ lực lượng từ bốn phương tám hướng nhào tới Trương Văn Trọng, chưa
đến trước người hắn cũng đã tạo ra vô số dấu vết ở trên vách tường cùng
mặt đất khiến cho người ta dựng đứng tóc gáy.
Khí thế một thương này của Lancelot, đúng là vô cùng cường đại, có một không hai!
Toàn bộ thiên địa phảng phất như run rẩy dưới một thương này của Lancelot!
Đệ nhất kỵ sĩ, danh bất hư truyền!
Trương Văn Trọng thân ở trung tâm khí thế giống như một chiếc thuyền
con đang xốc nảy trong bão tố, tùy thời đều có khả năng bị nuốt chửng.
Trương Văn Trọng rốt cục có thể tiếp được một thương kinh thiên động địa này hay không?
Ngay lúc này, Trương Văn Trọng vẫn không hề động tĩnh, cuối cùng cũng đã cử động.
Chỉ thấy hắn giơ lên tay phải, đem Tam Xích kiếm đón ngay trước ngực,
đón lấy trường thương đang mãnh liệt lao tới, chậm rãi hời hợt đâm ra
một kiếm.
Từ lúc Lancelot xuất hiện, Trương Văn Trọng đã thu liễm lại kiếm ý xung thiên, vào lúc này, ngoại trừ một tầng kiếm ý bao bọc bên ngoài thân thể hắn, những kiếm ý còn lại đều bị hắn thu
liễm vào trong thân Tam Xích kiếm, sau đó kịch liệt ước thúc, để kiếm ý
không bị tiết ra ngoài.
Nếu như Trương Văn Trọng vừa
rồi giống như một thanh vũ khí sắc bén lợi hại, như vậy hiện tại hắn
giống như một thanh kiếm đang nằm trong vỏ.
Một bên vô cùng bá đạo, khí thế kinh khủng làm cho thiên địa cũng phải run rẩy.
Một bên lại hời hợt, giống như đang miễn cưỡng chống cự vô dụng.
Ai thắng ai thua, phảng phất đã có định luận.
Thậm chí ngay cả Lancelot cũng cho rằng, Trương Văn Trọng đâm ra một
kiếm, chỉ là giãy dụa một chút trước khi chết mà thôi, hắn hiển nhiên
cũng đã triệt để tuyệt vọng, bằng không cũng không đánh ra một kiếm mềm
nhũn như vậy. Về phần Xu Na Weier Gwen cũng đang nắm chặt cây thánh giá
chữ thập màu đen, bắt đầu niệm tụng chú ngữ tối nghĩa. Nếu có người quen thuộc Vong Linh thuật pháp, tất nhiên có thể nghe ra được cô ta đang
niệm tụng Tố Tạo Vu Yêu chi thuật của Vong Linh thuật pháp. Xem ra ở
trong mắt cô ta, Trương Văn Trọng đã là một cỗ thi thể, cô ta khẩn cấp
muốn dùng Vong Linh thuật pháp để biến Trương Văn Trọng thành vu yêu
thuần phục cô ta.
Ngay khi trường thương của Lancelot đâm vào Trương Văn Trọng, khí thế từ trong cơ thể hắn tuôn ra, cũng đã
ập tới trước người Trương Văn Trọng. Triển khai giao phong kịch liệt với kiếm ý hộ thể, một mảnh xuy xuy vang lên bên tai không dứt. Nhưng làm
Lancelot cảm giác sâu sắc ngoài ý muốn chính là, khí thế điên cuồng thô
bạo của hắn lại không thể xé rách được kiếm ý hộ thể của Trương Văn
Trọng.
“Có trá?” Lancelot không hổ là kỵ sĩ bàn tròn
trải qua trăm trận chiến, lập tức liền đoán được trong đó có sự giả trá
tồn tại. Thế nhưng hắn cũng không kinh hoảng, trái lại trong lòng cười
nhạt liên tục, thầm nghĩ: “Lúc này khí thế của ta đã tăng vọt tới đỉnh
núi. Đã gắt gao ngăn chặn ngươi, dù ngươi có xảo trá thế nào, cũng phải
rơi xuống hạ phong, không còn cơ hội trở mình nữa.”