Sáu giờ sáng.
Trương Văn Trọng đúng giờ mở mắt, bò
xuống khỏi chiếc giường đệm nhu mềm, cái loại cảm giác toàn thân trên
dưới nhẹ nhàng khoan khoái, làm cho tinh thần của hắn dễ chịu cực điểm.
Khẽ hít thở một hơi, Trương Văn Trọng phát giác trên người của mình
đang tản mát ra một mùi tanh hôi khó ngửi, đến mức choáng váng mặt mày.
Nguyên lai, chẳng biết từ lúc nào trên da thịt của hắn đã xuất hạn ra
một lớp dịch sền sệt màu nâu vàng.
Đồng thời Trương
Văn Trọng còn phát hiện, tựu ngay cả chiếc giường lớn hắn nằm ngủ đêm
hôm qua, cũng phủ kín loại dịch sền sệt này.
Nhưng
đối với chuyện này, Trương Văn Trọng không hề kinh ngạc, bởi vì sau khi
mượn Cửu Anh Kim Đan luyện hóa xương cốt, thì những tạp chất ở trong cơ
thể cũng sẽ bị bài xuất ra bên ngoài.
Trương Văn
Trọng lột chăn đệm trên giường xuống, đóng gói lại cẩn thận, ném vào
trong góc phòng ngủ. Đợi lúc rảnh tìm một nơi vắng vẻ thiêu hủy chúng
nó, bởi vì những tạp chất này đều là chất độc, hiển nhiên chăn đệm cũng
không thể dùng lại.
Theo sau, Trương Văn Trọng cất
bước đi vào gian vệ sinh tắm rửa, mở vòi nước nóng, hảo hảo ngâm mình
một phen, thẳng cho đến khi lớp dịch tạp chất đều được thanh tẩy xong,
lúc này mới mặc một bộ quần áo mới, cầm theo chăn đệm bẩn, đi ra bên
ngoài phòng khách.
Hiện giờ, Tam Túc Ô cùng ba con
tiểu yêu đang nằm nghỉ ngơi tại phòng khách, bất quá tinh thần của bốn
đứa tụi nó cũng không được tốt lắm. Nhưng khi nhìn thấy Trương Văn Trọng bước ra ngoài phòng khách, cả đám vẫn khởi động thân thể mệt mỏi, cung
kính hướng về phía Trương Văn Trọng hành lễ vấn an.
Trương Văn Trọng đem ánh mắt quẳng ném đến Tam Túc Ô, hỏi: “Làm sao mà
trông cả đám các ngươi đều uể oải như thế này? Chuyện tối hôm qua, rốt
cuộc giải quyết đến đâu rồi?”
Trong khi nói chuyện,
đồng thời hắn vung tay phải lên, một giọt kim quang từ trong tay hắn bắn ra, phóng thẳng vào trong miệng của Bán Thận Long.
Đầu tiên, Bán Thận Long hơi cả kinh, nhưng theo sau cũng cảm nhận được
một cỗ lương khí bắt đầu hòa tan từ trong miệng, tràn đi khắp châu thân. Nó không phải hạng ngu ngốc, lập tức hiểu ra, giọt kim quang bắn vào
trong miệng mình, chính là chất lỏng của Cửu Anh Kim Đan sau khi luyện
hóa.
Đêm qua, Bán Thận Long bởi vì phải đi đối phó
với con chuột nhắt trộm lẻn vào nhà, nên mới bỏ lỡ cơ hội hưởng dụng
giọt kim quang. Rồi sau đó nó khiếp sợ phát hiện, Hoàng Cẩu cùng Thanh
Xà ăn cái giọt kim quang này vào, không ngờ là chỉ trong vòng một đêm tu vi đã đuổi gần kịp nó. Cho nên, giờ khắc này nó phi thường kích động,
vội vàng hướng về phía Trương Văn Trọng, dùng sức dập đầu ba cái. Theo
sau bắt đầu hấp thu linh lực ẩn chứ trong giọt kim quang kia.
Trương Văn Trọng thấy thế khẽ gật đầu, thầm nghĩ: “Thực là một con yêu thú si mê tu luyện, bất quá đây cũng là một chuyện tốt cho cả ta và
nó.”
Thanh âm của Tam Túc Ô, ở phía sau vang lên: “Ai da, chủ nhân, ngài biết không, con chuột nhắt đêm qua xông vào biệt thự kia, quả nhiên là phi thường ngoan cố. Dưới tình huống biết rõ trong
biệt thự có thiết trí nhiều cơ quan trận pháp, nhưng nàng ta vẫn ngu
xuẩn xông lên. Nếu hôm qua chủ nhân không phân phó, không được gây tổn
thương đến tính mạng của nàng, ta thật sự là muốn khởi động Lưỡng Nghi
Tứ Tượng Trận, để cho nàng biến mất luôn khỏi nhân gian. Đáng tiếc, ta
không có hành động như vậy! Cuối cùng, ta đành phải sai ba con tiểu yêu, thay phiên nhau đi đùa giỡn cùng nàng. Kết quả chơi đùa suốt đêm, thẳng đến khi ánh bình minh ló dạng, cái tiểu nha đầu kia mới chịu rút lui.
Bốn người chúng ta cả đêm không ngủ, làm sao tinh thần có thể phấn chấn
lên được đây? Bất quá, tiểu nha đầu kia cũng không phải dễ chịu đâu. Tuy rằng chúng ta không nguy hại tính mạng của nàng, nhưng cả người nàng
dính đầy thương tích nga, hắc hắc!”
Tam Túc Ô cười vô cùng khoái trá, Hoàng Cẩu và Thanh Xà ở bên cạnh cũng học theo, nhưng
nhìn nụ cười trên diện mạo hung dữ của chúng nó, vô luận là ai xem, cũng đều sẽ bị hoảng sợ.
Trương Văn Trọng bất đắc dĩ lắc
đầu, phân phó nói: “Hóa ra là thế, các ngươi đã phải chịu khổ cực rồi.
Hôm nay các ngươi tiếp tục ở lại trong biệt thự tu luyện, đồng thời
phòng ngừa ngoại nhân xâm nhập. Nếu phát sinh tình huống dị thường gì,
phải lập tức báo ngay cho ta biết nhé.”
“Tuân mệnh.”
Tam Túc Ô gật đầu đáp, Hoàng Cẩu cùng Thanh Xà tuy chưa biết nói nhưng
cũng gật đầu liên hồi. Còn tiểu thú Bán Thận Long thì lúc này đã chìm
vào trong cơn ngủ đông.
“À phải rồi, Tam Túc Ô, ngươi tìm một địa phương vắng vẻ, đem bao đồ vật này thiêu hủy đi.” Nói xong, Trương Văn Trọng cầm bao đựng chăn màn dính bẩn, ném sang cho Tam Túc
Ô.
Tam Túc Ô hồi đáp: “Dạ chủ nhân! Ta hành sự, ngài có thể an tâm.”
“Ưm, đối với ngươi, ta tự nhiên là an tâm rồi.” Trương Văn Trọng gật đầu, xoay người bước ra khỏi căn biệt thự này.
Tiểu khu Hải Vận được cây xanh hóa rất tốt, lúc sáng sớm không khí mặc dù có chút lạnh lẽo, nhưng vẫn là phi thường mát mẻ. Ngay tại khi
Trương Văn Trọng vừa mới bước ra khỏi nhà khoảng hai ba trăm mét, thì
một chiếc ô tô điện cũng chạy đến, dừng ở trước người hắn.
Không đợi cho chiếc xe điện kịp dừng ổn định, người ngồi ở bên trong
sớm đã nhảy xuống, cung kính nói: “Trương tiên sinh, chào buổi sáng!”
Trương Văn Trọng đưa mắt nhìn về phía trước, thần tình trong mắt lộ vẻ nghi hoặc. Bởi vì trong đám người này, ngoại trừ Lưu, Thái hai vị quản
lí, thì toàn bộ mọi người còn lại đều mặc chế phục bảo an, dáng vẻ đô
con.
Sau khi nhìn thấy Trương Văn Trọng không có hao
tổn gì. Lưu, Thái hai vị quản lí không hẹn mà đều thở phào một hơi nhẹ
nhõm, vẻ sầu lo trên mặt hai người ở một khắc này cũng giảm bớt đi ít
nhiều.
Lưu, Thái hai vị quản lí cư xử phi thường đúng mực, nên Trương Văn Trọng tự nhiên cũng biểu hiện thân thiết, hắn mỉm
cười hỏi: “Chào chư vị, mới sáng sớm ra đã tìm tôi, là có chuyện gì vội
sao?”
Hai vị quản lí nhìn nhau, đều dùng ánh mắt ra
hiệu cho đối phương. Cuối cùng, vẫn là do Lưu quản lí cẩn thận dò hỏi:
“Trương tiên sinh, đêm hôm qua anh ở lại căn biệt thự kia, ngủ có ngon
giấc không? Có gặp phải tình huống dị thường nào không vậy?”
Trương Văn Trọng mỉm cười đáp: “Làm phiền hai vị lo lắng. Tôi ngủ rất ngon, cũng không gặp chuyện gì bất thường cả.”
Lưu, Thái hai vị quản lí, vội vàng gật đầu: “A..a...vậy thì tốt rồi!”
“Còn chuyện gì nữa không? Nếu như không có chuyện gấp, thì tôi phải đi đây.” Nói xong, Trương Văn Trọng tính toán bỏ đi.
“Đợi một chút, Trương tiên sinh, xin anh hãy đợi một chút, chúng tôi
còn có chuyện muốn nói.” Lưu, Thái hai vị quản lí vội vàng gọi hắn lại,
ngoảnh mặt nhìn thoảng qua hướng biệt thự ma quái xong, hai người bọn họ có chút e dè hỏi: “Cái này...Trương tiên sinh, đêm qua thật sự là anh
không có thấy gì sao? Chúng tôi nghe được một ít động tĩnh dị thường,
xuất hiện ở bốn phía xung quanh biệt thự mà.”
Trương
Văn Trọng vừa nghe xong, liền minh bạch, hẳn là trận đấu đêm qua giữa
bốn con yêu thú cùng tiểu hồ đồ đã sinh ra tiếng vang kinh động bảo an
của khu biệt thự Hải Vận. Hơn nữa, căn nhà hắn đang ở có danh tiếng là
biệt thự ma quái, tự nhiên bọn họ liền đem tiếng động đêm qua trở thành
câu chuyện ma quái, cho nên sáng sớm phải chạy đến hỏi mình.
Không thể phủ nhận, tuy rằng Trương Văn Trọng không đoán trúng hoàn
toàn, nhưng cũng chuẩn xác được bảy tám phần mười trong đó.
Tiếng vang đêm qua, không chỉ kéo Lưu, Thái hai vị quản lí ra khỏi
chăn ấm, đồng thời bọn hắn còn gọi điện tới đồn cảnh sát báo án, chẳng
qua đồn cảnh sát không chịu thụ lí vụ án này mà thôi.
Lúc ấy, vị cảnh sát nhân dân trực ban kia hồi đáp: “Chuyện ma quái? Anh đang say rượu hay là ngủ mơ đấy chứ? Trên đời này làm gì có ma quỷ đây? Được rồi, nghiêm cấm anh không được gọi điện tới đây báo án giả, cản
trở công việc của chúng tôi!”
Trương Văn Trọng tự
nhiên sẽ không đem tình huống thực tế nói cho bọn hắn biết, cho nên hắn
cười xòa: “Hả, anh đang nói tới cái thanh âm kỳ lạ kia sao? Tôi cũng
nghe thấy qua, bất quá chỉ là mấy con thú nuôi nhà hàng xóm đùa giỡn
nhau ở trong bãi cỏ mà thôi.”
“Chỉ là thú nuôi đánh
nhau thôi sao?” Lưu, Thái hai vị quản lí cùng đám nhân viên bảo an trong tiểu khu biệt thự Hải Vận, đối với lời giải thích của Trương Văn Trọng
đều khá hoài nghi. Bất quá chỉ cần Trương Văn Trọng không xảy ra sự cố
gì, thì mọi chuyện vẫn đều ổn cả.
Sau khi giải thích
cho Lưu, Thái hai vị quản lí cùng đám nhân viên bảo an xong, Trương Văn
Trọng mỉm cười hướng bọn họ cáo từ, lững thững bước ra khỏi tiểu khu
biệt thự Hải Vận. Trên đường đi, hắn cũng âm thầm làm ra một cái quyết
định: “Hôm nay phải bớt chút thời gian bố trí thêm trận pháp phòng ngự,
để ngoại nhân không thể nghe được thanh âm kỳ lạ gì, phát ra từ trong
nhà mới được! Nếu không, chẳng bao lâu sau căn biệt thự này sẽ trở thành ngôi nhà ma nổi danh hàng đầu tại Ung Thành mất! Đó cũng không phải là
cái chuyện gì tốt đẹp ah!”