Viên kim đan bồng bềnh ở trước mặt Trương Văn Trọng, bị hỏa diễm thiêu
đốt liền biến thành một đoàn chất lỏng màu vàng không ngừng quay cuồng
xung quanh.
Theo sau linh khí phát ra từ ánh trăng
sáng tỏ cùng Linh Khí Nhãn, nhất thời đều bị đoàn chất lỏng màu vàng này hấp thu, hơn nữa nguyên bản nó từ màu vàng biến thành màu trắng ngà,
rồi từ màu trắng ngà biến thành màu xanh lam. Cuối cùng một lần nữa hóa
trở về màu vàng kim nguyên bản.
Trải qua một vòng
tuần hoàn thay đổi màu sắc, đoàn chất lỏng màu vàng do Kim Đan hóa
thành, ẩn chứa linh khí đúng là so với trước kia càng thêm nồng đậm tinh thuần hơn rất nhiều. Trong lúc đoàn chất lỏng màu vàng trôi nổi giữa
không trung, thì một chuỗi thanh âm ù ù cũng phát ra từ đó, hơn nữa
chẳng bao lâu sau liền trở nên vang dội. Chỉ một sát ná, thanh âm mới
vừa rồi còn vo ve như tiếng muỗi kêu, không ngờ rằng lại biến thành đinh tai nhức óc, như tiếng sấm nổ.
Cũng chính lúc này,
Trương Văn Trọng khoanh chân ngồi ở giữa trung tâm Tụ Linh Trận, liền
hung hăng há miệng ra, hướng về phía đoàn chất lỏng màu vàng dùng sức
hút mạnh.
Nhất thời từ trong miệng của Trương Văn
Trọng phun ra một cỗ hấp lực mạnh mẽ, thoáng chốc đoàn chất lỏng màu
vàng kia đã bị hắn hút vào trong miệng. Tuy rằng, giờ khắc này dịch thể
màu vàng vẫn bị hỏa diễm bao trùm, nhưng khi nó tiến nhập vào trong
miệng, Trương Văn Trọng chẳng những không cảm thấy nóng bỏng, ngược lại
còn có một cỗ hàn khí lạnh thấu xương chạy khắp châu thân.
Một loại khoái cảm khó có thể diễn tả bằng ngôn ngữ, chớp mắt liền
trải rộng đến khắp mọi nơi trong cơ thể của Trương Văn Trọng. Cùng lúc
đó, những thanh âm lách cách từ khung xương truyền ra liên miên bất tận.
Đây chính là công hiệu của Cửu Anh kim đan!
Tuy rằng Cửu Anh còn chưa thành niên, nhưng dù sao nó cũng mang huyết
thống thuần túy, là thượng cổ yêu thú hàng thật giá thật, Kim Đan của nó so với yêu thú bình thường trân quý hơn rất nhiều. Mà trước khi hấp thu viên Kim Đan, Trương Văn Trọng đã mượn linh khí ẩn chứa trong ánh trăng cùng Linh Khí Nhãn luyện hóa nó. Cho nên, giờ khắc này Trương Văn Trọng không chỉ gia tăng chân nguyên, đồng thời còn có tác dụng cường hóa gân cốt toàn thân của hắn.
Tại thời kì thượng cổ, thân
thể của yêu thú đều phi thường cường hãn, cho dù là đại hòa thượng đem
thần thông Kim Võng của Phật gia luyện đến cảnh giới đại thừa, thân thể
đạt tới trình độ kim cương bất hoại, nhưng so ra vẫn còn kém xa thượng
cổ yêu thú. Dù sao, hoàn cảnh sống tại thời kì thượng cổ vô cùng khắc
nghiệt, tất nhiên các giống thú loại đều phải tiến hóa căn cốt vững
chắc, sao cho thủy hỏa bất xâm thì mới có thể tồn tại và duy trì nòi
giống.
Mà sau khi Trương Văn Trọng mượn Cửu Anh Kim
Đan luyện hóa thân thể của mình thành công, thì cũng có được vài phần
đặc tính cường hãn của thượng cổ yêu thú. Những loại công pháp phẩm chất thấp kém, đã khó lòng có thể gây nguy hại cho hắn.
Hồi lâu sau, những thanh âm “lách cách” vang giòn rốt cuộc cũng đình
chỉ. Ngay khi Trương Văn Trọng mở mắt, thì đôi con ngươi thâm thúy trong mắt cũng bắn ra một đạo kim quang. Đồng thời viên Kim Đan cũng nhẹ
nhàng chuyển động ở trong nội thể.
Mặc dù hình dáng
của viên Kim Đan này nhỏ hơn so với lúc trước, nhưng quang mang màu vàng nó tản mát ra, thì lại càng trở nên tinh thuần rực rỡ.
Hiện tại viên Kim Đan này đã không còn là Cửu Anh, mà nó là Kim Đan của Trương Văn Trọng.
Sau khi hoàn toàn hấp thu linh lực ẩn chứa trong Kim Đan Cửu Anh,
Trương Văn Trọng chẳng những tự luyện ra Kim Đan cho mình, đồng thời còn đột phá lên tầng thứ hai của Y Giám Tâm Kinh, Trùng Khí Cảnh.
Hiện giờ tu vi của Trương Văn Trọng đã nhảy vọt lên Kim Đan hậu kỳ,
đợi sau khi củng cố cảnh giới. Hắn mới có thể đột phá bình cảnh, rảo
bước tiến lên Nguyên Anh kỳ. Trong xã hội hiện đại, Tu Chân giả thực lực Nguyên Anh kỳ số lượng rất ít, đã có thể tự xưng là cao thủ nhất lưu
rồi!
“Hô.” Trương Văn Trọng nhẹ nhàng phun ra một
ngụm trọc khí, theo sau nhúc nhích sống lưng, đứng lên giữa trung tâm Tụ Linh Trận, thỏa mãn gật đầu, lẩm bẩm nói: “Quả nhiên không hổ là Kim
Đan của thượng cổ ác yêu Cửu Anh. Không ngờ bản thân ta lại chiếm được
nhiều chỗ tốt như vậy.”
Cảm nhận sự cường hãn của
khối thân thể mới luyện hóa này một chút. Sau đó Trương Văn Trọng khẽ
nhắm mắt lại, bắt đầu tìm kiếm thông tin của Cửu Anh còn sót lại ở trong Kim Đan.
Nhắm mắt một hồi, những mảnh vụn tin tức về Cửu Anh còn sót lại trong Kim Đan, không ngừng xuất hiện trước mặt
Trương Văn Trọng. Thế nhưng nội dung bên trong phần lớn chỉ là quá trình trưởng thành của Cửu Anh ở Tu La Giới. Về phần nó từ Tu La Giới xuyên
qua phong ấn đến Nhân gian như thế nào? Cũng không có ghi chép gì.
Trương Văn Trọng nhíu mày, âm thầm tự nhủ nói: “Rốt cuộc mảnh tin tức
kia vừa khéo thất lạc, hay là bị người khác xóa sạch đoạn kí ức này đi
rồi?”
Ngay lúc này, có một đạo thân ảnh mơ hồ xuất
hiện từ trong mảnh vụn tin tức của Cửu Anh Kim Đan. Hoàn cảnh không gian mà bóng thân ảnh này đang đứng, không phải là nhân gian, mà là Tu La
Giới, nơi sinh sống của các loài hung yêu ác quái ở trong một thế giới
hỗn độn chém chém giết giết, ăn thịt lẫn nhau!
“Bóng
thân ảnh này chẳng lẽ...là nhân loại?” Dưới tình huống trước mắt xem ra, tám chín phần mười chuyện tình Cửu Anh đào thoát khỏi Tu La Giới có
liên quan đến bóng thân ảnh không rõ dung mạo kia.
“Người này là ai? Hắn mang Cửu Anh ra khỏi Tu La Giới là có mục đích gì đây?” Trương Văn Trọng không khỏi nhăn mày suy ngẫm.
Ngay lúc này có một tiếng động rất nhỏ từ bên ngoài căn biệt thự
truyền vào. Mặc dù ở giữa đêm khuya thanh vắng, nhưng tiếng động này
cũng rất khó bị phát hiện, nếu không phải Trương Văn Trọng vừa đề thăng
tu vi, chỉ sợ đồng dạng cũng không phát hiện nổi.
Trương Văn Trọng mở mắt, hơi có chút kinh ngạc lẩm bẩm: “Ủa, tiếng động
gì thế? Huyền Vũ Băng Sơn Trận cùng Kiếm Ý Túc Sát Trận khởi động ư?
Chẳng lẽ có Tu Chân giả đã phát hiện ra Linh Khí Nhãn tồn tại ở căn nhà
này rồi, cho nên mới cường ngạnh xâm nhập sao?”
Trương Văn Trọng nhíu mày suy đoán, theo sau lại cười lạnh nói: “Hay
lắm, bản thân ta muốn nhìn xem, đến tột cùng là kẻ nào có đảm lược xông
vào nhà ta!” Dứt lời, hắn tùy tiện đẩy cửa, nhanh chân bước ra khỏi
phòng sách.
Ở bên trong gian phòng khách rộng lớn,
Tam Túc Ô cùng Hoàng Cẩu, Thanh Xà đang ngồi xếp hàng cạnh nhau trên ghế sa-lon, sáu con mắt nhìn chằm chằm vào chiếc màn hình TV Plasma treo
trên tường đối diện. Chẳng qua lúc này trên màn hình không phải là
chương trình giải trí, mà là cảnh tượng ở phía bên ngoài căn biệt thự.
Nguyên bản, trước khi bố trí trận pháp, Trương Văn Trọng đã lắp đặt vài chiếc camers ở xung quanh tòa biệt thự.
Tuy rằng Trương Văn Trọng đoán được nguyên nhân, nhưng sau khi bước ra khỏi phòng sách, hắn vẫn nhìn về phía Tam Túc Ô, Hoàng Cẩu, Thanh Xà,
trầm giọng dò hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại khởi động
Huyền Vũ Băng Sơn Trận cùng Kiếm Ý Túc Sát Trận?”
Trông thấy Trương Văn Trọng, Hoàng Cẩu cùng Thanh Xà vội vàng phủ phục
trên mặt đất, dùng hành động bày tỏ lòng tôn kính đối với hắn.
Còn Tam Túc Ô liếc mắt nhìn Trương Văn Trọng, kinh hỉ phát hiện ra tu
vi của hắn đã tăng vọt, nhất thời mừng rỡ nói: “Chủ nhân, ngài đã luyện
hóa thành công Kim Đan của Cửu Anh rồi sao? Khanh khách, chủ nhân! Ngài
ra thật đúng lúc, có một con chuột nhắt muốn trộm lẻn vào tòa nhà này.
Nhưng đã bị chúng ta phát hiện, ta phân phó Bán Thân Long đi ra ngoài
điều khiển Huyền Vũ Băng Sơn Trận bồi tiếp người kia chơi đùa rồi. Bởi
vì lo lắng tu vi của Bán Thận Long quá thấp, uy lực Huyền Vũ Băng Sơn
Trận sẽ không cao, cho nên ta liền khởi động luôn cả Kiếm Ý Túc Sát
Trận.”
Trương Văn Trọng nhìn lên màn hình TV Plasma.
Trong TV đang chiếu hình ảnh của một tiểu la lỵ, ước chừng vào khoảng
sáu bảy tuổi, tay trái cầm một chiếc vòng kim cô, tay phải giữ chặt một
sợi dây vải màu đỏ sậm, đang quần thảo trong sân cỏ bên ngoài căn biệt
thự, chật vật tránh né, dùng cách này để ứng phó với thế công liên miên
bất tuyệt của Huyền Vũ Băng Sơn trận cùng Kiếm Ý Túc Sát trận. Mặc dù
Bán Thận Long điều khiển trận pháp không thể phát huy được hết uy lực,
nhưng huyễn thuật do nó phóng thích ra, cũng tá trợ Huyền Vũ Băng Sơn
trận thăng lên vài cấp bậc. Khiến cho tiểu la lỵ không dám nghênh chiến, chỉ thỉnh thoảng quơ hai cái pháp bảo trong tay lên cho có lệ mà thôi.
Ngoại trừ bao nhiêu đó ra, chỉ riêng Kiếm Ý Túc Sát Trận phóng xuất
kiếm khí, đồng dạng cũng làm cho tiểu la lỵ chật vật không chịu nổi. May mắn nàng chỉ mới bước đến sân cỏ bên ngoài thôi, chưa tiến nhập sâu vào trong biệt thự. Bằng không, thế công kích của Thất Đại trận pháp cũng
sẽ không nhẹ nhàng như bây giờ.
Trông thấy tiểu la
lỵ, Trương Văn Trọng có điều giác ngộ nói: “Ủa, không ngờ tu vi của đứa
nhỏ này là Kết Đan đỉnh kỳ! Nói vậy đứa nhỏ này chắc hẳn là tiểu hồ đồ
trong miệng lão Béo hòa thượng đi? Ài, tiểu ni tử vắt mũi chưa sạch này
vì sao lại muốn đột nhập vào nhà ta nhỉ?”
Lắc lắc
đầu, Trương Văn Trọng đành bất đắc dĩ nói: “Thôi được rồi, ta không quản chuyện này nữa! Mọi việc mặc giao cho các ngươi đi. Bất quá không được
để cho nàng ta xông vào trong biệt thự, cũng không được gây tổn thương
đến nàng.”
Tam Túc Ô gật đầu đáp: “Ta làm việc chủ
nhân có thể yên tâm. Ta sẽ dùng con chuột nhắt kia, bồi luyện cho Bán
Thận Long, Hoàng Cẩu cùng Thanh Xà. Để bọn nó gia tăng thêm chút kinh
nghiệm thực chiến.”
Trông bộ dạng lúc này của Tam Túc Ô, thật có bộ dạng của một vị sư phụ nghiêm khắc.
Trương Văn Trọng gật đầu cười nói: “Ưm, làm như thế cũng được, nhưng đừng có đùa quá trớn! Há miệng ra đi.”
Hắn vừa phân phó xong, liền vung tay phải lên, tức thì ba giọt kim quang bắn về phía Tam Túc Ô, Hoàng Cẩu cùng Thanh Xà.
Trương Văn Trọng nói: “Đây là linh dịch mà ta luyện hóa Kim Đan của
thượng cổ yêu thú Cửu Anh. Các ngươi tự mình hấp thu đi! Phần của Bán
Thận Long, sáng mai ta sẽ cấp cho nó. Được rồi, hiện giờ ta phải nghỉ
ngơi một chút, các ngươi giữ vững vị trí nhé.”
“Đa tạ chủ nhân.” Ba con dị thú đồng thanh cảm kích nói.
“Cảm tạ cái gì? Thực lực các ngươi càng mạnh, thì ta càng yên tâm.”
Trương Văn Trọng khoát tay, bước lên tầng hai, đi vào trong phòng ngủ.
PS: Chương này cách gọi tiểu hồ đồ = đứa nhỏ là mình dịch theo hoàn
cảnh nha. Nghe nói mụ già này hơn trăm tuổi cơ. Nhưng sống dưới bộ dạng
trẻ con, nên tính tình cổ quái.