Trong lúc tiến hành chẩn mạch, Trương Văn Trọng đã âm thầm trút một tia
linh lực vào trong cơ thể của Chương Nghiễm Minh. Theo máu huyết tuần
hoàn lưu chuyển, tiến sâu vào trong mỗi tấc da thịt nội tạng để kiểm tra tình huống.
Thông qua lần kiểm tra này, Trương Văn
Trọng phát hiện. Ở trong cơ thể của Chương Nghiễm Minh còn sót lại vài
tia độc tố. Nguyên nhân bệnh trạng, đúng là do những tia độc tố này,
đang không ngừng tàn phá tế bào ở trong cơ thể hắn. Cho nên mới tạo
thành những vết thương lở loét từ trong ra ngoài.
Nhưng tạm thời Trương Văn Trọng còn chưa dám khẳng định, loại tia độc
này, rốt cuộc phóng thích ra từ trong khoáng thạch, hay là từ đâu. Trước mắt, điều duy nhất hắn có thể xác định chính là, loại khoáng thạch này
tuyệt đối không phải bình thường, tám chín phần mười sẽ liên quan đến
linh tài liệu!
Từ biểu hiện bên ngoài của Phiến Lục,
ông chủ quặng nhôm, rất có thể hắn đã biết trong khu vực khai thác mỏ,
có khoáng thạch ẩn chứa loại tia độc này! Vậy thì xem ra, coi như hắn
không phải người đại diện cho môn phái tu chân ở thế tục, thì cũng sẽ có quan hệ với một số môn phái tu chân nào đó.
Kì thật, từ lúc Trần Hi kể rằng, Phiến Lục dựa vào sức của mình, cùng Trần gia
đối kháng hơn mười năm qua. Thì Trương Văn Trọng đã hoài nghi sau lưng
kẻ này có môn phái tu chân làm điểm dựa. Dù sao, kể cả trước kia, Trần
gia dù gì cũng là võ học thế gia, có mối quan hệ tích góp chặt chẽ từ
trăm năm trước. Đối với người bình thường, cho dù phát triển mạnh mẽ tới nhường nào, cũng không thể đối chọi lại với thế gia võ học trong vòng
mười năm đi?
Xem ra, đối thủ lần này, tám chín phần mười, chỉ có thể là môn phái tu chân mà thôi!
Ngay khi Trương Văn Trọng miên man suy tính, thì vợ của Chương Nghiễm
Minh cũng không kiềm chế nổi cơn tò mò, cẩn thận dò hỏi: “Thế nào rồi,
bác sĩ Trương, bệnh tình của chồng tôi, có thể chữa trị được hay không?”
Lúc này lên tiếng dò hỏi, thì Chương Nghiễm Minh cũng mở lớn hai mắt,
thần tình chờ mong nhìn Trương Văn Trọng. Hi vọng sẽ nghe được một cái
tin tức tốt lành.
Mặc dù tạm thời còn chưa biết nguồn gốc của tia độc này phát ra từ đâu. Và thành phần của nó như thế nào.
Nhưng Trương Văn Trọng vẫn tin tưởng, mình sẽ có biện pháp để trung hòa
hàm lượng độc tố, hóa giải nó. Bởi vậy, sau khi nghe vợ Chương Nghiêm
Minh dò hỏi, đồng thời quan sát thấy vẻ mặt khẩn trương của đôi vợ chồng khốn khổ. Hắn liền ngẩng cao đầu, mỉm cười trấn an nói: “Yên tâm, tôi
nắm chắc có thể chữa khỏi căn bệnh này cho Chương tiên sinh!”
“Vậy thì tốt quá, lão Chương, anh được cứu rồi...được cứu rồi...” Vợ
Chương Nghiễm Minh phi thường kích động, nấc nghẹn một tiếng rồi khóc
rống lên. Từ ngày ông xã Chương Nghiễm Minh đổ bệnh, nàng luôn luôn phải sống trong căng thẳng tột đỉnh. Mặc dù biểu hiện ra ngoài vô cùng kiên
cường, nhưng sau mỗi đêm dài tĩnh lặng, nàng đều trốn ở góc phòng âm
thầm khóc than. Mà lúc này, nghe thấy Trương Văn Trọng nói rằng, hắn có
thể chữa khỏi bệnh hoạn cho Chương Nghiễm Minh, nhất thời bao nhiêu
phiễn não sầu khổ đều tuôn trào ra theo hai hàng nước mắt. Đồng dạng,
Chương Nghiễm Minh cũng kích động không kém vợ mình bao nhiêu.
Vừa lúc đó, Trần Hi bê hai khay sữa, cùng một túi lớn thức ăn chín trở về. Trương Văn Trọng thấy hắn, liền ngoảnh mặt nhìn vợ chồng Chương
Nghiễm Minh phân phó: “Hai vị ăn cơm trước đi. Chờ sau khi ăn xong, tôi
mới chữa bệnh! À phải rồi, nhà hai người có giấy bút không? Cho tôi mượn dùng chút.”
“Không...có...” Vợ Chương Nghiễm Minh xấu hổ, nói: “Tôi sẽ chạy sang mượn hàng xóm về.”
Dứt lời, nàng liền chạy sang bên hàng xóm mượn tạm giấy bút.
Trương Văn Trọng nhận giấy bút xong, liền chăm chú viết: “Hoàng Kì,
Đảng Sâm, Bạch Thuật, Đương Quy, Thăng Ma, Sài Hồ, Long Não....khoảng
hơn mười vị thuốc Đông Y”. Đây là bài thuốc bổ trung ích khí, có tác
dụng điều dưỡng âm dương trong nội thể. Bất quá, phương thuốc này chỉ là biện pháp tạm thời mà thôi.
Sau khi viết xong,
Trương Văn Trọng đem tờ giấy giao cho Trần Hi, cẩn thận nói: “Cậu đi tìm một hiệu thuốc quanh đây. Dựa theo tờ giấy này mà bốc thuốc nhé!”
“Tuân lệnh.” Trần Hi tiếp nhận tờ giấy, nhanh chóng xoay người rời đi.
Nhân lúc rảnh rỗi, Trương Văn Trọng hỏi thăm Chương Nghiễm Minh về
tình huống ở bên trong mỏ quặng. Để xem với kinh nghiệm của hắn, có đoán ra được khoáng thạch ẩn chứa tia độc kia, đến tột cùng là cái dạng linh tài gì không? Đáng tiếc, Chương Nghiễm Minh chỉ là công nhân thợ mỏ phổ thông, bình thường chỉ biết mải miết làm việc. Đối với những chuyện
khác, đều không quan tâm. Bất quá, hắn vẫn tiết lộ cho Trương Văn Trọng
nghe một chút manh mối: “Cách tuần một lần, Phiến Lục sẽ dẫn tới một
nhóm người lạ mặt tới mỏ quặng. Cũng ở trước cửa hầm mỏ đi tới đi lui,
nhiều lúc còn khoa chân múa tay vui sướng. Mà khi có người khác muốn tới gần xem náo nhiệt, thì đều bị thủ hạ của Phiến Lục đuổi đi....”
“Ủa? Có chuyện như vậy nữa sao?” Trương Văn Trọng khẽ nhíu mày trầm
tư. Không còn nghi ngờ gì nữa, nhóm người do Phiến Lục tự thân dẫn đến
mỏ quặng, hẳn chính là tu chân giả đi. Còn nguyên nhân bọn chúng tới mỏ
quặng, tám chín phần cũng là vì khoáng thạch có ẩn chứa tia độc kia.
“Không biết môn phái tu chân nào, đã thông qua Phiến Lục để khống chế
mỏ quặng đây?” Trương Văn Trọng suy nghĩ hồi lâu sau, hắn liền quyết
định gọi điện cho Xích Hà đạo trưởng. Quan chủ Hà Phi Quan này, mặc dù
tu vi không có gì lợi hại, nhưng hắn đối với những chuyện lớn nhỏ tầm
phào trong Tu Chân Giới, lại có sự am hiểu sâu sắc.
“Hai người từ từ dùng bữa, tôi đi ra ngoài gọi điện một chút.” Sau khi
căn dặn hai vợ chồng Chương Nghiễm Minh xong, Trương Văn Trọng liền đi
xuống lầu, tìm chỗ vắng lặng không người, bấm số điện thoại của Xích Hà
đạo trưởng.
“Trương tiên sinh, có chuyện gì cần ta hỗ trợ sao?” Thanh âm của Xích Hà đạo trưởng nghe rất phấn khởi. Điều này
cũng khó trách, hiện giờ hắn vẫn chưa nhận ra chiếc Thú Hình Lư Hương
kia là hàng giả. Còn tưởng rằng nhân phẩm mình bùng nổ, lão thiên gia đã ban tặng cho mình một kiện bảo bối lợi hại.
Bất quá, giờ khắc này Trương Văn Trọng đâu có tâm tình quản đến chuyện đó, mà
hắn trực tiếp hỏi: “Ngài có biết tại Cửu Phong trấn, có môn phái tu chân nào ẩn cư hay không?”
Xích Hà đạo trưởng mờ mịt nói: “Cửu Phong trấn? Chưa từng nghe qua môn phái tu chân nào xuất hiện ở đó ah! Làm sao vậy Trương tiên sinh, có kẻ nào đui mù trêu trọc phải anh
sao? Có cần ta phái người đến hỗ trợ hay không?”
Trương Văn Trọng bất đắc dĩ cười khổ, nói: “Cám ơn hảo ý của ngài.
Chuyện đó thì không cần đâu! Chỉ nhờ ngài kiểm tra xem, ở xung quanh
vùng lân cận Cửu Phong trấn, có môn phái tu chân hay gia tộc tu chân nào tồn tại không thôi.”
“Trương tiên sinh chờ một chút, ta kiểm tra xem.” Xích Hà đạo trưởng nói dứt lời. Ở bên đầu dây điện
thoại liền vang lên một loạt thanh âm “lách cách”.
Ngay khi Trương Văn Trọng cảm thấy khó hiểu, thì trong điện thoại lại
vang lên: “Ta vừa mới điều tra dữ liệu ở trong máy tính! Tại Cửu Phong
trấn, quả thật không có môn phái tu chân hay gia tộc tu chân nào tồn
tại. Nhưng ở đó, có một kẻ chuyên kinh doanh khai thác quáng mỏ, đang
làm người đại diện của Phù Bảo Tông.”
“Chính là nó!” Trương Văn Trọng nhíu mày hỏi: “Phù Bảo Tông này, có thực lực ra sao?”
Xích Hà đạo trưởng liền giải thích: “Phù Bảo tông là môn phái am hiểu
thuật luyện chế phù chú và những loại pháp bảo kì dị. Đoạn lịch sử trước kia cũng có thời huy hoàng, thậm chí còn nhảy vọt lên đứng trong hàng
ngũ Thiên Tự Hào của các đại phái tu chân. Nhưng sau khi linh khí trở
nên thưa thớt, bọn họ cũng dần dần tụt dốc. Bất quá, hổ chết vẫn để lại
da, thực lực của môn phái này vẫn còn có điểm bất phàm. Hiện giờ bọn họ
được liệt vào môn phái tu chân Địa Tự Hào, so với Hà Phi Quan chúng ta,
lợi hại hơn không ít!”
Nói đến đây, Xích Hà đạo
trưởng tò mò hỏi: “Trương tiên sinh, anh cùng Phù Bảo Tông đã xảy ra
xung đột sao? Vậy thì anh phải cẩn thận một chút, đám Phù Bảo Tông này
đều là người tâm địa nhỏ nhen, mang thù rất dai.”
“Đa tạ nhắc nhở.” Trương Văn Trọng lại hỏi tiếp: “Phù Bảo Tông không chiếm
đóng ở Cửu Phong trấn, vậy thì cơ sở của bọn chúng sẽ ở nơi nào đây?”
Đầu dây bên kia trầm ngâm một lúc sau, mới vọng lại thanh âm: “Tuy Phù Tông Bảo không gây dựng cơ sở tại Cửu Phong trấn, nhưng đang ở cách đó không xa, chính là dãy Băng Xuyên sơn, hướng mặt về phía bắc.”
“Được rồi, lần này vô cùng đa tạ ngài!” Trương Văn Trọng nói khách sáo vài câu, liền cúp điện thoại. Khi Trương Văn Trọng đi lên cầu thang,
thì cũng gặp Trần Hi mua thuốc trở về.
Lúc này, vợ
chồng Chương Nghiễm Minh đã ăn cơm xong. Nhiều ngày qua, tới hôm nay bọn họ mới được ăn một bữa cơm no bụng đến thế. Trông thấy Trương Văn Trọng cùng Trần Hi mang theo thuốc trở về, vợ của Chương Nghiễm Minh liền vội vàng đứng dậy hỗ trợ.
Trong lúc bận rộn nấu thuốc.
Trương Văn Trọng thừa dịp không ai chú ý tới mình, liền bỏ một viên Tị
Độc Đan vào trong nồi thuốc, nháy mắt đã bị hòa tan.
Bởi vì trong nhà không có thùng gỗ. Nên Trần Hi lại phải chạy đi mua.
Sau đó ba người cẩn thận chuyển Chương Nghiễm Minh vào trong thùng gỗ.
Chỉ còn chờ thuốc chín, là có thể tiến hành phương pháp trị liệu tắm
thuốc.