Sau khi ăn cơm trưa xong, Trương Văn Trọng liền hỏi thăm ông chủ tiệm
cơm, về địa chỉ nhà của những người thợ mỏ trúng bệnh. Đối với hành động này của hắn, ông chủ tiệm cơm có vẻ rất cảnh giác, chau mày lạnh giọng
chất vấn: “Các chú muốn hỏi địa chỉ để làm gì?”
Trương Văn Trọng mỉm cười giải thích: “Bác đừng hiểu lầm. Chúng tôi
không có ác ý, chỉ là muốn trợ giúp người nhà những bệnh nhân thợ mỏ này chút lực mà thôi.”
Nói xong, hắn liền móc thẻ công
tác ra, để cho ông chủ tiệm cơm kiểm tra: “Bác xem, đây là thẻ chứng
minh thân phận. Tôi là nhân viên công tác trong hội quỹ từ thiện y học.
Còn vị này cũng là đồng sự! Quỹ từ thiện hội y học chúng tôi, luôn muốn
trợ giúp cho người dân nghèo không có tiền chữa bệnh.”
Tấm thẻ công tác này là hôm tham dự buổi dạ tiệc, khai trương hội quỹ, Vưu Giai đã đưa cho hắn. Lúc đó hắn tùy tiện đem tấm thẻ này, cùng mấy
loại giấy tờ khác bỏ vào trong ví, không nghĩ ra, hôm nay lại cần dùng
đến nó.
“Nếu các chú có thể giúp đỡ những công nhân
thợ mỏ đáng thương kia, thì quả thực là một việc rất tốt.” Ông chủ tiệm
cơm rốt cuộc cũng thay đổi sắc mặt, một bên cảm khái thở dài, một bên
giao địa chỉ nhà của những công nhân thợ mỏ trúng bệnh cho Trương Văn
Trọng.
“Được rồi.” Tiếp nhận tờ giấy ghi địa chỉ, Trương Văn Trọng liếc mắt nhìn thoáng qua, sau đó gật đầu nói: “Cám ơn bác.”
“Cám ơn tôi làm gì?” Ông chủ tiệm cơm than thở nói: “Nếu các chú thật
sự có thể cứu giúp cho những nhân công thợ mỏ. Thì toàn thể cư dân sống
trong Cửu Phong trấn, đều cũng sẽ cảm tạ các chú!”
Trương Văn Trọng mỉm cười, không có tiếp tục dây dưa. Mà xoay người dẫn
Trần Hi đi ra khỏi tiệm cơm, lần theo địa chỉ viết ở trên tờ giấy.
Trước khi đến nhà những nhân công thợ mỏ, Trần Hi kiềm nén không được
cơn tò mò trong lòng, liền nhỏ giọng hỏi han: “Tông chủ, rốt cuộc thì
công nhân thợ mỏ trúng phải quái bệnh gì nhỉ? Cư nhiên sẽ khiến cho da
thịt toàn thân người ta đều bị thối rữa....Liệu có phải bọn hắn bị trúng độc hay không?”
“Không loại trừ khả năng trúng độc
tập thể.” Trương Văn Trọng nói: “Nhưng ngoài khả năng trúng độc ra, công nhân mỏ quặng còn có thể bị nhiễm xạ nữa.”
“Cái gì?
Nhiễm phóng xạ ư?” Trần Hi hoảng hốt nói: “Chẳng lẽ trong Hàn Tinh
Thiết có ẩn chứa phóng xạ khiến cho nhân công khai thác bị trúng độc?”
Trương Văn Trọng lắc đầu: “Mặc dù Hàn Tinh Thiết không có chứa tia độc hại. Nhưng chúng ta vẫn không thể bài trừ phương án đó.....Hoặc trong
khu mỏ này còn cất giấu khoáng thạch có chưa tia độc hại. Muốn làm rõ
nguyên nhân phát sinh quái bệnh, đành phải chờ tới lúc khám bệnh cho
nhân công thợ mỏ, mới xác định được!”
“Có cần tôi gọi điện kêu thêm người tới đây không?” Trần Hi lo lắng dò hỏi. Lúc này hắn đã ý thức được, tên Phiến Lục chủ mỏ quặng kia, nghiễm nhiên cũng không đơn giản như hắn tưởng tượng.
Trương Văn Trọng cự
tuyệt lời đề nghị này của hắn, bình tĩnh nói: “Tạm thời không cần kêu
thêm nhân mã. Chúng ta hãy quan sát tình huống tiếp theo rồi quyết định
đi! Nhiều người tới, ngược lại sẽ đánh rắn động cỏ mất.”
“Dạ.” Trần Hi gật đầu đáp. Theo sau ngậm chặt miệng không dám hỏi lung tung nữa. Chỉ lẽo đẽo bước theo ở phía sau Trương Văn Trọng.
Không bao lâu sau, hai người đi tới trước cửa một khu nhà tập thể,
phong cách kiểu mấy chục năm về trước. Đây chính là nhà của một người
thợ mỏ trúng quái bệnh.
Gõ cửa phòng số hai, tầng
bốn. Một người phụ nữ tóc hoa râm, thần tình mệt mỏi bước ra mở cửa
phòng. Theo dung mạo cùng trạng huống tinh thần của người phụ nữ này mà
đoán, thì cô ấy ít nhất cũng đến bốn mươi tuổi rồi. Nhưng Trương Văn
Trọng am hiểu Quan Khí Bát Pháp, hắn chỉ liếc mắt một cái, là biết người phụ nữ này chỉ mới hơn ba mươi tuổi thôi. Sở dĩ già nua trước tuổi như
thế, hoàn toàn là bởi vì gánh nặng gia đình quá lớn.
“Hai anh tìm ai?” Thấy có hai người lạ gõ cửa, trên mặt người phụ nữ thoáng hiện ra một tia kinh ngạc.
Trương Văn Trọng mỉm cười hỏi: “Chào cô, xin hỏi đây có phải là nhà của Chương Nghiễm Minh không?”
Người phụ nữ không mời Trương Văn Trọng cùng Trần Hi vào nhà ngay, mà
lại dò hỏi: “Đây đúng là nhà của Nghiễm Minh, các anh là ai?”
Trương Văn Trọng lại xuất trình giấy tờ chứng nhận ra, tự giới thiệu
nói: “Chúng tôi là nhân viên công tác trong quỹ từ thiện hội y học. Nghe nói Chương Nghiễm Minh mắc phải quái bệnh. Cho nên tự ý đến xem qua, hi vọng có thể giúp được gia đình chị.”
“Mời
vào...mau...mời các anh...vào...” Nghe Trương Văn Trọng nói xong. Trên
mặt người phụ nữ này hiện lên một tia kinh hỉ. Nguyên bản bên trong đôi
mắt mờ đục vô thần. Lần thứ hai lóe ra một tia hi vọng! Nàng vui mừng ra mặt, vội vàng mời Trương Văn Trọng cùng Trần Hi vào trong nhà nói
chuyện.
Đi vào trong nhà, Trương Văn Trọng cùng Trần
Hi mới phát hiện, bên trong gian nhà tập thể này, hoàn toàn chỉ có bốn
bức tường trống không. Nhưng dù là vậy, ở bên trong lại được quét dọn
rất sạch sẽ.
“Ai tới vậy em?” Một thanh âm khàn đục, mơ hồ truyền ra từ trong phòng ngủ.
Người phụ nữ vội vàng trả lời: “Là hai vị tiên sinh đến từ quỹ từ thiện hội y học. Bọn họ tới thăm bệnh cho anh.”
Theo sau nàng quay đầu lại, vẻ mặt khó xử nhìn Trương Văn Trọng cùng
Trần Hi nói: “Hai vị tiên sinh, mời đi theo tôi. Từ sau khi chồng tôi
trúng bệnh, hoạt động cũng trở nên khó khăn, chỉ có thể nằm trong phòng
ngủ. Lễ tiết không được chu đáo, mong hai vị lượng thứ.”
Theo chân người phụ nữ bước vào trong phòng ngủ. Lập tức Trương Văn
Trọng và Trần Hi ngửi thấy được mùi vị gây mũi của thuốc Đông y, hỗn tạp cùng mùi hôi thối. Đồng thời bọn hắn cũng nhìn thấy Chương Nghiễm Minh
nằm thoi thóp ở trên giường.
“A....” Vừa trông thấy
bộ dạng quỷ dị của Chương Nghiễm Minh. Sắc mặt Trần Hi nhất thời liền
trắng bệch, nhịn không được kinh hô lên.
Trạng huống
của Chương Nghiễm Minh giờ phút này, đích thật làm cho người ta phải sợ
hãi khóc thét lên. Bởi vì khoảng sáu mươi phần trăm da thịt của hắn đang bị phân hủy, huyết nhục cùng dịch nùng nhầy nhụa trên miệng vết thương. Khiến cho hắn giống như là zombie trong những bộ phim nguy cơ sinh hóa. Hiển nhiên, hắn đang phải thừa nhận nỗi đau mà người khác khó lòng có
thể tưởng tượng. Thậm chí cả khuôn mặt đều méo mó biến dạng vì đau nhức. Chính vì vậy mà bộ dạng của hắn càng phát ra vẻ khủng bố dọa người.
Bất quá, người phụ nữ kia lại không hề kinh sợ, hay ghét bỏ hắn. Mà
thần tình đau lòng, nhanh chân bước tới bên cạnh Chương Nghiễm Minh, ân
cần hỏi han: “Có muốn uống thêm thuốc giảm đau không hả mình?”
“Không cần, một chút đau đớn này, anh còn có thể chịu đựng được.”
Chương Nghiễm Minh lắc đầu cự tuyệt. Hắn biết thuốc giảm đau cần phải
tiêu phí tiền để mua. Mà lúc này trong nhà chẳng còn đồng xu nào, thậm
chí còn đang nợ anh em họ hàng một khoản tiền lớn. Cho nên, hiện giờ hắn chỉ dám cắn răng chịu đựng, không muốn uống thuốc giảm đau, để người vợ đỡ phải chạy vạy lo toan khoản tiền thuốc men.
“Trong nhà không có ghế, hai vị tiên sinh đứng tạm vậy! Chiêu đãi không
được chu đáo, xin hai vị lượng thứ.” Chương Nghiễm Minh cố nén đau đớn,
nhìn Trương Văn Trọng cùng Trần Hi giải thích. Đồng thời còn giãy giụa
muốn ngồi lên.
Trương Văn Trọng tiến lên phía trước, ngăn cản nói: “Chương tiên sinh đừng ngồi dậy, cứ nằm xuống nói chuyện cũng đủ rồi.”
Cùng Trần Hi bất đồng, loại bệnh nào Trương Văn Trọng đều từng thấy
qua. Cho nên cũng không bị bộ dạng hiện tại của Chương Nghiễm Minh hù
dọa.
“Nhìn tiên sinh có điểm quen mắt, dường như tôi
đã trông thấy qua ở đâu đó rồi.” Chương Nghiễm Minh mở căng mắt ra, lăng lăng nhìn Trương Văn Trọng. Một lúc sau, đột nhiên hắn kích động, khó
khăn vươn tay lên chỉ vào Trương Văn Trọng, dùng thanh âm run rẩy hỏi:
“Tiên sinh....có...phải là bác sĩ Trương Văn Trọng hay không?”
Từ sau khi mắc phải căn bệnh quái ác. Chương Nghiễm Minh đã nhiều lần
đi cầu thầy thuốc chung quanh. Khi đó, cũng từng nghe nói rất nhiều tin
đồn về danh tiếng của Trương Văn Trọng qua ti vi, báo đài. Nếu không
phải trong nhà hết tiền, thì hắn đã lặn lội tới Ung Thành tìm Trương Văn Trọng cầu cứu rồi. Bởi vì nguyên nhân này, nên sau khi nhìn thấy Trương Văn Trọng, hắn liền nhận ra ngay tức khắc.
Trương Văn Trọng gật đầu xác nhận: “Đúng vậy, tôi chính là bác sĩ Trương Văn Trọng!”
“Tiên sinh đúng là bác sĩ Trương sao? Tốt...tốt...tốt quá rồi! Tiên
sinh đã tới đây, chúng tôi nhất định sẽ được cứu rồi!” Chương Nghiễm
Minh lệ nóng doanh tròng, xúc động nói.
Vợ Chương
Nghiễm Minh thấy vậy, “phác thông” một tiếng quỳ xuống dưới nền nhà
xi-măng. Ngữ khí tha thiết cầu khẩn: “Bác sĩ Trương, van cầu anh hãy cứu lấy người chồng tội nghiệp của tôi đi. Nếu hắn khỏi bệnh, chúng tôi sẽ
nguyện làm thân trâu ngựa, để hồi đáp cho anh.”
Tình
huống này nằm ngoại dự liệu của Trương Văn Trọng, nhưng hắn phản ứng rất nhanh, liền vội vàng nâng vợ Chương Nghiễm Minh đứng dậy, đồng thời còn khẩn thiết nói: “Mau mau đứng lên, ngàn vạn lần đừng làm như thế! Bệnh
tình của Chương tiên sinh, tự nhiên tôi sẽ dốc toàn lực ra chữa trị.”
Dây dưa khoảng hai ba giây thời gian, vợ Chương Nghiễm Minh dập chảy
máu đầu. Nhưng giờ khắc này, nàng căn bản đã không còn cảm thấy đau đớn. Chỉ một lòng cầu xin Trương Văn Trọng trị khỏi bệnh cho chồng mình.
Sau khi an ủi hai vợ chồng Chương Nghiễm Minh xong. Trương Văn Trọng
mới ngoảnh mặt nhìn Trần Hi phân phó: “Cậu xuống dưới tầng mua chút gì
ăn lên đây. Mặt khác, thuận đường mua thêm hai khay sữa nữa.”
“Dạ.” Trần Hi chẳng cần hỏi nguyên do. Lập tức xoay người đi làm theo
phân phó của Trương Văn Trọng. Nhưng thật ra, lúc này trên mặt của hai
vợ chồng Chương Nghiễm Minh, lại toát lên thần sắc xấu hổ, ngượng ngùng.
Nguyên lai, Trương Văn Trọng thông qua sắc mặt của hai vợ chồng Chương Nghiễm Minh, liền đoán được ngày hôm nay bọn họ chưa có ăn gì. Hơn nữa, trong khoảng thời gian qua, cuộc sống sinh hoạt phi thường túng quẫn,
dinh dưỡng thiếu thốn nghiêm trọng.
Trong lúc Trần Hi rời đi, Trương Văn Trọng cũng vươn tay chuẩn mạch cho Chương Nghiêm
Minh: “Chương tiên sinh, anh thả lỏng người một chút. Hiện giờ tôi sẽ
bắt mạch, kiểm tra tình huống của anh.”
Hai vợ chồng
Chương Nghiễm Minh, căng thẳng nhìn chằm chằm lên khuôn mặt của Trương
Văn Trọng. Muốn theo biến hóa dị thường mà đoán ra nguy cơ bệnh trạng.
Bất quá, Trương Văn Trọng lại rất bình tĩnh, làm cho bọn họ không thể
tìm ra manh mối gì.
Hồi lâu sau, Trương Văn Trọng mới thu tay. Chậm rãi thở ra một ngụm trọc khí, âm thầm thở dài nói: “Quả
nhiên là bị nhiễm chất độc phóng xạ.”