Bởi chín đứa nhỏ đều được Trương Văn Trọng cứu ra ngoài, cho nên Diệp
Chân cùng vị lão sư kia, cũng thở phào một hơi thật nhẹ nhõm.
Hơn nữa, các nàng đều tin tưởng, Trương Văn Trọng rất nhanh sẽ cứu các nàng ra ngoài. Cho nên, nguyên bản tâm tình khẩn trương, bối rối cũng
giảm bớt đi rất nhiều. Thậm chí, hai nữ nhân này còn có tâm tình tám
chuyện ở dưới đống hoang tàn đổ nát.
Khi Trương Văn
Trọng quay lại, thì đúng lúc hắn nghe thấy hai người này đang tán
chuyện: “Người vừa rồi là bạn trai của cô hả? Không nghĩ ra, cô lại có
một người bạn trai, dám mạo hiểm tính mạng xuống đây cứu chúng ta nha,
tôi thật sự vô cùng hâm mộ cô ah!”
Diệp Chân hai má
sớm đã ửng hồng, may mắn chính là nơi này quá tối tăm, không ai phát
hiện ra nàng đang ngượng ngùng xấu hổ. Sau khi nghe bạn đồng nghiệp nói
như thế, nàng không ngừng phủ nhận liên tục, nói: “Tần Quyên, cô đừng
nói nhảm nữa, tôi và anh ấy chỉ là bạn học cũ mà thôi. Cũng không phải
quan hệ nam nữ như cô tưởng tượng ra đâu.”
Tần Quyên
cười hì hì, nở nụ cười: “Thôi đi, cái gì mà bạn học cũ chứ, có phải là
muốn gạt tôi không đây? Tuy rằng tôi không nhìn rõ vẻ mặt của cô, nhưng
trong ngữ khí lúc vừa rồi nói chuyện, tôi vẫn có thể chiêm nghiệm ra một chút manh mối a!”
Diệp Chân vội vàng giải thích: “Cô hiểu lầm rồi, thực sự giữa tôi và anh ấy chỉ là quan hệ bạn bè thôi mà.”
Tần Quyên hỏi: “Thật sự chỉ là quan hệ bạn bè ư?”
“Thật!” Diệp Chân gật đầu liên tục. Chỉ tiếc nơi này quá âm u, Tần Quyên cũng không nhìn thấy vẻ mặt của nàng.
“Nói như vậy thì tôi có hi vọng rồi sao?” Tần Quyên cười hì hì, nửa
đùa nửa thật: “Tuy rằng nơi này tối tăm, khiến tôi không nhìn rõ dung
mạo của anh chàng họ Trương kia trông như thế nào, nhưng anh ta dám xông vào đây cứu chúng ta, điểm này đã thuyết minh anh ta là một người đàn
ông có dũng khí! Nếu có người chồng như vậy, thì cả đời này đều đáng
giá. Diệp Chân, tôi hỏi thật nhé, anh chàng họ Trương kia không phải bạn trai của cô chứ? Nếu không phải thì tôi xuống tay nhé!”
Diệp Chân nhịn không được thổi ra một ngụm: “Xem cô càng lúc càng kì cục, bộ không biết xấu hổ sao?”
Tần Quyên sâu kín cảm thán: “Nam nhân tốt hiện giờ cũng không nhiều
ah! Vì hạnh phúc của mình, tôi có thể ném cái xấu hổ qua một bên nha.”
Nghe hai nữ nhân tám chuyện, càng lúc càng có xu hướng tiêu cực.
Trương Văn Trọng chỉ biết cười khổ, đồng thời cũng cố tình gây tiếng
động, để cho hai nữ nhân này biết rằng hắn đã tới nơi, không cần tám
những chuyện linh tinh như thế nữa.
Quả nhiên, khi
nghe thấy tiếng động, Tần Quyên vừa rồi còn đang thao thao bất tuyệt,
muốn tán tỉnh Trương Văn Trọng, lúc này cũng ngậm chặt miệng lại, kiều
nhan trên mặt liền dâng lên một cỗ nhiệt hỏa nóng bừng.
Diệp Chân cũng cảm thấy ngượng ngùng. Dù sao nàng không biết, vừa rồi
Trương Văn Trọng có nghe được nội dung câu chuyện giữa nàng và Tần Quyên hay không. Bất qua, trong khi thẹn thùng, nàng vẫn không quên hỏi thăm
tình huống của chín đứa trẻ: “Bọn nhỏ đã an trí xong chưa?”
Trương Văn Trọng đáp: “Yên tâm, bọn nhỏ đã được giao tới tay cha mẹ
các em đó rồi. Hơn nữa, còn có bác sĩ kiểm tra sơ cứu thương thế ở trên
kia.”
“Vậy thì tốt rồi.” Diệp Chân cùng Tần Quyên không hẹn mà đồng thanh nói.
Trương Văn Trọng nói tiếp: “Hiện giờ tôi muốn đưa cả hai ra ngoài,
nhưng khe hở quá nhỏ, một lần chỉ đưa được một người ra ngoài, cho nên
tôi sẽ chia làm hai lần nhé!”
Diệp Chân và Tần Quyên, cơ hồ đều trăm miệng một lời nói: “Anh cứu Tần Quyên (Diệp Chân) ra
ngoài trước đi, tôi ở lại chống đỡ thêm một lát nữa cũng được.”
Hai người bọn họ đều phi thường rõ ràng, mỗi một giây phút ở dưới này, sẽ gặp phải rất nhiều nguy hiểm và biến cố. Nhưng các nàng vẫn làm ra
quyết định như vậy, mặc dù bản thân đang ở trong hiểm cảnh.
Trương Văn Trọng dùng Quan Khí Bát Pháp, liếc mắt đánh giá Diệp Chân
cùng Tần Quyên một cái. Mặc dù bốn phía xung quanh tối om, nhưng hắn vẫn nhìn rõ tình huống thể trạng của hai người. Theo quan sát thì tình
huống của Tần Quyên vẫn nặng hơn Diệp Chân một ít. Vài chỗ trên người có dấu vết máu tươi bạc bạc chảy ra.
Sau khi xác định
rõ ràng tình huống xong, Trương Văn Trọng làm ra quyết định: “Tốt lắm,
hai người không cần nhún nhường cho nhau. Tần lão sư thương thế nghiêm
trọng hơn, vậy tôi sẽ đưa cô ra ngoài trước. Còn Diệp Chân, đợi tôi quay lại, sẽ đưa cô ra ngoài sau.”
Tần Quyên rất kinh ngạc, thậm chí có chút không dám tin nói: “Ai nha, làm sao anh biết tôi bị thương vậy?”
Diệp Chân thì không nhiều lời, mà gật đầu đáp ứng: “Ưm, tôi chờ anh.”
Rất nhanh, Tần Quyên được Trương Văn Trọng ôm ra ngoài. Tuy rằng vừa
nãy nàng nói rất cường hãn, nhưng lúc này bị Trương Văn Trọng ôm ở trong lòng, thì thân thể cũng không khỏi cứng nhắc lên, chẳng biết phải xoay
sở như thế nào cho tốt.
Thẳng đến khi nhìn thấy ánh sáng mặt trời, thì tâm tình khẩn trương của Tần Quyên, lúc này mới buông lỏng xuống.
“Tôi nhìn thấy ánh sáng mặt trời rồi....kìa....”
Chẳng quản vừa rồi ở bên dưới đống đổ nát có bao nhiêu kiên
cường...Lúc này khi thấy mình đã chân chính thoát nạn, thì Tần Quyên vẫn không kiềm nén được nỗi kích động trong lòng, vui mừng khấp khởi hò
reo.
Trương Văn Trọng khẽ an ủi: “Tốt lắm, đừng khóc nữa. Bây giờ cô đã an toàn, hết thảy đều đã là quá khứ rồi.”
Luc này Vương Vinh Phong vẫn đang đứng chờ ở bên ngoài đống đổ nát,
cũng không bởi vì tìm thấy con mình, mà bỏ đi. Sau khi nhìn thấy Trương
Văn Trọng cứu Tần Quyên ra, hắn một tay đỡ lấy Tần Quyên, một bên nhìn
ngó xung quanh hét lớn: “Đã ra rồi....đã ra rồi...Hắn lại cứu thêm được
một người nữa....”
Chúng nhân bốn phía xung quanh, lần thứ hai vỗ tay hoan hô mãnh liệt.
Trong mỗi thời khắc nguy nan, mọi người luôn luôn kỳ vọng sẽ có anh
hùng đứng ra cứu vớt thế nhân. Mà giờ phút này, Trương Văn Trọng sáng
tạo ra kỳ tích, cũng đã trở thành anh hùng ở trong lòng mọi người.
Mặc dù rất nhiều người ân cần hỏi thăm, nhưng Trương Văn Trọng không
dám lãng phí thời gian, chỉ hướng Vương Vinh Phong phân phó nói: “Vị Tần lão sư này trúng thương ở lưng, anh nhanh chóng đưa cô ấy ra ngoài kia, để các bác sĩ sơ cứu đi.”
Vương Vinh Phong sớm đã
coi Trương Văn Trọng là thần tượng trong lòng, bởi vậy sau khi hắn nghe
được phân phó, liền vội vàng gật đầu đáp: “Anh yên tâm, tôi sẽ đưa cô ấy ra ngoài kiểm tra ngay, tuyệt đối sẽ không chậm trễ bệnh tình của cô ấy đâu.”
“Trương tiên sinh...” Đúng lúc này, bỗng nhiên Tần Quyên xoay người qua, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai, dấn
tới hôn lên gương mặt của Trương Văn Trọng: “Cám ơn anh đã cứu tôi ra.
Mặt khác, anh nhất định phải đưa Diệp Chân ra nhé!”
Đối với chuyện Tần Quyên tập kích, Trương Văn Trọng chỉ cười khổ mà
không tránh né. Bất quá, hắn lại nghiêm túc hồi đáp: “Yên tâm, tôi nhất
định sẽ đưa cô ấy ra ngoài an toàn.”
“Tôi tin tưởng
anh.” Tần Quyên vẻ mặt thành thật nói. Theo sau được Vương Vinh Phong
dìu tới địa điểm cấp cứu ở trong sân trường.
Cùng lúc này, Trương Văn Trọng cũng quay xuống đống đổ nát. “Diệp Chân, cô thấy ổn không? Tôi xuống đưa cô ra bên ngoài đây.”
“Ân.” Diệp Chân khẽ đáp một tiếng, nhịp nhàng phối hợp với Trương Văn Trọng, để hai người có thể trèo ra khỏi chỗ này.
Nhưng...khi tất cả mọi người đều tưởng rằng, Trương Văn Trọng rất
nhanh sẽ đưa Diệp Chân thoát khỏi đống hoang tàn đổ nát, thì bất chợt,
kinh biến lại xảy ra mà không hề có dấu hiệu báo trước.
Một cơn dư chấn cường hãn hơn lúc trước gấp mấy lần, bất thình lình
xuất hiện. Không chỉ khiến cho mọi người nghiêng ngả, mà còn làm cho hai tòa nhà trong trường học đổ sụp xuống. Xui xẻo chính là, những mảng bê
tông sụp xuống đâu không sụp, cư nhiên lại đổ tràn lên đống gạch ngói mà Trương Văn Trọng cùng Diệp Chân đang ở bên dưới.
“Đừng....” Thấy cảnh tượng này, chúng nhân đều thất kinh hét lên. Cũng có người cảm xúc dễ kích động, thì ôm mặt khóc hu hu.
“Mau cứu người đi...” Cũng không biết là ai lớn tiếng hô. Ngay sau đó, có rất nhiều người điên cuồng phóng đến nâng những mảng bê tông ném ra
ngoài. Ở trong đầu bọn họ, chỉ còn lại một cái ý niệm duy nhất, đó chính là bất kể như thế nào cũng phải cứu được Trương Văn Trọng ra ngoài!